Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 55

Lục viên ngoại gật gật đầu: - Chu đại quan nói đúng, trước đây là ta nghĩ không chu toàn, sau này sẽ không thế nữa!

Chu Bội bổ sung: - Chỉ ngoài miệng nhận sai thì không được, phải định ra điều khoản cẩn thận, mọi người ký tên đồng ý, nếu như vi phạm, vậy cháu trai của Lục viên ngoại sẽ đổi họ Phạm.

Lời tuy hơi khó nghe, nhưng đúng là phải nói lời cảnh cáo trước.

Lục viên ngoại vẻ mặt chua xót, nhưng dưới sự cứng rắn của Chu đại viên ngoại, lão chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.

Chu Nguyên Phủ nói với Phạm Đại Xuyên: - Phạm viên ngoại, nữ tế ở rể này nếu đã là lúc đầu định hôn ước, ngươi cũng nhận sính lễ kếch sù của Lục gia rồi, chúng ta phải giữ chữ tín, sau này chỉ cần Lục viên ngoại đối tốt với nữ tế, ngươi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con trai, đúng không?

Phạm Đại Xuyên lại có chút do dự, kỳ thật ông cũng không muốn nhi tử đi ở rể cho nhà người ta, nói ra có chút mất mặt, bây giờ có cơ hội, không cần trả sính lễ cũng có thể giải trừ hôn ước, khiến cho ông có chút lay động.

Lúc này, Phạm Đồng Chung nói thầm với phụ thân: - Phụ thân, Lục viên ngoại không phải tướng trường thọ, sau này lão chết đi, tài sản đất đai của lão đều là của tam ca.

Phạm Đại Xuyên gõ đầu gã một cái, thấp giọng mắng: - Chỉ có ngươi biết tính kế!

Tuy nói như vậy, Phạm Đại Xuyên cũng thấy con trai út nói đúng, chỉ cần tôn tử của Lục gia còn nhận phụ thân, vậy thì tài sản của Lục gia sớm muộn đều là của nhi tử nhà mình rồi.

Ông đột nhiên cảm thấy nữ tế ở rể này cũng không tệ.

Ông gật gật đầu: - Chu đại quan nói không sai, kỳ thật yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần ông thông gia đối tốt với nhi tử của ta là được, ta cũng không muốn quản nhiều chuyện như thế.

Lúc về nhà, Phạm Ninh ngồi trên thuyền của phụ thân, cùng ở trên thuyền còn có ông nội Phạm Đại Xuyên và tứ thúc Phạm Đồng Chung.

Cũng may trời chưa tối, Phạm Ninh ngồi ở đầu thuyền dùng một cái cần câu câu cá, tứ thúc Phạm Đồng Chung cũng lấy một cái cần câu ở một phía khác câu cá, câu được câu chăng nói chuyện cùng với Phạm Ninh.

Mà ông nội Phạm Đại Xuyên lại ngồi trong mui thuyền, nhắm mắt lim dim, nhưng hai tai lại dựng thẳng lên, nghe hết cuộc nói chuyện của hai người bên ngoài không sót một chữ.

- Ninh nhi, cháu làm sao quen được Chu đại quan?

- Cháu làm sao quen được Chu đại quan chứ, là viện chủ giúp cháu mời ông ấy đến.

- Ta muốn mời Chu đại quan uống chén trà, cháu có thể đánh tiếng giúp ta không?

- Tứ thúc, thúc phải tự tin lên, hôm nay thúc và ông ấy cũng đã có qua lại rồi, thúc tự mình mời, cháu ủng hộ thúc!

- Ninh nhi, còn một vấn đề quan trọng nữa.

- Tứ thúc mau đừng nói chuyện, a! Cháu câu được cá rồi.

....

Nghe một hồi, Phạm Đại Xuyên cuối cùng không nhịn được bật ra một câu: - Nhóc tinh quái!

Sau khi trời tối hẳn, thuyền nhỏ cuối cùng cũng từ từ cập bến ở bến thuyền trong thôn, Phạm Đại Xuyên đã mệt không chịu nổi, dưới sự dìu đỡ của con trai trở về nhà.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Ninh nhi, chúng ta đi thôi!

Phạm Thiết Chu buộc chặt thuyền, khiêng mái chèo cùng con trai về nhà.

Tuy rằng Phạm Thiết Chu cũng cùng một bụng nghi vấn, nhưng y hiểu rõ con trai, nếu con trai không tự mình muốn nói, vậy tốt nhất không cần hỏi.

- Hai người đã trở lại!

Trương Tam Nương nghe thấy tiếng bước chân của trượng phu và nhi tử, vội vàng mở cửa ra đón.

- Nương, chúng ta đói muốn chết rồi! Phạm Ninh nhìn thấy mẫu thân, liền lập tức kêu lên.

- Có cơm có thức ăn, đợi nóng một chút liền có thể ăn.

Trương Tam Nương lại lập tức không quan tâm nhi tử nữa, vội vàng hỏi trượng phu: - Đàm phán thế nào rồi?

- Đàm phán ổn thỏa rồi, lão tam cùng nhạc phụ trở về rồi, yên tâm sống qua ngày.

Trương Tam Nương sửng sốt: - Đây không phải là giống với lúc đầu sao?

- Không giống!

Phạm Thiết Chu lắc đầu: - Lục gia hoàn toàn kinh sợ, hai nhà viết thỏa thuận, Nữu Nữu theo họ đệ ấy, Thiết Ngưu mỗi năm trồng một trăm mẫu ruộng, trong đó lợi nhuận của tám mươi mẫu thuộc về Thiết Ngưu, dù sao những thứ mà con rể nên có, đệ ấy đều có rồi, hương thân, lý chính và Chu đại quan đều kí tên đồng ý, ta đoán Lục viên ngoại cũng sợ sau khi mình già đi, lão tam sẽ trả thù lão.

- Xem ra lão cũng không ngốc! Nhưng mà Chu đại viên ngoại là ai?

- Cái này nàng phải hỏi Ninh nhi, là đại hương thân nó mời đến.

Trương Tam Nương nghi ngờ chuyển ánh mắt về phía con trai, nàng đột nhiên nghĩ ra chuyện quan trọng hơn gấp trăm lần chuyện lão tam ly hôn.

Nàng tiến lên nhéo tai con trai: - Ngươi thằng nhóc thỏ con này, đi theo ta!

- Nương, người làm gì thế? Đau a! Mau bỏ ra đi.

- Nương tử, nàng làm gì mà nhéo tai Ninh nhi?

Trương Tam Nương nổi giận đùng đùng tóm con trai đến khách đường, trong khách đường đốt ngọn đèn dầu, chỉ thấy trên bàn vuông nhỏ bày đầy ngân lượng trắng lóa.

Trên bàn không chỉ có bạc, hòm của Phạm Ninh cũng bị đào ra, miệng hòm mở rộng, bên trong là các loại bảo bối.

Trong lòng Phạm Ninh "bộp" một tiếng, nương từ lúc nào đã biến thành chó săn rồi?

Phạm Thiết Chu cũng trợn mắt há mồm: - Đây... đây là chuyện gì?

- Hỏi con trai bảo bối của chàng đi, tìm ra trong phòng nó đấy.

Phạm Thiết Chu nghi ngờ nhìn về phía nhi tử.

Phạm Ninh gãi đầu: - Thật kỳ lạ! Đây là ai để trong phòng con chứ?

Trương Tam Nương vừa bực mình vừa buồn cười, hung hăng gõ đầu con trai một cái.

Nàng bỗng nhiên cười khúc khích, rồi nhịn không được bật cười ha hả.

- Nhi tử của ta thật sự rất thú vị mà, nó cư nhiên không biết ai để?

Phạm Thiết Chu cười gượng hai tiếng theo, đi lên nhặt một thỏi bạc nhìn nhìn.

- Giống với bạc lần trước, quan ngân của Nhiêu Châu, Ninh nhi, con lại tìm cho Chu viên ngoại một khối đá Thái Hồ sao?

Phạm Ninh âm thầm giơ ngón cái lên, ai nói cha của hắn không thông minh, nhìn một cái liền hiểu hết mọi chuyện.

- Đúng vậy, con tìm thấy một khối đá Thái Hồ cực phẩm ở ngõ Kỳ Thạch, ông ấy cho con hai trăm lượng bạc.

Trương Tam Nương lông mày dựng lên:

- Một khối đá, ngươi lại còn không biết xấu hổ đòi người ta hai trăm lượng bạc, ngươi thật quá tham lam.

- Nương, khối đá Thái Hồ kia cầm đến kinh thành, ít nhất cũng bán được năm ngàn lượng, con đã chịu thiệt rồi đấy.

- Năm ngàn lượng!

Trương Tam Nương có chút choáng váng, nàng thật sự tính không ra năm ngàn lượng là khái niệm gì?

- Chính là có thể mua một vạn chiếc áo da dê!

Phạm Ninh hiểu ánh mắt của mẫu thân, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

- Cha nó, chúng ta khi nào mới có năm ngàn lượng hả!

Trương Tam Nương yếu ớt thở dài một tiếng: - Cũng không cần năm ngàn lượng, một ngàn lượng thôi ta đã hài lòng lắm rồi.

- Cái trên cổ tay người kia ít nhất cũng đáng mười vạn lượng bạc.

Phạm Ninh chợt phát hiện mẫu thân lại vòng Phỉ Thúy tím kia lên cổ tay mình.

Trương Tam Nương hét lên một tiếng, chỉ vào chiếc vòng, trợn to mắt hỏi: - Con nói cái này giá bao nhiêu?

Sắc mặt Phạm Thiết Chu ngưng trọng, nhấc cổ tay thê tử lên xem chuỗi vòng, nói với thê tử: - Cái này có lẽ là Phỉ Thúy, vô cùng quý giá, mười mấy năm trước ta ở cửa hàng châu báu Trường Châu nhìn thấy, một viên như vậy giá hai ngàn quan, còn kém xa cái này.