Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 30

Lê Tiểu San ở bên cạnh vừa ôm bụng cười sặc sụa vừa tiết lộ nội tình: “Anh cũng không chịu được đúng không? Tiểu Quân nhà chúng tôi chính là một người nghiêm túc vậy đó, cậu ấy đối với ai cũng như vậy, chúng tôi quen biết nhiều năm như vậy, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cậu ấy luôn nói cảm ơn với tôi…”

Vu Giang Đào kinh ngạc.

“Cậu im miệng đi!”

Mặt Trần Quân đỏ lên, liếc bạn thân của mình một cái.

“A hừ, hừ hừ…” Đang ồn ào, em gái mới ị xong mở mắt ra, bắt đầu tìm mẹ, phát ra âm thanh muốn uống sữa.

Trần Quân vội vàng bế cục cưng lên, vô cùng tự nhiên mà kéo dây kéo trước ngực, lộ ra lương thảo vĩ đại, tiếng hừ hừ a a của em gái lập tức biến mất, dùng sức uống sữa.

Vu Giang Đào lại giống như không có chuyện gì, cầm lấy thau rửa mặt và tã lót đã thay ra, đi vào nhà vệ sinh…

Còn Lê Tiểu San ở bên cạnh thì trừng mắt há mồm, vừa chỉ vào Trần Quân, lại không nhịn được mà nhìn về phía Vu Giang Đào.

“Cậu, cậu… anh ta anh ta…”

“Sao vậy?” Trần Quân vừa cho em gái uống sữa, vừa nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Không phải! Cậu…”

Cô bạn tốt tiến đến gần cô, trừng cô: “Cậu là đoá hoa xinh đẹp nhất của Đại học M chúng ta đó, là tiên nữ không gần khói lửa nhân gian, là người tình trong mộng của biết bao nam sinh mà… Nhưng vừa nãy cậu lại ở trước mặt một người đàn ông mà cho con bú một cách công khai, cậu có còn là nữ thần kia nữa không?”

“…”

Trần Quân không nhịn được mà trợn mắt với cô ấy một cái.

Vu Giang Đào đã rời khỏi phòng, Lê Tiểu San lập tức trở nên càn rỡ rồi…

Cô ấy đến gần nhìn chằm chằm lương thảo của bạn thân mình, đúng là rất to…

Cô ấy không kìm được mà đưa tay…

“Cậu làm gì đó?” Trần Quân tránh người đi, không kìm được mà đỏ mặt, liếc cô ấy một cái trách móc.

“Tớ nói này… từ nhỏ tới lớn cậu đã ăn cái gì vậy, sao lại to như vậy…” Nói xong, Lê Tiểu San cúi đầu đánh giá bản thân mình, ừm… vẫn như trước đây, nằm ngửa và nằm sấp cũng chẳng có gì khác biệt!

“Phụt…”

Trần Quân không nhịn được mà bật cười: “Tớ cũng đâu có ăn gì, cái này… có lẽ là trời sinh nhỉ?”

“…”

Lại chịu một cú tấn công đến từ bạn thân của mình, cả người Lê Tiểu San đều thấy không ổn.



Vào lúc này, Vu Giang Đào trong nhà vệ sinh lại nhân được chỉ thị của hệ thống…

[Đinh đoong! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ “nhận được sự công nhận của mẹ cục cưng”, phần thưởng của nhiệm vụ là: 1, tài nghệ nấu ăn cấp thượng lưu. 2, thể chất +2.]

[Phần thưởng đang cấp phát…]

[Quá trình cấp phát phần thưởng thể chất được tối ưu hoá, sẽ hoàn thành cấp phát trong bảy ngày sắp tới, trong lúc đó kí chủ sẽ không có cảm giác không thích hợp.]

Gần như là cùng lúc đó, trong đầu của Vu Giang Đào xuất hiện cách làm của những món ăn bản địa, thậm chí là một vài món ăn nổi tiếng mà anh từng thấy trên tivi, ngoài ra còn có những thứ như kiểm soát độ lửa lúc xào nấu, kỹ xảo nấu ăn và kinh nghiệm nấu ăn.

Vu Giang Đào nhớ lại quá trình nấu canh trước đó dưới sự hướng dẫn của mẹ già, đột nhiên tim anh rung lên, vội vàng ra khỏi phòng đi vào phòng bếp, tắt đi bếp ga tự nhiên dưới nồi hầm.

Anh mở nắp nồi, mùi thơm của canh gà ác bốc lên, bỗng chốc lan tỏa khắp phòng bếp, bay vào phòng khách…

Vu Giang Đào vội vàng mở máy hút mùi, hút đi hơi nước trong phòng bếp, nếu không khói dầu dày đặc này sẽ dính lên tường bếp, lên bếp gas, và cả sàn nhà và đồ dùng trong nhà, lâu dần sẽ biến thành vết dầu, hơn nữa còn rất khó vệ sinh.

“Hơi kém một chút…”

Vu Giang Đào múc một miếng thịt lên nếm thử, cảm thấy hơi tiếc, nhớ lại quá trình nấu canh trước đó của mình, anh lập tức phát hiện ra rất nhiều chỗ chưa làm tốt, nếu không thì phần canh hầm này sẽ càng thơm càng ngọt hơn, cũng càng có nhiều dinh dưỡng hơn, thịt ăn cũng sẽ ngon hơn, sẽ không hơi khô giống như bây giờ.

“Hít hít…”

Trong phòng ngủ chính, Lê Tiểu San đang nhìn Trần Quân cho con bú đột nhiên hít hít cái mũi cao thẳng của mình, vô thức xoay người nhìn về phía cửa…

“Đây là… mùi gì vậy? Thơm quá!”

Ngửi đến nước miếng của cô ấy cũng sắp chảy ra rồi, nhưng một giây sau đã thấy Vu Giang Đào cẩn thận đẩy cửa ra, trong tay bưng một chén canh nhỏ, mùi thơm mê người đó đang từ chén canh lan toả ra không khí.

Hai mắt Lê Tiểu San trợn tròn lên, chỉ thấy bên trong chén canh là rất nhiều thịt gà ác, ở phía dưới có mấy trái kỷ tử to tròn điểm xuyết, còn có táo đỏ to tròn, nước canh có màu vàng tươi…

Vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn rồi!

“Ùng ục…”

Lê Tiểu San vốn dĩ là một người tham ăn, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm chén canh trong tay Vu Giang Đào không thể rời mắt.

Vu Giang Đào lại lấy một cái chén và muỗng canh ra, đổ ra một chén, vớt mấy miếng thịt gà ác lên.

“Nào, ăn nhân lúc còn nóng đi!”

Múc xong một chén, thấy hai tay Trần Quân vẫn đang bế con cho con bú, Vu Giang Đào không nói gì mà trực tiếp cầm lấy chén và muỗng, múc một miếng thịt gà ác qua.

Trần Quân mở miệng một cách tự nhiên, ăn miếng thịt vào.

“Ưm…”

Lớp da bên ngoài rất mịn, thịt bên trong dù hơi khô nhưng lại rất thơm và ngọt, cô vốn dĩ chẳng kén ăn đột nhiên thấy thèm ăn, canh chẳng uống được bao nhiêu nhưng lại ăn liền mấy miếng thịt…

“Nào, ăn một chút kỷ tử, giúp vết thương mau hồi phục hơn…”

Hai ba cái chén canh gà ác đã bị Trần Quân ăn xong.

“Ha…” Sau khi ăn xong, Trần Quân thoả mãn thở ra một hơi nóng: “Rất ngon!”

“Ngon không, ngon thì ăn thêm một chút nhé?”

Vu Giang Đào nhìn thấy buồn cười, còn Lê Tiểu San ở bên cạnh thì nhìn đến lòng run lên… Rõ ràng nhìn thấy chén canh và tướng ăn này, bụng cô ấy đã đói muốn chết rồi, tại sao vào giây phút này bụng cô ấy lại đầy thế, cảm giác đầy bụng là sao thế này?

Tại sao cảm giác đầy bụng và đói bụng lại cùng lúc xuất hiện được?

Gâu?

Sao cô ấy nghi ngờ mình như một con chó thế này.

“Thôi, tôi cảm thấy mấy hôm nay cả người tôi béo lên một vòng rồi, tôi vẫn không nên ăn quá nhiều, anh múc thêm cho tôi một chút cháo là được rồi…”

Lúc này, Trần Quân mới chú ý đến Lê Tiểu San đang chảy nước miếng, không nhịn được mà bật cười: “Cậu có muốn ăn một chút không?”

“Muốn…”

Cô ấy buộc miệng nói ra một cách thành thật, sau đó lập tức đổi giọng: “À… vẫn là thôi đi, đây là canh mà người đàn ông nhà cậu hầm cho cậu mà, tớ vẫn là thôi đi!”

“Không sao đâu, một mình tớ cũng đâu có ăn hết!”

Vu Giang Đào cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cũng khuyên: “Cùng ăn một chút đi, một nồi to như vậy cho dù có thêm tôi cũng không thể ăn hết được, cô cũng ăn một chút đi…”

“Vậy… được rồi! Tớ sẽ miễn cưỡng giúp hai người giải quyết phần còn dư một chút, đừng quá cảm kích tớ nha!”

Nói xong, Lê Tiểu San vội vàng xoay người rời khỏi căn phòng này: “Tớ không khách sáo nữa đâu, để tớ tự tìm chén đũa …”

Vào đến giữa phòng bếp, mùi thơm của canh gà ác thấm vào ruột gan đã lan tỏa khắp nơi, bụng Lê Tiểu San bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát ra tiếng kêu rột rột, cô ấy mở tủ khử trùng lấy chén đũa…

Lê Tiểu San múc một chén, ngồi giữa phòng ăn, cẩn thận thổi và uống từng ngụm.

Ha…

Lê Tiểu San thoả mãn híp mắt, ngon quá đi mất! So với canh trong nhà hàng lớn thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu!

“Đây chắc là thức ăn cho chó danh xứng với thực chứ nhỉ? Ừm… thật là thơm!”