"Xuân có trăm hoa, thu sáng trăng,
Hè có gió mát, đông ngợp tuyết.
Người lòng thư thái, tâm không bận,
Tiết trời mãi đẹp chốn nhân gian..."
Tiếng chuông điện thoại vang, Vu Giang Đào cầm lên, thấy là mẹ gọi bèn nhanh chóng bắt máy.
“Thằng nhóc chết tiệt này, mày rốt cuộc bị làm sao đấy? Mày làm khổ mẹ mày quá rồi con ơi...Cũng may đứa ban nãy không phải mày! Mày và Lục Uyển Nhi chia tay rồi đúng không?"
Vu Giang Đào: "???"
Gượm đã, sao mẹ lại biết chuyện này?
Một tràng mắng chửi xối xả cùng mấy câu nói chẳng đầu chẳng đuôi đập thẳng vào tai khiến anh sừng sờ tại chỗ. Mẹ à, này là sao...
"Thôi bỏ đi, mày đang ở bệnh viện phụ sản nhi Thanh Kiều đúng không? Cụ thể đang ở phòng nào?"
"Con đang ở giường số 3 tầng ba khoa nội trú!"
"Mày chờ ở đấy, mẹ đến ngay đây!"
Nghe giọng điệu thì hình như mẹ vừa gặp phải chuyện không vui? Vu Giang Đào có phần lo sợ bất an, lát nữa lúc bà ấy nhìn thấy Trần Quân và hai đứa bé...
Không biết bà ấy sẽ có phản ứng ra sao nữa!
Tẩn cho mình một trận? Hay là đập mình ra bã đây?
Emmm...Chắc không đâu, dù sao cũng được lên chức bà nội rồi.
Chẳng mấy chốc, một bóng người quen thuộc đẩy vali đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Thấy mẹ đi tới, Vu Giang Đào tức tốc đứng dậy, bước tới chào bà với vẻ mặt nịnh nọt.
"Mẹ, mẹ đến rồi đấy à!"
"Ừ hứ…" Mẹ Vu liếc nhìn tên oắt con nhà mình một cái, ngoài mặt thì bình thản nhưng tim lại bỗng chệch một nhịp. Thái độ của tên oắt con này...từ bé đến giờ chỉ khi nào gây chuyện lớn mới trưng ra!
Bà đi theo thằng con trai vào phòng bệnh, bước vào trong dọc theo số giường. Giường số hai...giường số ba! Hai mắt bà lập tức sáng lên—
Cô gái này xinh đẹp quá đi mất!
Mẹ Vu vừa thầm cảm thán trong lòng vừa vội vàng tiến đến, Vu Giang Đào đứng cạnh cũng giới thiệu: “Mẹ, cô ấy là Trần Quân. Trần Quân, đây là mẹ tôi..."
“Tiểu Trần, đến đây! Nói cho bác biết, Giang Đào nhà bác đã làm gì con rồi? Để coi về nhà bác có đập cho nó một trận nên thân không..." Vừa nói, mẹ Vu vừa liếc nhìn xung quanh, ừm...
Môi trường xung quanh tốt, rất sạch sẽ ngăn nắp, còn có hai đứa bé...
Gượm đã gượm đã…
Đứa bé?
Hai đứa bé?!
“!!!”
Mẹ Vu đơ toàn tập, đôi mắt như bị đóng đinh nhìn thẳng vào hai đứa bé dễ thương trong nôi. Cũng ngay lúc đó, đứa em gái còn ngẩng đầu lên ngáp một cái trông cực kỳ đáng yêu.
“Này là…”
Bà ngây người nhìn Trần Quân, sau đó quay lại nhìn con trai mình: "Hai đứa nhỏ này là con nhà ai, sao lại đặt chúng nó ở đây..."
Không…
Chắc không phải…
Cái này…sao có thể như vậy được?!
Một lúc lâu sau, mẹ Vu mới dần bình tĩnh lại. Bà nhìn Trần Quân, hỏi: "...Hai đứa nhỏ này là con của cháu hả? "
Cô gật đầu: "Vâng, thưa bác gái, hai đứa nhỏ này là con của cháu và Giang Đào."
Trên khuôn mặt của người mẹ này vẫn tràn đầy vẻ không dám tin, bà quay lại nhìn con trai mình, chỉ thấy anh đang cười gượng, nói: "Mẹ, những gì Trần Quân nói là thật..."
Ngay giây tiếp theo, người trong phòng lập tức thấy tay bà duỗi tay ra nắm lấy tai Vu Giang Đào một cách cực kỳ chuẩn xác, sau đó vặn 180 độ—
"Ai u ai u! Mẹ, đau, đau…Đừng vặn, đừng vặn nữa!"
Ừ, đây không phải mơ, là chuyện thực sự đã xảy ra.
“Hừ hừ…”
Nghiệm chứng được đây không phải là mơ xong, mẹ Vu cười lạnh: “Mày cũng biết đau? Chuyện lớn như vậy...mà mày dám giấu mẹ đến tận bây giờ. Oắt con, mày giỏi quá rồi chứ gì? Học võ thì đánh đấm chẳng ăn ai, thế mà học làm trai đểu lừa tình con gái nhà người ta thì lại nhuần nhuyễn quá nhỉ? Nói! Chuyện này là sao?”
"Con...con cũng vừa mới biết hôm qua..."
Trả lời kiểu gì đây?!
Không nói thì không sao, vừa nói xong, tay mẹ Vu lập tức xoay thêm mấy vòng nữa!
“Ái! Đau đau đau..."
"Bác gái! Bác gái! Không phải đâu ạ, không liên quan gì đến anh ấy...Là tại cháu không nói cho anh ấy biết, bác bình tĩnh nghe chúng cháu nói trước đã..."
Trần Quân vội vàng giải vây cho anh. Lúc này, vẻ tức giận trên mặt mẹ Vu mới dịu đi đôi chút, nhưng bà vẫn chưa chịu buông tay: "Như vậy cũng không được, bác biết phụ nữ mang thai chín tháng mười ngày phải chịu biết bao nhiêu vất vả, nó như vậy là chưa làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông. Oắt con, chờ xem mẹ chỉnh đốn mày thế nào..."
"Mẹ ơi, tha mạng cho con!"
Mẹ Vu xách tai Vu Giang Đào đi ra hành lang để tiện chỉnh đốn tác phong một trận, tẩn cho anh nước mắt lưng tròng.
"Hừ…về nhà lại chỉnh mày sau!"
Sau khi xong chuyện, bà vẫn không bỏ qua, ném lại một câu như vậy rồi đi về phòng bệnh, vừa đến giường bệnh đã trưng bản mặt như thể sắp sửa trổ bông mà nhìn Trần Quân...
"Để bác về chỉnh đốn lại tên oắt con đó nhé. Nào, Trần Quân, đưa tay cho bác, bác bắt mạch cho cháu, kiểm tra sức khỏe một lát!"
“…Được ạ, bác gái là bác sĩ Đông y ạ?"
"Ừ, coi là vậy đi!"
Nhà họ Vu tuy không phải là một gia tộc võ đạo bề thế, nhưng môn võ Hình ý quyền của họ đã có mấy đời kế thừa. Có câu y võ không phân nhà, mẹ Vu tên thật là Vũ Văn Thiến, dù bà không mang họ Vu, nhưng bà cũng là một trong những người thừa kế Hình ý quyền đời trước.
"Gốc rễ cơ thể không sao, nhưng khí huyết đã cạn kiệt, cần phải chăm sóc bồi bổ cho tốt..."
Bắt mạch một lúc, mẹ Vu mới thở phào nhẹ nhõm: "Nếu sinh mổ thì tạm thời sẽ không thể tập vật lý trị liệu hay đắp ngải cứu đốt được. Hai ngày tới cháu phải thả lỏng, bớt suy nghĩ lại, trừ chuyện cho bé bú ra, còn lại mấy việc như vệ sinh cho hai bé cứ để thằng oắt con đó làm...Khoảng thời gian này không thể cho nó ngồi không được, phụ nữ chúng ta đã sinh con rồi, bây giờ còn không bắt nó chăm thì sau này làm sao biết đường mà thương vợ mình được?"
Đúng là gừng càng già càng cay, một câu phụ nữ chúng ta một câu thương vợ đã lập tức giành được cảm tình của Trần Quân.
Chỉ có điều cô hơi vẫn hơi ngượng.
Vừa lúc cả nhà đang ngồi nói chuyện ở đây thì một cô y tá bước vào nói với họ: "Giường số 3, đưa bé xuống dưới tắm rửa, nhân tiện đi khám sức khỏe để tiêm vacxin...Nếu bé vừa bú xong thì lát nữa đi sau!"
"À, được…"
Vu Giang Đào vô thức đứng lên: "Để tôi đi..."
"Mày vụng chân vung tay lắm, ở lại trông vợ mày để mẹ đi cho!"
Mẹ Vu đứng dậy kéo con trai bà qua một bên, đưa mắt ra hiệu rồi đẩy hai đứa bé ra ngoài, anh đứng đằng sau hỏi: "Mẹ có biết ở đâu không đấy?"
"Không biết thì mẹ không biết đường hỏi chắc?"
Bà mẹ thô lỗ đốp lại một câu rồi đẩy hai đứa bé đi.
Ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt mới nãy còn không dễ chịu cho lắm lập tức đổi sắc, lông mày thoáng nhướng lên, hớn hở vui mừng cười không khép miệng lại được mà nhìn hai đứa bé.
Con trai của ta, làm tốt lắm, nhanh vậy đã cho mẹ lên chức bà rồi!
Được của ló đấy!
Ban nãy lúc đi lên khoa nội trú, dọc đường nhìn thấy mấy đứa bé hồng hào phấn nộn khiến bà thèm có cháu lắm, nhưng mẹ Vu chẳng thể ngờ con trai lại đem đến cho mình một bất ngờ lớn như vậy!
Nhưng mà...
Qua đánh giá từ lần tiếp xúc đầu tiên, đến người qua đường như mẹ Vu cũng lập tức nhận thấy được tình cảm Trần Quân dành cho con trai bà chẳng có mấy, cũng không trách được…Hai đứa nó gặp nhau hồi tháng tám năm ngoái, sau đó chưa hề gặp lại, với lại năm ngoái con trai bà còn có bạn gái. Ban nãy bà còn phải cố tình cho hai người thêm thời gian ở riêng để bồi dưỡng tình cảm, tránh việc có con với nhau cả rồi cuối cùng lại vẫn chia tay.
Xã hội ngày nay có rất nhiều gia đình cũng gặp phải cảnh này, con cái tuy là thứ gắn kết cả một gia đình, thế nhưng quan trọng nhất vẫn là tình cảm vợ chồng với nhau.