Nhật được sự đồng ý, Vu Giang Đào liền vui vẻ quay người rời đi.
Hai cục cưng đều vừa uống sữa chưa đến hơn mười phút, hẳn là sẽ không dậy sớm như vậy, nhưng anh vẫn phải hành động nhanh một chút, biết đâu lại xảy ra chuyện gì bất ngờ…
“Khoan đã…”
“Hả?”
Anh ngừng bước và quay đầu lại, thấy Trần Quân lúng túng nói: “Anh… anh tiện đường sang cửa hàng mẹ và bé bên cạnh nhà ăn, mua mấy miếng lót hứng sữa…”
“Ồ, được!”
Vu Giang Đào lập tức phản ứng lại, đúng là phải lót một chút, mỗi lần vừa cho con bú xong là hai “kho lương” vĩ đại kia lại giống như được xả van, không thể ngăn cản nổi!
Vội vàng rời đi, anh không hề biết, biểu hiện non nớt từ hôm qua đến hôm nay của cặp bố mẹ mới vào nghề bọn họ…
Đã bị mấy người nào đó nhìn chằm chằm rồi.
…
Trên đường đi xuống, Vu Giang Đào lấy điện thoại ra cân nhắc một lúc, sau đó gọi điện thoại.
“A lô…”
Giọng nói vô cùng quen thuộc truyền từ đầu bên kia điện thoại đến.
“Mẹ, con… mấy hôm nay mẹ có bận không? Nếu không bận thì mẹ có thể đến thành phố F một chuyến không. Bên này con…”
“Ừm thì… mẹ đến là sẽ biết ngay có chuyện gì thôi, địa điểm là bệnh viện chăm sóc sức khoẻ mẹ và bé Thanh Kiều! Mẹ qua luôn bây giờ đi, nhanh lên một chút…”
Dứt lời, Vu Giang Đào cũng không cho mẹ già nhà mình cơ hội tra khảo mình, trực tiếp cúp máy luôn. Ngẫm nghĩ, anh lại cảm thấy không yên tâm, gửi cho mẹ mình thêm một tin nhắn: “Mẹ đến nhanh lên, con thật sự có việc gấp! Cực kỳ gấp!”
“???”
Ở thành phố Q, mẹ Vu ngây người, việc gấp? Bệnh viện mẹ và bé?
Chẳng lẽ…
Trong nháy mắt, bà mẹ từng trải bắt đầu suy nghĩ miên man, hình như hồi học đại học con trai cũng từng có một cô bạn gái tên là Lục Uyển Nhi, chẳng lẽ hai đứa chưa kết hôn đã có con? Lại còn không cẩn thận để Lục Uyển Nhi bị sinh non rồi?
Không hổ là người được soi sáng bằng phim truyền hình dài tập trong suốt bao nhiêu năm qua, mẹ Vụ đã tưởng tượng ra vô số tình tiết kinh điển trong phim truyền hình. Bà lập tức đứng dậy, thuần thục thu dọn đồ đạc. Khi ra khỏi nhà, bố Vu đang ở trong sân dạy học trò đứng tấn, thấy bà hùng hùng hổ hổ rời đi thì sửng sốt hỏi: “Bà xách túi lớn túi nhỏ đi đâu đấy?”
“Đến thành phố F!”
“Hả?”
Bố Vu đần mặt ra: “Khoan đã, bà đến thành phố F làm gì?”
“Ôi dào, việc gấp! Ông hỏi nhiều thế làm gì?” Bà vẫn chưa biết rốt cuộc là có chuyện gì, không thể nói nhiều, nếu thật sự xảy ra chuyện thì e là bố Vu sẽ đập chết thằng nhãi kia mất.
“Nói thừa, bà đi rồi thì ai nấu cơm trưa…”
“Ông tự mà nấu, có phải ông không biết nấu cơm đâu!”
“Cơm nước cho mấy người liền…” Bố Vu cực kỳ bất mãn, cằn nhằn thêm một câu, “Đến tuổi làm bà rồi mà vẫn còn hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài…”
Ngừng!
Mẹ Vu nhúc nhích lỗ tai, lập tức đứng lại quay người nhìn ông, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm: “Ông vừa nói gì? Nói lại lần nữa…”
Trên sân, thầy và trò quay mặt nhìn nhau, chỉ thấy bố Vu miễn cưỡng nở nụ cười: “À… hờ hờ! Không có gì, tôi đang hỏi bọn nó… có đứa trong đây nào biết nấu cơm không? Trưa nay phụ trách nấu cơm!”
“?”
Đám học trò nghệt mặt ra, thi nhau lắc đầu nói không biết.
“Thân là đàn ông con trai mà ngay cả nấu cơm cũng không biết? Thế mà được à?”
Bố Vu hầm hầm nhìn đám học trò, gầm lên giận dữ: “Bắt đầu từ hôm nay phải học nấu cơm hết cho tôi. Ừm, bắt đầu từ bữa trưa nay luôn đi…”
Hừ!
Bấy giờ mẹ Vu mới hài lòng quay người đi.
…
Thành phố F, bệnh viện chăm sóc sức khoẻ mẹ và bé Thanh Kiều.
“Này, tên đàn ông đó đã đi rồi, người phụ nữ thì ngủ rồi…”
Trên hành lang tầng ba, một gã đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng Vu Giang Đào đi xuống tầng, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, gửi giọng nói cho một đồng bọn khác: “Có thể ra tay rồi!”
“Được!”
“Phải nhớ kỹ những thông tin cơ bản, cẩn thận những người khác trong phòng bệnh chú ý đến, một khi bị chú ý thì có thể đối đáp lại được…”
“Biết rồi, có phải lần đầu tiên làm đâu!”
Một người phụ nữ trung niên xách một túi quà to đi vào phòng bệnh, một bà lão đang thay tã lót cho cháu ngước mắt lên nhìn, vô thức quan sát một lúc…
Chỉ thấy bà ta cởi khẩu trang ra, đi đến trước giường bệnh của Trần Quân, trông thấy cô đang ngủ bèn nhẹ nhàng đặt “quà” xuống, vui vẻ nhìn hai đứa bé: “Ôi, cục cưng, bà đến rồi đây… thằng nhóc kia không trông vợ con lại chạy đi đâu rồi…”
Giọng nói không lớn, nhưng bà lão kia lại nghe thấy rõ ràng, bà gật gù, ngẩng đầu lên khẽ nói với bà ta một câu: “Tối hôm qua hai người họ chăm hai đứa con mãi nên cả đêm không ngủ được, con trai cô xuống dưới mua đồ ăn sáng rồi…”
“Ồ! Cảm ơn bà nhé…”
Người phụ nữ trung niên này quay đầu nhìn lại, đáy mắt xẹt quy một chút mất tự nhiên, có phần bất ngờ, chẳng lẽ đôi vợ chồng mới này là bạn bè của bà lão này?
“Bà… quen biết Giang Đào nhà tôi à?”
Vu Giang Đào, đây là thông tin rất quan trọng mà một tên đồng bọn khác đã lấy được sau khi âm thầm quan sát suốt ngày hôm qua.
“Ha ha, hôm qua thấy hai vợ chồng bọn họ chăm sóc con nhỏ vụng về quá, tôi có dạy bọn họ đôi chút…” Bà lão vui vẻ nói.
“Ồ, đúng rồi, lúc vừa lên đây, Tiểu Giang nhà tôi nói với tôi là phải đưa các cháu đi tắm rửa, chỗ ở đâu vậy bà?”
“Ở ngay tầng một đó!”
“Ồ, cảm ơn bà nhé, tôi đưa các cháu đi tắm rửa đã, lát nữa bà nói với con trai tôi một tiếng nhé…”
“Ừm, được!”
Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng đẩy giường của hai đứa bé ra khỏi phòng bệnh. Còn bà lão nhìn bà ta rời đi, sau đó đeo khẩu trang lên, cứ cảm thấy có điều là lạ. Nhưng lúc nãy nói chuyện, bà ta nói ra tên của Vu Giang Đào một cách rất tự nhiên, vì thế nên bà cũng không nghĩ nhiều.
Bà ta vừa đi không lâu, Vu Giang Đào đã nhanh chóng mang cơm trở về, bây giờ vẫn sớm, nhà ăn không có nhiều người lắm.
Đi vào trong, đến trước giường bệnh của Trần Quân, anh nhìn mẹ hai đứa bé đầu tiên, thấy cô đang ngủ ngon thì cũng không đánh thức cô dậy, để cô ngủ thêm một lúc…
Ơ?
Quét mắt lần thứ hai, anh phát hiện không thấy giường của cục cưng đâu.
Không biết vì sao, khoảnh khắc ấy, trái tim Vu Giang Đào bỗng giật thót một cái, vội vàng nói với bà lão ở giường bên cạnh: “Bà ơi, các con nhà cháu đâu ạ? Y tá đến bế đi tắm rửa rồi ạ?”
“Không phải!”
Bà lão ngẩng đầu lên, nhìn anh cười nói: “Lúc nãy mẹ cậu đến, vừa đưa hai cháu xuống tầng một tắm rửa rồi. Này, đây là quà mà bà ấy mang đến để trên đất đó…”
“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Hai cục cưng bị người ta đưa đi mất rồi, khởi động nhiệm vụ quan trọng: Cứu cục cưng về! Thưởng…”
Vu Giang Đào làm gì còn có tâm trạng đọc những thứ đằng sau nữa, anh chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh buốt, cảm giác sốt ruột không thể nào khống chế trong nháy mắt tràn khắp l*иg ngực, toàn thân vừa giận vừa sợ: “Không, không thể nào! Cháu vừa mới gọi điện thoại cho mẹ cháu, người vừa nãy tuyệt đối không phải mẹ của cháu…!”
“Cái gì?” Bà lão ở giường bên cạnh trợn mắt há hốc mồm!