Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 4

Y tá lần lượt chỉ vào tấm biển treo trước ngực hai đứa bé: “Đây là anh trai, bốn phẩy ba cân, thời gian ra đời là sáu giờ ba mươi mốt phút năm mươi sáu giây… Đây là em gái, bốn phẩy một cân, thời gian ra đời là sáu giờ ba mươi hai phút lẻ chín giây…”

Thời gian sinh đôi ra đời rất gần nhau, kém mấy giây cũng là nhiều.

“A, tốt tốt… Cảm ơn y tá!”

Vu Giang Đào đánh giá hai đứa nhóc, hai đứa bé đỏ hồng, hai cái tay đều giơ lên đặt ở hai bên mặt, hơi cuộn mình, khuôn mặt nhăn nhúm, tóc tai xoắn tít, không hề giống như hai đứa bé trắng trắng mềm mềm, đáng yêu mà anh nhìn thấy, nhìn qua giống như là hai người già nhỏ.

Thật xấu…

Đây là phản ứng chân thật đầu tiên của anh, cái gì mà trong lòng có sự huyền diệu khó giải thích, hay là cảm động… Hoàn toàn, một chút cũng không có, thậm chí khi nhìn thấy hai đứa nhóc, anh còn có một sự xúc động muốn quay đầu bỏ đi!

“Đúng rồi, được rồi! Người lớn đâu?”

“Lập tức ra đây!”

Y tá nhìn Vu Giang Đào một cái thì nhớ tới… Tên cặn bã lúc trước, cô ta oán thầm trong lòng, dựa vào cái gì mà một tên cặn bã như vậy lại có hai bé song sinh long phượng đáng yêu như vậy chứ!

Đang nói thì cửa phòng sinh lại bị đẩy ra, một chiếc giường nằm bị đẩy ra, nằm trên chiếc giường là một cô gái xinh đẹp nhìn ra cực kỳ trẻ tuổi.

“Trần Quân?”

Vu Giang Đào ngây ngẩn cả người, thật sự là nữ thần Trần Quân do đại học M bình chọn!

Mặc dù lúc này cô đang nằm trên giường bệnh, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng rối bời, nhưng những điều này cũng không thể che lấp đi khuôn mặt khiến người ta liếc mắt một lần sẽ khó có thể quên được, khuôn mặt thanh khiết tựa như đóa hoa lan trong thung lũng vắng.

“Vu Giang Đào…” Cô miễn cưỡng ngẩng mặt lên, mở miệng giống như là muốn nói cái gì đó, muốn nói lại thôi.

“Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì thì sau này nói sau…”

Bánh xe của giường bệnh lăn qua hành lang, rất nhanh, Vu Giang Đào đi theo bọn họ đến một phòng bệnh coi như là rộng rãi, vẻ mặt không thân thiện của nữ bác sĩ nhìn qua khiến anh ngượng ngùng.

“Bởi vì là sinh mổ, cho nên bạn gái của cậu phải nằm viện khoảng một tuần, hai ba ngày tiếp theo là thời gian máu chảy ra từ tử ©υиɠ của cô…”

“Lúc nữa y tá sẽ dạy cậu cách thay đệm bảo hộ, nhìn dáng vẻ của cậu thì chắc là cậu cũng chưa chuẩn bị cái gì…”

Vu Giang Đào yếu ớt nói: “Có, tôi có chuẩn bị, lát nữa bạn của tôi sẽ đem đến!”

“Im miệng! Nghe tôi nói đây!”

Vị bác sĩ nữ này xem ra thật sự rất không muốn nhìn thấy anh: “Lát nữa cậu hãy đi xuống dưới lầu mua đệm bảo hộ! Còn có, sau đó phải đưa em bé đi kiểm tra, còn phải tiêm vắc-xin phòng bệnh!”

“Còn nữa, cậu còn phải xuống dưới lầu nộp viện phí!”

“Chờ chút, chờ chút!”

Vu Giang Đào mờ mịt: “Cô nói nhiều quá, tôi không nhớ hết…”

Vị bác sĩ nữ trung niên nói xong thì quay đầu rời đi, không hề cho anh hỏi, hoặc là cho mình cơ hội lặp lại lần hai.

Anh quay đầu cầu xin y tá bên cạnh, nhưng lại thấy cô ta lườm anh một cái, lạnh nhạt nói: “Đệm bảo hộ vừa mới đổi xong, tạm thời không cần thay nữa, nhưng tốt nhất là anh nên đi mua một cái! Nhớ kỹ là phải mua ở cửa hàng y tế, mua xong thì đến tìm tôi…”

Dứt lời, y tá cũng quay đầu rời đi!

Vu Giang Đào có cảm giác sứt đầu mẻ trán, có quá nhiều thứ, nghĩ lại xem… Đổi đệm bảo hộ, không, cái này tạm thời không cần! Em bé cần được kiểm tra, tiêm chủng, còn có… Còn cái gì nữa?

“…”

Vẻ mặt anh dại ra, thật phiền phức mà! Tại sao anh lại phải chịu đựng những chuyện phiền phức này? Hai đứa trẻ này còn chưa chắc là…

[Xét thấy nghi ngờ của ký chủ, hệ thống đang tiến hành giám định quan hệ bố con…]

[Leng keng! Trải qua giám định của hệ thống, kí chủ có quan hệ ruột thịt về mặt sinh học với hai đứa bé! Đương nhiên, kí chủ có quyền nghi ngờ sự công bằng, hợp lý, công chính của hệ thống, có thể quay đầu bỏ đi, hậu quả kí chủ tự chịu.]

Vu Giang Đào: “…”

Được rồi, lúc này anh mới đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại những chuyện ly kỳ mà bản thân đã gặp phải vào tháng tám năm ngoái, sau đó anh lại cúi đầu nhìn hai nhóc con trước người, nhìn thấy ngón tay nhỏ của em gái giật giật, mà anh trai thì khẽ bập bẹ cái miệng…

Chuyện này…

Thật là một điều kỳ diệu.

Bình tĩnh lại, Vu Giang Đào nhìn kỹ mặt mày của bé cưng, thật sự có hơi giống anh, càng nhìn… Ừm, càng thấy có ngũ quan đẹp trai quyến rũ của anh.

Đúng lúc này điện thoại reo lên.

Vu Giang Đào nhận.

“Alo, Tiểu Giang Giang, bây giờ tôi đang ở trước cổng lớn của bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở khu nội trú khoa phụ sản tầng ba…” Trí nhớ của Giang Vu Đào không tệ, anh trực tiếp nói địa điểm, bỗng nhiên anh nghĩ đến điều gì: “Chờ đã, cậu không cần đi lên, tôi sẽ xuống!”

Ừm, thuận tiện đi mua đệm bảo hộ để ngăn máu chảy.

Lúc đi qua khoa lâm sàng thì thấy một bà lão đang được hộ tống bên cạnh mỉm cười nhìn anh: “Sinh đôi, lại là thai long phượng! Chúc mừng, chúc mừng!”

“A, cảm ơn! Cũng chúc mừng mọi người! Đúng rồi, bà có thể giúp cháu chăm sóc cô ấy một lúc được không, cháu đi xuống mua một ít đệm bảo hộ, lấy một ít đồ dùng cho bọn nhỏ…”

“Được được, cậu cứ đi đi!”

Vu Giang Đào vội vã rời đi.

Một bà mẹ mới vào nghề ở giường bên cạnh tò mò quan sát anh, hơi đẹp trai đấy, quay đầu nhìn người chồng vụng về bên cạnh thì lập tức có hơi ghét bỏ.

Trên chiếc ghế đối diện hành lang ngoài cửa phòng bệnh, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ngồi lướt điện thoại di động, cậu ta lơ đãng ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua tình hình trong phòng bệnh, cuối cùng dừng lại trên bóng lưng đi xa của Vu Giang Đào…

“Nước, tôi muốn uống nước…”

Trong lúc mơ màng, Trần Quân tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn… Xung quanh không còn bóng dáng của Vu Giang Đào, trống rỗng, đột nhiên cách vách truyền đến tiếng bước chân, trên mặt cô vui vẻ nhìn lại thì thấy một bà lão với khuôn mặt hiền từ xuất hiện trước mặt, cầm một ly nước giấy đưa đến trước mặt cô.

“Tỉnh rồi, cháu uống chút nước đi! Chồng cháu nhận một cuộc điện thoại, sau đó cậu ấy xuống lầu mua đồ rồi!”

Uống một ngụm nước, trên mặt Trần Quân miễn cưỡng nở một nụ cười, mua đồ gì chứ, căn bản là chạy trốn... Cũng tốt, cô vốn không có ý định trông cậy vào anh, gọi anh qua đây cũng chỉ là để anh ký tên!

Hốc mắt cô lập tức đỏ lên…

Mặc dù trong lòng tủi thân, nhưng chuyện này đều là do cô tự làm.

Trần Quân, mày phải kiên cường, mày còn phải cho con bú sữa, mày càng không có tư cách bi thương khóc lúc, không phải mày đã sớm đoán được cục diện của ngày hôm nay rồi sao… Thở dài một hơi, cô cưỡng chế ổn định lại suy nghĩ của bản thân, quay đầu nhìn hai đứa bé đang nhắm mắt ngủ bên cạnh, trái tim cô cũng trở nên kiên cường ấm áp.

Đúng lúc này, một y tá đi đến, cô ta vừa nhìn thấy phòng bệnh không có ai thì lập tức gọi một câu: “Người nhà của Trần Quân giường ba có ở đây không? Người nhà của Trần Quân có ở đây không?”

“Y tá, cô không cần gọi nữa đâu!”

Trần Quân cắn răng, lấy hơi nói: “Cô có thể gọi hộ lý giúp tôi được không…”



Ở cổng bệnh viện, Bàn Long với vẻ mặt mơ màng cuối cùng bị Vu Giang Đào lừa gạt đi, mà anh cũng xách theo ba lô và đệm bảo hộ vội vàng chạy đến khu nội trú của bệnh viện.

Lúc đi ngang qua phòng khám trước tầng, anh không chú ý đến Lục Uyển Nhi đang bước vào trong tòa nhà khám bệnh với một nam sinh.

“Này, sắc mặt của em cũng không cần phải khó coi đến như vậy được không, không phải chỉ là nghi ngờ mang thai thôi sao, bao nhiêu tuổi rồi… Anh sẽ ở đây với em!”

Ngay từ đầu nam sinh còn chẳng hề để ý đến, nhưng khi thấy ánh mắt tức giận của cô gái, cậu ta lập tức ý thức được, vội vàng thay đổi thành bộ mặt lấy lòng cầu xin tha thứ.

Tầng ba của khu nội trú, giường số ba trong phòng bệnh.

Bịch bịch bịch.

Một trận tiếng bước chân cực kỳ vội vàng truyền đến, Trần Quân đang miễn cưỡng đứng lên muốn nhìn đứa nhỏ theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện.

“Cô tỉnh rồi?”

Âm thanh rất từ tính.