Vào lúc chạng vạng tối, dưới ánh hoàng hôn, ánh chiều tà cuối cùng nhuộm bầu trời ở phía tây thành một mảng đỏ hồng ngất ngây, tầng tầng lớp lớp mây tản ra, giống như vạt váy bị nhuộm đỏ của cô gái vậy, cảnh sắc vô cùng hấp dẫn.
“Ha ha ha ha…”
Ở gần cổng đông của đại học M, bởi vì cảnh đẹp ráng chiều khiến người ta thích thú nên các sinh viên đi qua đi lại không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, không kìm được mà ngẩng đầu thưởng thức, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào vui đùa vô cùng chói tai, có một vài học bạn bất giác nhíu mày, xoay đầu nhìn qua…
Họ nhìn thấy mấy nam sinh rõ ràng là đã uống say rồi, đang vây quanh trước quầy hàng của một ông cụ đeo kính râm.
“Ha ha ha, cười chết tôi rồi…” Ở bên cạnh, Bàn Long vừa cười đến thịt mỡ trên bụng rung rung, vừa đập mạnh lên vai Vu Giang Đào: “Vu Giang Đào, cậu được đấy, thế mà lại có cả con trai lẫn con gái, mau thành thật khai báo! Chuyện từ khi nào thế?”
“Đừng như vậy, tôi mẹ nó vừa mới chia tay, cậu đừng chọc tôi có được không? Còn có cả con trai lẫn con gái…”
Trong mấy người ở đây, cậu thanh niên đang ngồi, trông cũng khá đẹp trai cũng người đầy mùi rượu, mặt đỏ tai hồng nhìn ông cụ đeo kính râm, dáng vẻ thâm sâu khó dò ở đối diện: “Ông cụ, ông chắc chắn là ông không bói nhầm chứ? Tôi thậm chí còn không có bạn gái đó! Hai hôm trước vừa mới chia tay, cũng có dùng… khụ khụ khụ…”
Nói đến đây, Vu Giang Đào ho khan một trận, suýt nữa đã thốt ra từ bαo ©αo sυ.
“Không sai được đâu…”
Ông cụ nói một cách chắc chắn, cầm giấy bút viết vẽ một hồi, viết ra bát tự của anh, lại nói ra rất nhiều thuật ngữ nghe có vẻ như rất cao thâm, cái gì mà quan ấn, văn ấn, thê cung này nọ, thậm chí còn chỉ lên từ trên giấy: “Đây đại diện cho hai đứa con của cậu, hơn nữa còn là một nam một nữ, rất có thể là sinh đôi long phụng… Từ bát tử và quẻ bói của cậu, hai đứa con này của cậu đáng lẽ là ra đời rồi, không phải tháng này thì sẽ là tháng sau, nói chung là sắp rồi…”
Vu Giang Đào: “?”
“Ha ha ha ha…” Bạn cùng phòng của anh, đám Bán Long, Tiểu Ngũ và Nông Gia ở bên cạnh càng cười đến thích thú hơn.
“Tôi nói các cậu đủ rồi đấy…” Vu Giang Đào trừng đám bạn bên cạnh, không nhịn được mà trợn mắt một cái, nói với ông cụ: “Ông bói sai rồi, thôi bỏ đi, năm mươi tệ đúng không? Đây…”
“Cảm ơn đã ghé, năm trăm tệ!”
Ông cụ đeo kính râm bình thản nói.
“Hả?”
Vu Giang Đào trừng to mắt, đám bạn bên cạnh cũng kêu lên một tiếng: “Năm trăm tệ? Sao ông không đi cướp đi?”
“Năm mươi tệ chỉ là một phương diện thôi, những vấn đề lúc nãy cậu nhắc đến từ sự nghiệp đến hôn nhân, thậm chí cả con cái cũng bói luôn rồi, cái giá này đã là rất công bằng rồi…”
Ông cụ đeo kính râm nhìn chằm chằm qua, Vu Giang Đào đột nhiên ngẩn người hình như đúng là như vậy?
“Khoan đã! Đừng như vậy! Tôi thấy ông đúng là một tên lừa đảo mà, ngoại trừ trước đó nói sự nghiệp của Tiểu Giang Giang sẽ thiên về hướng nhân viên nghiệp vụ hoặc lập nghiệp là khá đáng tin, thì những lời sau đó đều là nói bậy, năm mươi tệ, không có nhiều hơn!”
Bàn Long ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, ném xuống năm mươi tệ, kéo Vu Giang Đào đứng dậy khỏi ghế nhỏ: “Đi thôi đi thôi, cái gì mà thai sinh đôi long phụng, ông bói không đúng gì cả, năm mươi tệ là nhiều lắm rồi…”
Nói xong, đám người bọn họ hi ha đi vào cổng phía đông của đại học M, trong lúc vô tình, Vu Giang Đào quay đầu nhìn một cái, thấy ông cụ đó không biết đã tháo cặp kính râm ra từ lúc nào, đôi mắt nhìn qua phía anh mang theo ý cười, nhẹ giọng nói một câu.
“Tôi sẽ đợi cậu quay lại bù lại bốn trăm năm mươi tệ cho tôi…”
“Buồn cười…”
Bàn Long cười hi hi: “Ông bói chẳng đúng chút nào, còn đòi bù bốn trăm năm mươi tệ…”
Hôm nay, phòng ký túc 405 bọn họ vì để chúc mừng Vu Giang Đào bị đá lần thứ hai, trở về cuộc sống độc thân, nên đã đặc biệt ra ngoài ăn mừng một trận, uống chút rượu, trên đường trở về nhìn thấy ông cụ này bày hàng bói toán, có lẽ là Vu Giang Đào uống say rồi, bỗng nhiên lại ngồi xuống trước gian hàng, sau đó thì xảy ra chuyện như vừa rồi…
“Xuân có trăm hoa thu có trăng,
Hạ về gió mát tuyết đông giăng.
Ví lòng thanh thản không lo nghĩ,
Ấy buổi êm đềm chốn thế gian…”
Vừa đến cửa ký túc xá, tiếng chuông điện thoại vang lên, Vu Giang Đào lấy điện thoại ra, cũng không nhìn kỹ người gọi đến là ai đã ấn nút nghe máy…
“Alo… Vu Giang Đào… Tôi, tôi là Trần Quân!”
Giọng nữ ở bên kia điện thoại nghe có vẻ mỏng manh yếu ớt, giống như cơ thể không thoải mái vậy, ừm… người đang đứng trong gió mát buổi tối, hơi chóng mặt như Vu Giang Đào cảm thấy cái tên Trần Quân này rất quen tai, hình như là… cùng tên với nữ thần Trần Quân đã biến mất một thời gian dài ở đại học M bọn họ?
“Trần Quân? Xin lỗi, có phải cô tìm nhầm người rồi không? Ừm… tôi không quen biết cô!”
“Anh, anh có thể đến bệnh viện mẹ và bé Thanh Kiều một chuyến không?”
“Hả?” Mặt Vu Giang Đào ngẩn tò te: “Mẹ và bé? Tôi không hiểu lắm, cô bảo tôi đến đó làm gì… Cúp đây!”
“Đợi, đợi đã…” Giọng nữ ở đầu dây bên kia dường như đang kìm nén cái gì đó, giọng nói nghe có vẻ rất đau khổ. Cho dù rất đau đầu, nhưng Vu Giang Đào vẫn xem như là một người lịch thiệp, không trực tiếp cúp máy.
“Tôi, tôi sắp sinh rồi… nhưng tử ©υиɠ chỉ mới mở được bốn ngón, bác sĩ nói chắc là phải làm phẫu thuật, cần người nhà ký tên…”
“?”
Vu Giang Đào ngẩn ra, một lúc sau mới nói một cách cạn lời:
“Vậy cô tìm tôi làm gì? Cô nên tìm bố ruột của đứa bé, hoặc là tìm người trong nhà chứ!”
“Anh, anh chính là bố của đứa nhỏ…”
“Phụt ha ha ha…” Vu Giang Đào lập tức bật cười, hôm nay là ngày gì vậy, hết một ông già lừa đảo giả thần giả quỷ đột nói anh có cả trai lẫn gái, bây giờ lại đến một người phụ nữ tên Trần Quân anh không hề quen biết, gọi điện thoại đến nói cái gì mà anh là bố của mấy đứa nhỏ, đây… mẹ nó là bắt tay với nhau để gài bẫy anh sao?
Mà cũng kỳ lạ, anh chỉ là một thằng nhóc nghèo đến từ một nơi nhỏ, ngoại trừ một vài ưu điểm như gương mặt dễ nhìn, vóc dáng một mét tám, cơ bụng tám múi, giọng nói từ tính mà người ta hay gọi là loa siêu trầm ra, thì anh còn có gì đáng để lừa gạt đâu chứ?
Thật quá đáng.
“Xin lỗi, tôi không phải là cổ phiếu mà nhà cái bán ra, không có hứng thú nuôi thêm một đời con đâu! Cảm ơn!”
Bụp một tiếng, Vu Giang Đào tức tối cúp điện thoại…
Phù! Anh thở ra một hơi đầy mùi rượu, xoay người trở về chỗ của mình trong phòng ký túc rồi ngồi xuống, mở máy tính ra, thuận tay mở trang web đấu võ thuật toàn cầu mà anh cảm thấy thích nhất.
[Ngôi sao mới trong giới võ thuật, Dương Hữu Chi, mới mười bốn tuổi đã đạt đến mức độ toàn diện, phá vỡ kỷ lục độ tuổi thấp nhất đạt được mức độ toàn diện trong một trăm năm gần đây! Dương tỏ ý rằng, tháng chín tới đây sẽ tham gia Cuộc thi Võ thuật chuyên nghiệp Quốc gia của Trung Quốc!]
[Tôn sư Mã Nguyên Chiết tham gia Cuộc thi Võ thuật Quốc tế lần thứ mười một, dừng chân ở top 4!]
[Phân tích con đường thi đấu võ thuật chuyên nghiệp của Trung Quốc trong tương lai.]
[So với Muay Thái cổ, Taekwondo và Karate càn quét trong các sự kiện thi đấu Võ thuật Quốc tế, giới võ thuật Trung Quốc làm sao đột phá được?]
…
Nhìn những tin tức võ thuật này, đáy mắt Vu Giang Đào loé lên tia sáng, nhưng đã lập tức tối đi.
Nói ra thì nhà anh cũng là gia đình võ thuật, từ nhỏ anh đã học võ luyện công, đáng tiếc là không đủ thiên phú, dù cho anh có mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng vẫn không thể đạt đến mức độ có thể đi trên con đường thi đấu chuyên nghiệp, cũng chỉ có thể giống như người thông thường, đến trường đi học, tốt nghiệp làm việc, nước chảy bèo trôi.
Qua hai tháng nữa là tốt nghiệp rồi, đến lúc đó anh sẽ cùng đám Bàn Long tìm một nơi trong thành phố để cùng thuê, thi nghiên cứu sinh thì từ từ, còn công việc thì phải mau chóng tìm… Vu Giang Đào nghĩ đến tương lai, quyết định sẽ tiếp tục thi nghiên cứu sinh, tìm công việc cũng là điều bắt buộc, vốn dĩ trong nhà đã chẳng dư dả, anh không thể cứ để người nhà nuôi mình mãi được.
Vào lúc anh đang tiếp tục hoàn thiện bản sơ yếu lý lịch của mình, lên kế hoạch cho việc thi nghiên cứu sinh và sự nghiệp của mình, một cuộc điện thoại lại gọi đến…