Giấc Mộng Áo Bành Tô

Chương 1

∴ Tên truyện: Giấc Mộng Áo Bành Tô ∴

Tác giả: Thi Tả

Editor: ♪ Đậu ♪

01.

"Chủ nhật không ở nhà ôn bài đi, ra ngoài làm vớ vẩn gì!" Mẹ vừa trách cứ vừa rót sữa vào ly cho tôi.

Tôi nuốt mẩu bánh mì cuối cùng xuống, đứng dậy nói: "Con đi đây."

"Đợi uống hết sữa cái đã! Bây giờ mới hơn 7 giờ! Không phải 11 giờ trưa mới bắt đầu sao?" Mẹ la lên ở sau.

Khoác áo khoác đổi giày thể thao, tôi bước một mạch ra cửa không quay đầu lại.

Tôi sắp tham dự một tang lễ.

Tang lễ của chàng trai tôi thầm thương...

Từ năm lớp 7 đến năm lớp 12, tôi thầm thương cậu ấy suốt 6 năm.

Sau ngày tôi quyết định sẽ tỏ tình với cậu ấy, thì cậu thả người từ tầng bảy của trường học. Lúc đó, trong cặp sách của tôi vẫn đang cất tờ thư tỏ tình đã chuẩn bị, là khuya hôm qua tôi tự tay làm cả đêm.

Hôm đó là ngày 14 tháng 2, là lễ Tình Nhân.

Lần cuối tôi tiếp xúc với cậu là vào cuối tháng 12 năm 2010, cũng chính là hơn một tháng trước.

Khi ấy lớp có tiết kiểm tra, tôi quên mang theo bút chì để tô, đang hoang mang thì cậu ấy ngồi chếch ở sau chọt lưng tôi, đưa lên một cây bút chì 2B đã được gọt kỹ càng.

Khi ấy cậu mỉm cười, nụ cười mà mãi đến giờ tôi vẫn không quên được.

Đó là nụ cười cuối cùng cậu dành cho tôi trong đời.

Sau khi cậu nhảy xuống, lập tức được đưa vào bệnh viện gần đó cấp cứu, hai tiếng sau, cậu chết vì cấp cứu bất thành.

Tôi ngồi trong lớp lặng lẽ cầu nguyện trong suốt hai tiếng, vậy mà tia hi vọng cuối cùng cũng tiêu tan.

Ngày hôm sau, trường học bắt đầu điên cuồng loan truyền một tin: Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy cậu đã sử dụng ma túy quá liều.

"Bình thường ngoan ngoãn biết điều như thế, thật không ngờ..."

"Tao đã nói với tụi mày rồi mà, nó không phải đứa tốt lành gì đâu."

"Có người nói nó thường ra vào club đêm đó."

"Chưa từng nghe nói nó có bạn gái nhỉ, hay là gay..."

"Haha, bớt nói bậy đi! Cẩn thận nó đứng sau lưng mày đấy!"

"Đừng dọa người vậy chứ!"

Ai nấy đều đang bàn tán về cậu.

Lúc sống cậu ấy không có tiếng tăm gì, nhưng chết rồi lại trở thành tiêu điểm thảo luận của người ta.

Chủ nhiệm lớp tổ chức cho bạn học tham dự tang lễ của cậu, mọi người đều hứng thú sôi nổi giơ tay xung phong, chủ nhiệm lớp đọc tên của ban cán bộ, cuối cùng nói với tôi vẫn đang cúi đầu làm bài: "Diêu Lộ, em cũng đi nhé."

Tôi thường hay nghĩ, nếu tôi có thể sớm bày tỏ với cậu ấy, sớm bước vào thế giới của cậu, thì biết đâu sự tình sẽ không như bây giờ.

"Cô bé thật sự muốn như thế?!" Một giọng nói đột ngột vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ trong tôi, tôi lấy lại tinh thần, phát hiện có một ông chú mặc áo bành tô đen quái lạ trợn mắt nhìn mình chòng chọc, tôi giật mình, lùi bước ra sau.

Tôi đang đứng ở trạm xe buýt, xung quanh có rất đông người chờ xe, nhưng không một ai dùng ánh mắt kỳ lạ để đánh giá ông chú mặc áo bành tô giữa ban ngày này.

Như thể, bọn họ không hề nhìn thấy ông ta.

"Đúng là họ không nhìn thấy ta." Áo bành tô lại mở miệng, tựa như biết rõ mọi thứ, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi thì ông ta cười gian xảo.

Tôi kìm nén trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, hỏi: "Ông là ai?"

"Ta là người có thể thỏa mãn nguyện vọng của cô bé." Áo bành tô chỉnh lại cổ áo, rồi móc cái gương nhỏ ra sửa sang đầu tóc.

Bấy giờ xe buýt tuyến 2 đậu đến trước mặt tôi, tôi do dự có nên lên xe không.

"Cô bé đi dự lễ tang của cậu trai thầm mến phải không," áo bành tôi nháy mắt với chiếc gương, "Ta có biện pháp để cậu ta sống lại."

"Hả!?" Bởi vì tiếng la quá lớn nên xung quanh có người liếc nhìn tôi.

"Hả!?" Áo bành tô cũng bắt chước dáng vẻ hét lên sợ hãi, nhưng không có ai nhìn ông ta.

"Ông có ý gì!?" Tôi ghìm cơn kích động muốn đá văng ông ta.

"Thì là..." Ông ta cầm chiếc gương nhắm vào tôi, "Đảo ngược dòng thời gian chứ sao."

Trong gương không phản chiếu gương mặt của tôi.

Nếu tôi có thể sớm bày tỏ với cậu ấy, sớm bước vào thế giới của cậu.

Biết đâu cậu sẽ không phải chết.

Nguyện vọng, thực hiện.

"Nhưng cô chỉ có thể trở lại hơn một tháng trước," áo bành tô dí gương mặt to của ông ta sát vào tôi, "Thời gian một tháng có thể thay đổi ý muốn tự sát của cậu ta không đây?"

"Vậy tôi cũng phải thử." Tôi đẩy đầu ông ta ra.

"Ồ, được thôi, chúng ta bắt đầu!" Ông ta nhắm mắt lại nghiêm chỉnh đứng thẳng, miệng lẩm nhẩm gì đó, chợt mở mắt ra, nói, "Suýt nữa thì quên, đảo ngược dòng thời gian là phải thu phí à nha."

"Bao nhiêu tiền?" Tôi biết ngay trên đời sẽ không có bữa ăn nào miễn phí mà.

"Một nửa tuổi thọ của cô."

Tôi sửng sốt.

"Cha mẹ khổ cực cho một nửa tuổi thọ chỉ để đối lấy một tháng ngắn ngủi với bạch mã hoàng tử, cực kỳ không đáng nhỉ? Sao, còn muốn thử chứ?"

Tôi không coi rẻ sinh mệnh, cũng không chối bỏ cha mẹ.

Trái lại tôi rất quý trọng sinh mệnh, cũng nương tựa vào cha mẹ.

Thế nhưng, thế nhưng tôi muốn lấy mạng sống ra để bảo vệ một người.

"Thử, đương nhiên thử." Tôi nói.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy sự thương hại từ trong đôi mắt của áo bành tô.

Một giây sau tôi xuất hiện trong lớp học, có người chọt lưng tôi, quay đầu lại thì nhìn thấy cậu ấy mỉm cười đưa lên cây bút chì 2B.

Tôi lướt qua cây bút chì nắm lấy tay cậu, có nhiệt độ, có mạch đập, vẫn sống. Tôi càng nắm siết hơn, bật khóc trong ánh nhìn ngạc nhiên của cậu.

Từ khi biết tin cậu nhảy lầu đến khi tham dự tang lễ của cậu, tôi không rơi nửa giọt nước mắt.

Như một con rối lạc mất hồn phách, đánh mất chức năng cười và khóc.

"Diêu Lộ! Dương Trần! Hai đứa không làm bài mà làm gì thế!?" Thầy giám thị lớn giọng nói làm cả lớp nổ trận cười.

Nhưng vì thầy giám thị gọi ra tên cậu mà tôi càng khóc thảm hơn.

Cuối cùng tôi với Dương Trần bị tịch thu bài thi, ra cửa phạt đứng.

Dương Trần dựa vào tường, ánh nắng hắt vào bóng người cậu, hết thảy đều đang sống động trước mắt tôi. Nước mắt tôi vẫn tuôn chảy, rốt cục cậu lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì à?" .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Tôi lắc đầu, chắc cậu đang nghĩ tôi là con thần kinh rồi.

"Thời điểm bản thân rơi vào đau khổ đến cùng cực, hãy nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nhớ về một vài chuyện tốt, để sự tốt đẹp ấy hoà tan nỗi bi thương." Cậu vừa nói vừa nhắm mắt, hít sâu, rồi mở mắt cười với tôi, "Vậy thì cậu sẽ không còn quá đau khổ như trước nữa."

Một người dịu dàng đến thế.

Một người tuyệt mỹ đến thế.

Cớ sao lại muốn tự sát chứ?

Trước khi thả người từ tầng bảy cao vυ't kia, cậu có giống như bây giờ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu?

"Bạn học Dương Trần."

"Ừ?"

"Mình thích cậu."

Không theo quy tắc nào cả, thậm chí có thể nói là lời tỏ tình quái gở bộc phát.

Nhưng tôi cứ thế bật thốt ra.

Thời gian: Cuối tháng 12 năm 2010.

Địa điểm: Đứng phạt ở cửa lớp học.

Vì sợ nếu không nói ra, thì sẽ không kịp.

Lời tỏ tình hoang đường như vậy, đương nhiên câu trả lời chắc chắn là ——

"Xin lỗi, mình có người mình thích rồi."

Nếu tôi có thể sớm bày tỏ với cậu ấy, sớm bước vào thế giới của cậu, biết đâu cậu sẽ không phải chết.

—— Làm gì có chuyện đấy.

Hoặc nói, không phải phận sự của tôi.

Tối ngày hôm đó tôi chán nản đi về nhà, mẹ biết chuyện ở trường từ chủ nhiệm lớp thì nổi cơn tam bành, càm ràm cả một đêm, tôi bắt đầu hối hận mình không lợi dụng cơ hội đảo ngược thời gian để làm bài thi đã từng thi một lần, mấy câu hỏi trong đề thầy giáo đều đã giảng qua, tôi lắng nghe hết, không có chuyện ngoài ý muốn thì có thể đạt trọn điểm.

Kết quả lại là, bài thi không điểm, tình yêu không có.

Những ngày tiếp theo chỉ có tẻ nhạt.

Đảo ngược thời gian thật ra không vui thú như mọi người hay nói, chẳng qua là lặp lại tháng ngày khô khan vô vị mà thôi.

Dằn vặt.

Và cả đau đớn.

Nhìn cậu mỗi ngày đến trường, ăn cơm, dọn dẹp, đùa giỡn với bạn cùng bàn như chẳng có chuyện gì, ai mà ngờ được, một tháng sau con người ấy sẽ buông xuôi từ trên tầng lớp học.

Cứ mặc kệ cậu ta chết đi.

Dẫu sao người ta cũng có thích mình đâu.

Có ma quỷ thầm thì trong lòng tôi.

Nhưng vào ngày hôm đó, sau khi tan học tôi vẫn đi theo cậu.

Ngày đó cậu không cưỡi xe đạp như mọi ngày, cả túi sách cũng không cầm theo. Tôi lặng lẽ theo sau, nhìn cậu đi vào một quán bar.

Tên bar là Monster.

Là bar đồng tính nổi tiếng trong thành phố.

"Chưa từng nghe nói nó có bạn gái nhỉ, hay là gay..."

"Xin lỗi, mình có người mình thích rồi."

Bất cứ chuyện gì đều sẽ không không có lửa mà có khói.

Tôi đứng đợi ở cửa bar hơn một tiếng, song không đợi được cậu ra.

Lúc quay người rời đi, dường như tôi nghe thấy âm thanh trời long đất lở.

Cách ngày 14 tháng 2 năm 2011, còn hơn hai tuần.

01.