Ô Danh

Chương 83: Thâu hương

Thâu hương

Tới rồi thì đừng đi.

- --

Thâu hương: Trộm hương

- --

Ban nãy, vừa thấy hắn Đoan Minh Sùng đã nhìn ra có chỗ không ổn, chỉ là lòng y còn nghẹn cơn giận, không muốn nói chuyện với hắn. Bây giờ thấy bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương này của hắn, y gần như tức tới bật cười.

Nhưng Tuế Yến không chút cảnh giác đã theo kẻ điên Đoan Như Vọng rời đi, còn bị lạnh thế này ở nơi hoang vu hẻo lánh, cho dù tính tình Đoan Minh Sùng có tốt hơn thì cũng không phải hắn làm nũng một cái là có thể dập được lửa giận trong y.

Y lạnh nhạt: "Thấy rồi, về phủ kêu vị thần y ở nhà ngươi chữa cho."

Tiện thể trị luôn đầu óc.

Câu sau Đoan Minh Sùng phải nhịn lại mới không nói ra miệng.

Tuế Yến dẫu môi.

Mặc dù Đoan Minh Sùng nói lời lạnh lùng nhưng tay lại dịu dàng ôm eo Tuế Yến. Y đanh mặt không nói gì đưa Tuế Yến quay vào thành.

Chốc sau, cuối cùng hai người cũng tới cổng hầu phủ.

Đoan Minh Sùng hờ hững xuống ngựa, y đương định giơ tay ôm Tuế Yến thì cửa hầu phủ đột nhiên bị đẩy mở, Tuế Tuần lạnh mặt bước ra.

Đoan Minh Sùng sửng sốt, tay y cứng ngắt giữa không trung, trong một chốc bỗng không biết có nên ôm Tuế Yến không.

Tuế Yến ngồi trên lưng ngựa sốt ruột muốn chết, hắn sợ Tuế Tuần nói gì đó không nên với Đoan Minh Sùng, nhưng bây giờ hắn váng đầu choáng óc, không dám nhảy khỏi lưng ngựa. Hắn chỉ có thể giơ tay về phía Đoan Minh Sùng rồi nói nhỏ: "Điện hạ, mau đưa ta xuống."

Đoan Minh Sùng có hơi ngượng, y ngoái đầu định bế Tuế Yến xuống nhưng Tuế Tuần đã đi nhanh xuống bậc thềm rồi nhấc tay lên cao ôm Tuế Yến xuống.

Đoan Minh Sùng chỉ còn có thể thu tay lại.

Tuế Yến vóc người gầy gò, vừa xuống ngựa đã bị Tuế Tuần nhét vào áo choàng của mình, áo choàng che kín đầu không cho hắn nhảy loạn.

Tuế Yến cảm giác được Tuế Tuần đang đè nén cơn giận, trong một chốc hắn cũng không dám chọc vào y chuốc lấy xui xẻo, hắn chỉ còn cách rúc vào lòng y như con chim cút, không dám hó hé.

Tuế Tuần ôm quyền, hờ hững nói: "Đa tạ thái tử đưa Vong Quy về."

Đoan Minh Sùng cười gượng: "A Yến có hơi sốt, Tuế tướng quân nhanh mời lang trung tới xem thử."

"Không phiền điện hạ nhọc lòng, sắc trời cũng tối, ti chức* không giữ điện hạ lại, mong người thứ tội."

*Ti chức: Quan viên xưng hô với thượng cấp

Người ta đã nói tới vậy, dù Đoan Minh Sùng có ngốc hơn cũng nghe ra vẻ khó chịu trong lời nói, y chỉ đành gật đầu.

"Đương nhiên."

Tuế Yến nghe vậy thì không an phận mà cử động nhưng Tuế Tuần nào cho hắn cơ hội nói chuyện, y hung ác nhìn Đoan Minh Sùng tiếc nuối lên ngựa rồi mới ôm Tuế Yến đi vào phủ.

Tuế Yến bị sốt đã váng đầu, hắn nghẹn trong áo choàng Tuế Tuần cả buổi, đến khi vào tới thiên viện thì khuôn mặt đã bắt đầu đỏ ửng.

Suốt dọc đường Tuế Tuần không nói gì, đến lúc thả Tuế Yến lên giường rồi đắp chăn cho hắn xong y mới hỏi: "Lang trung kia đâu? Đi mời y sang đây."

Hải Đường đốt chậu than bên cạnh, nó nơm nớp sợ lo gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng rời đi.

Tuế Yến nửa dựa vào gối nệm, trong mắt toàn là ánh nước vì sốt nóng người. Lúc này hắn mới bắt đầu khó chịu, bờ môi khẽ động: "Ca."

Tuế Tuần rót cho hắn ly nước, y cầm thìa kề sát bên môi hắn: "Uống chút nước không?"

Tuế Yến lơ đễnh nhích tới trước uống mấy ngụm rồi lắc đầu không uống nữa.

Thấy hắn thật sự sốt cao khó chịu, Tuế Tuần cau mày nuốt lại câu quát mình đã chuẩn bị từ trước. Y vươn tay sờ trán hắn: "Nóng quá, khó chịu không?"

Nếu lúc này chỉ có mình Tuế Yến, dù hắn có bị sốt thành kẻ ngốc cũng sẽ không kêu lấy một câu khó chịu, nhưng cũng không biết có phải bây giờ hắn sốt tới mông lung không, Tuế Tuần dịu dàng hỏi có một câu nước mắt hắn đã suýt trào ra.

Hắn khịt mũi, giọng khản đặc: "Khó chịu quá."

Tuế Tuần vỗ về bên má hắn, y có chút đau lòng: "Ngủ trước đi, chốc nữa là lang trung tới rồi."

Tuế Yến chớp mắt, chớp nỗi chát chúa trong mắt đi, hắn hít nhè nhẹ, chua giọng nói: "Ca ca, ta với thái tử…"

Hắn còn chưa nói xong Tuế Tuần đã xanh mặt: "Đệ cứ nhất định phải nói chuyện đó với ta lúc này à? Ỷ ta không thể đánh đệ à?"

Đúng là Tuế Yến nghĩ thế thật, hắn kéo tay áo Tuế Tuần rồi khẽ khàng nói: "Ta nghiêm túc mà, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, nếu cha mẹ với đại ca còn sống chắc chắn sẽ không ngăn ta đâu."

Tuế Tuần bị hắn chọc tức phải bật cười: "Sao đây, mình đệ nói không được thì lôi cha mẹ với đại ca tới chèn ép ta à?"

"Khụ khụ khụ… ta, ta sắp nôn ra máu rồi, mau lấy chậu tới hứng!"

Tuế Tuần: "..."

Bấy giờ Tuế Tuần mới thu lại cơn giận dữ không cam tâm. Y vỗ nhẹ ngực Tuế Yến giúp hắn thuận khí. Nhìn dáng vẻ yếu ớt này của hắn, y cũng không tiện nói gì.

Tuế Yến yếu ớt nhìn y.

Tuế Tuần im lặng hồi lâu thì không tự nhiên cất tiếng: "Tùy đệ đó, sau này đừng tìm ta khóc lóc."

Tuế Yến lập tức vui vẻ, hắn ngồi dậy vươn tay ôm cổ Tuế Tuần: "Cám ơn huynh trưởng, vậy ta không cần tới từ đường tìm cha mẹ với đại ca mách lại rồi.

Tuế Tuần: "..."

Tuế Tuấn gần như phải trợn trắng mắt, y đè Tuế Yến nằm lại chăn, trách hắn: "Đừng cử động lung tung, không khó chịu rồi à?"

Tuế Yến nóng đến đỏ bừng mặt, trong mắt toàn là ánh nước ướt sũng. Cơ mà tinh thần hắn thì ngược lại rất tốt. Hắn cong mắt, miệng ngọt như bôi mật: "Có huynh trưởng ở đây là ta không khó chịu rồi."

Tuế Tuần trừng hắn: "Miệng lưỡi trơn tru."

Tuế Yến vui cười hớn hở.

Mặc dù nói là vậy nhưng khó chịu thì khó chịu thật. Không bao lâu sau Tuế Yến đã sốt tới mức thần trí không tỉnh táo. Hắn tóm bừa tay Tuế Tuần, thì thầm với y: "Huynh đừng đi."

Bao nhiêu năm rồi, Tuế Tuần sớm đã quen tính hay làm nũng của Tuế Yến, y cũng không bài xích chuyện hắn thân cận với mình mà ngược lại còn vỗ mu bàn tay hắn: "Ta không đi, chờ đệ khỏe ta mới đi."

Tuế Yến giữ chặt hơn: "Ta khỏe rồi huynh cũng không thể đi, biên cương không phải chỗ tốt gì. Ca, huynh đừng đi…"

Tuế Tuần thấy hắn sốt cao, bắt đầu nói năng lung tung thì lạnh giọng: "Hải Đường, lang trung còn chưa tới hả?"

Tiếng Hải Đường vang lên ngoài cửa: "Tới rồi tới rồi, tới rồi đây!"

Rất nhanh, Quân Cảnh Hành cả người nhuốm hơi lạnh vội vã đi vào, chỉ là vừa liếc thấy Tuế Yến nằm trên giường, sắc mặt y đã xấu đi.

Tuế Tuần vỗ tay Tuế Yến rồi đứng lên, Quân Cảnh Hành cũng không kịp chào hỏi y đã ngồi ngay xuống giường nắm cổ tay Tuế Yến.

Tuế Tuần đứng một bên nói: "Hình như đệ ấy cảm gió, còn bị lạnh lúc lâu, nửa canh giờ trước còn hơi sốt."

Quân Cảnh Hành gật đầu, y khàn giọng: "Ta biết. Hải Đường, lấy ít rượu với đun ít nước ấm đem tới đây."

Hải Đường vội chạy đi.

Đối với bệnh của Tuế Yến y đã quá quen, không cần thăm khám kỹ cũng biết nguồn gốc cơn bệnh ở đâu. Y lấy một loạt kim bạc trong hòm thuốc mang theo người ra rồi trở tay cởi y phục Tuế Yến.

Tuế Tuần đứng đó cũng chỉ có thể sốt ruột, y không muốn làm phiền Quân Cảnh Hành châm cứu đành ra khỏi nội thất, ngồi ở phòng ngoài đợi. Quân Cảnh Hành châm cứu rất nhanh, chỉ một chốc Tuế Yến đã bị ghim thành một con nhím.

Hắn mơ màng muốn vùng vẫy lại bị Quân Cảnh Hành đè cả hai tay lại, y dịu dàng dỗ dành hắn: "Đừng cử động, nhanh thôi sẽ xong ngay."

Tuế Yến hé mắt, hắn không phân rõ ai là ai, mịt mờ lầm bầm: "Minh Sùng."

Quân Cảnh Hành không để ý tới hắn.

Tuế Yến không nghe tiếng đáp lại thì kêu tiếng nữa.

Quân Cảnh Hành xanh mặt: "Đừng gọi nữa, ngủ đi."

"Minh Sùng Minh Sùng Minh Sùng Minh Sùng…"

Quân Cảnh Hành: "..."

Thần trí đã không còn rõ ràng mà vẫn có thể làm người ta tức bốc khói đấy nhỉ.

Quân Cảnh Hành không còn cách đành đáp: "Ừ, là ta, đừng nói nhảm nữa, mau ngủ đi."

"Hỗn xược, ngươi dám ngang nhiên mạo nhận thái tử…"

Quân Cảnh Hành: "..."

Tuế Yến ấm ức: "Ngươi mà là Minh Sùng thật ý thì, thì không qua quýt với ta như vầy…"

"Y thích ta như vậy thì sẽ không nặng lời với ta đâu."

Quân Cảnh Hành gần như muốn bóp chết hắn. Y sống chết nhịn lại, cắn răng nói: "Không có qua quýt với ngươi. Ngươi ngủ đi là gặp thái tử rồi."

"Trong mơ cái gì cũng có hả?"

Quân Cảnh Hành nhủ ngươi cũng tự biết ghê.

"Đúng, gì cũng có, nếu ngươi muốn thì thành thân với y cũng được."

Tuế Yến nói chuyện chẳng có căn cứ gì, hắn mờ mịt nghe Quân Cảnh Hành nói vậy mà thấy có lý phết, hắn "ồ" lên rồi nghe lời nhắm mắt, mơ màng thϊếp đi.

Đến lúc hắn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Quân Cảnh Hành mới thở phào. Y buông hai tay Tuế Yến ra rồi lau mồ hôi cho trên mặt hắn.

Lúc này, Hải Đường vô cùng lo lắng bê chậu nước nóng vào để lên giá rồi đưa cho y chiếc khăn khô.

"Để rượu mạnh lên lò than đi, muộn chút thì lấy lau người hầu gia."

Hải Đường gật đầu vâng dạ.

Nửa canh giờ sau, Quân Cảnh Hành thu kim rồi dùng nước lau mồ hôi lạnh trên thái dương hắn sau đó nhẹ nhàng thở ra. Tuế Tuần đợi ở ngoài sốt cả ruột, thấy Quân Cảnh Hành đi ra thì vội hỏi: "Sao rồi?"

"Không có gì đáng ngại, ở yên tịnh dưỡng một khoảng thời gian là được. Mấy ngày này trời lạnh, tốt nhất đừng để hầu gia ra ngoài vất vả ngược xuôi."

Ban ngày Tuế Tuần có đã có ý định khóa Tuế Yến ở trong nhà cho bình tĩnh lại, giờ nghe Quân Cảnh Hành nói thế tất nhiên là gật đầu đồng ý.

Dù Quân Cảnh Hành đã nói không sao nhưng Tuế Tuần vẫn không an tâm được. Y canh giữ bên giường Tuế Yến tới tận nửa đêm mới bị Lệ Chiêu khuyên về nghỉ ngơi.

Tuế Yến nửa tỉnh nửa mơ, hắn chỉ cảm thấy mình như nằm trên đống bông lơ lửng chẳng chạm đất, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Hắn vừa sợ vừa mê mang, muốn tỉnh lại nhưng đầu óc thật rối ren tăm tối, có làm sao cũng không tỉnh được.

Cho đến khi một đôi tay nhẹ nhàng cởi thắt lưng hắn ra…

Bàn tay ấy như đã ngâm trong băng, còn chưa chạm gần làn da đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

Tuế Yến giật mình, hắn hơi tỉnh táo lại.

Bàn tay kia nhẹ nhàng cởi thắt lưng hắn ra, đến lúc kéo vạt áo thì như khựng lại, hồi lâu sau mới chậm chạp kéo trung y ra.

Bên giường có đặt chậu than, Tuế Yến chẳng thấy lạnh bao nhiêu. Trong cơn mơ màng, hắn ngửi được mùi rượu lan tràn bên mũi, kế đó bị một chiếc khăn thấm rượu mạnh nhẹ nhàng lau l*иg ngực và cổ.

Động tác ấy dịu dàng vô cùng cứ như đang đối xử với món đồ ngọc quý giá liên thành.

Tuế Yến mịt mờ nghĩ: "Là Nguyệt Kiến à? Ý, từ khi nào mà y dịu dàng thế nhỉ? Có lẽ nào là sự trỗi dậy của lương tâm không?"

Rượu mạnh lau lên, hơi nóng trên người vơi đi không ít. Tuế Yến chỉ cảm thấy chiếc khăn ấy lau đến đâu, sau cơn mát lạnh là lửa nóng cháy rực.

Bên tai hắn có tiếng người than nhẹ, bấy giờ Tuế Yến mới nhận ra chiếc khăn đó đã bị cầm đi từ bao giờ.

Hắn có hơi mê mang, nghe thấy âm thanh người đó ném chiếc khăn xuống nước mới như bừng tỉnh, con tim run lên.

Âm thanh than nhẹ khi nãy…

Là của Đoan Minh Sùng.

Biết Đoan Minh Sùng đã tới, Tuế Yến làm gì còn ngủ được nữa, cho dù hắn có đang thoi thóp cũng ngồi bật dậy được chứ nói gì chỉ là lên cơn sốt.

Hắn vừa vùng vẫy đấu tranh với đầu óc giờ đây như hồ nhão của mình lại vừa âm thầm cầu mong Đoan Minh Sùng đừng đi.

Không biết qua bao lâu Tuế Yến mới khống chế được thân thể nặng nề của mình, hắn khẽ khàng hé mắt, hàng mi run run. Tầm nhìn mơ hồ trong một chốc hắn mới dần nhìn rõ cảnh trước mắt.

Đoan Minh Sùng vận đồ đen ngồi bên giường đang chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, cũng không biết y ngồi đấy đã bao lâu.

Tuế Yến nhìn y, lát sau hắn thì thầm: "Trong mơ cái gì cũng có thật."

Theo lý mà nói thì Đoan Minh Sùng không thể nào xuất hiện trong phòng mình được, vậy nên bây giờ là đang nằm mơ ha?

Đoan Minh Sùng thấy hắn tỉnh thì có vẻ hơi ngại, mang tai đỏ cả lên. Y nói nhỏ: "Ngươi tỉnh rồi à? Còn khó chịu không? Xin lỗi, ta đến muộn rồi."

Tuế Yến chả biết y đang nói gì hết, hắn nghĩ hẳn là trong mơ không theo lẽ thường gì cả bèn gật đầu: "Khó chịu chết mất, sao giờ ngươi mới tới vậy?"

Nghe hắn nói khó chịu lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy, con tim Đoan Minh Sùng như bị ai siết chặt phần thịt mềm mại, vừa chua xót lại đau đớn.

Y sờ trán Tuế Yến rồi dịu giọng: "Không khó chịu ha, ta đến rồi."

Giọng Tuế Yến bỗng có chút nghẹn ngào, hắn gật đầu: "Ừa."

Nghe giọng Tuế Yến khàn khàn, Đoan Minh Sùng định đứng dậy bê canh qua thì Tuế Yến nắm chặt tay mình dán vào mặt hắn.

"Đừng đi, tới rồi thì đừng đi nữa."

Đoan Minh Sùng ngẩn người, đôi mắt càng thêm dịu dàng.

"Ừ."

Tai Tuế Yến mông lung, hắn chỉ nghe thấy tiếng "ừ" thật dịu dàng ấm áp đó.

Đoan Minh Sùng nhìn đôi mắt mơ màng của hắn thì đau lòng lắm, y đang định an ủi mấy câu nữa thì bên phòng ngoài truyền tới âm thanh hệt như đòi mạng.

"Vong Quy đỡ chút nào chưa?" Tuế Tuần hỏi.

Quân Cảnh Hành gác ở ngoài: "Còn… Còn tạm, có ta gác đây thì sẽ không có gì nghiêm trọng đâu."

Trái tim Đoan Minh Sùng như bị treo lên.

Tuế Yến mê mang lắng nghe thanh âm như vang đến từ nơi chân trời kia, tay thì vẫn không ngừng nắm tay Đoan Minh Sùng cọ vào mặt mình.

"Điện…"

Đoan Minh Sùng che miệng hắn lại rồi ra dấu "suỵt".

Ở phòng ngoài, Tuế Tuần vẫn đang nói chuyện: "Vậy ta đi nhìn đệ ấy một chút."

Đoan Minh Sùng tái mặt.

"Tướng quân, hầu gia không dễ gì mới ngủ được, chút gió lay cỏ động cũng sẽ làm ngài ấy giật mình tỉnh lại. Ngài không vào đó vẫn hơn."

"Ta chỉ nhìn đệ ấy một cái rồi ra ngay."

Quân Cảnh Hành còn muốn ngăn lại nhưng Tuế Tuần không nghe khuyên, cứ thể đi thẳng vào.

Tiếng rèm châu chạm nhau vang lên, Đoan Minh Sùng bỗng thấy kinh hoảng. Y vội nhìn quanh quất xem có chỗ nào trốn được không.

Trong tích tắc đó, Tuế Yến đầu ngập nước nằm trên giường bỗng dưng ngồi dậy. Hắn vươn tay kéo rớt móc vàng buộc màn giường rồi ôm eo Đoan Minh Sùng, trở người thật mạnh.

Hai người đều lăn lên giường.

Rèm che rơi xuống tầng tầng giấu đi cảnh tượng bên trong.

Tuế Yến kéo chăn đắp kín hai người, nhìn qua màn chỉ thấy một cục nhô lên trên giường.

Vừa đúng lúc Tuế Tuần đi vào, trông thấy rèm giường lay động thì cau mày.

Quân Cảnh Hành đuổi theo vào, vừa nhìn thấy màn giường buông xuống thì mặt mày xanh lét.

"Vong Quy, đệ tỉnh rồi à?"

Tuế Yến đè Đoan Minh Sùng dưới người mình, hắn mơ màng tách hai chân nằm nhoài trên eo y, trong một chốc hắn cũng chưa rõ tính hình ra sao.

Nghe thấy giọng Tuế Tuần, Tuế Yến nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào khuôn mặt vừa đỏ vừa kinh hoảng của Đoan Minh Sùng.

Chăn cũng không che hết, ánh nến nơi đầu giường xuyên qua màn trút xuống lờ mờ soi tới gương mặt hai người… Nếu Tuế Tuần vén màn lên nhất định sẽ thấy cảnh Đoan Minh Sùng nằm trên giường ngay.

Mặc dù bây giờ đầu óc Tuế Yến dùng không ổn nhưng hắn cũng thoáng biết có ở trong mơ cũng cũng không thể để Tuế Tuần bắt được Đoan Minh Sùng, nếu không mình sẽ không thể dính với y nữa.

Trong mơ không có quy luật gì cả - hắn tự cho là vậy nên dứt khoát nói: "Ta tỉnh rồi, huynh đừng có vô, ta không mặc y phục."

Tuế Tuần nghe giọng hắn không mấy yếu ớt thì thoáng an tâm, y cất bước đi vào: "Không mặc y phục thì sao? Đến nổi che màn lại à?"

Tuế Yến nghe tiếng bước chân thì hơi nghiêng đầu, Đoan Minh Sùng hoảng sợ không dám thở.

Trông thấy Đoan Minh Sùng sợ tái mặt, hình như Tuế Yến thấy nghịch vui lắm, hắn nhìn y suốt, ngay cả khi Tuế Tuần định giở rèm lên hắn cũng không hay.

Vào thời khắc quan trọng vẫn là Quân Cảnh Hành đi tới ngăn lại.

"Tướng quân, thân thể hầu gia yếu ớt, ban nãy ta lấy rượu mạnh lau cả người y, bây giờ không thể để y ra gió nếu không có thể bệnh nặng thêm."

Mấy cái này Tuế Tuần không hiểu lắm, nghe Quân Cảnh Hành nói bệnh có thể nặng thêm thì lập tức rụt cánh tay định giở màn lại. Y suy nghĩ một chốc rồi dặn: "Vậy đệ ngủ yên đó đi, sớm mai ta lại sang thăm đệ."

Tuế Yến ậm ờ kêu: "Vậy nha."

Tuế Tuần lại dặn mấy câu nữa rồi mới đi.

Quân Cảnh Hành nhìn màn giường, hắn cũng xanh mặt ngoảnh đầu chạy đi.

Ở trên giường, Tuế Yến vẫn ngây ra giữ nguyên tư thế đó. Hắn chống tay lên vai Đoan Minh Sùng, nhìn y nhìn đến nghiện.

Nghe tiếng đóng cửa, Đoan Minh Sùng đỏ mặt, y thẹn thùng nói: "A Yến, người đi rồi, ngươi có thể dậy rồi."

Đôi mắt Tuế Yến sánh ánh nước, cả buổi sau hắn mới cười khẽ rồi cúi người hôn lên bờ môi tái nhợt của Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng: "..."

Lời tác giả:

Thái tử: Nếu các ngươi đã là ám vệ thế thì đưa ta băng nóc vượt tường hẳn là không quá đáng nhỉ.

- --

Thâu hương: Lúc mình tra thì từ thâu hương còn dùng để chỉ chuyện người con gái yêu một người con trai hoặc chuyện tư thông với một người con gái… Nhưng ở đây không có cô gái nào, chỉ có thái tử vượt tường vào phòng và suýt bị anh nhà người ta tóm (´・ω・') nên có thể hiểu là hai người lén lút qua lại, gặp riêng, tỏ lòng với nhau.