Ô Danh

Chương 26: Hoa đăng

Vậy thì… gọi tên ta đi.

Mười lăm tháng giêng, ngắm đèn hoa.

Vừa sang giờ dậu* Tuế Yến đã thay quần áo xong, hắn vận áo choàng đen trên có thêu hoa văn hình bươm bướm đi qua đi lại trong tiền viện, tay còn ôm lò sưởi nữa, thấy ai đi qua cũng kéo lại hỏi giờ.

*Giờ dậu: 5 giờ đến 7 giờ tối

Quân Cảnh Hành ngồi uống trà một bên, y hờ hững nói: "Ngươi là thiếu nữ chưa gả đi à? Chỉ là ra ngoài ngắm mấy cái đèn thôi, ngươi kích động như gì thế."

Tuế Yến đáp: "Ngươi kệ ta - Nhắc mới nói, sao ngươi cũng thay quần áo rồi? Định ra ngoài sao?"

Bàn tay cầm ly trà của Quân Cảnh Hành khựng lại, chốc sau y hơi mất tự nhiên mà nói: "Ừa, ra ngoài làm việc, nếu giờ tý* ta còn chưa về, vậy đừng chờ ta nữa."

*Giờ tý: Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng

Kim Ti Hùng nhảy từ trên bàn lên vai Tuế Yến, nó kêu "chít chít" mấy tiếng, Tuế Yến bận gãi cằm nó, hắn chẳng để ý câu này của Quân Cảnh Hành có gì kỳ lạ chỉ hàm hồ đáp: "Vậy đi, mai về sớm chút là được."

Quân Cảnh Hành chẳng nói gì.

Hai người ngồi đối diện uống hết ly trà Hải Đường mới từ ngoài chạy vô, liến thoắng kêu: "Thiếu gia, thiếu gia! Xa giá của thái tử điện hạ dừng ở ngoài rồi."

Tuế Yến lập tức đặt chung trà xuống định chạy ra nhưng chưa được mấy bước đã thấy Lệ Chiêu đã vội vã đi ra từ thiên viện, lão nhìn thấy hắn thì vội kêu lại.

"Thiếu gia, người ngài phái đi tra mới nãy truyền tin về, ngài xem bây giờ gặp được không?"

Tuế Yến vội vàng đi gặp Đoan Minh Sùng, chuyện to bằng trời hắn ném ra sau, hắn chẳng dừng bước: "Chả vội gì tí thời gian, đợi tối ta về rồi nói!"

Nói xong thì chạy nhanh ra ngoài.

Quân Cảnh Hành kêu với theo sau: "Tiểu hầu gia! Bỏ Kim Ti Hùng lại. Ngươi đem nó ra ngoài không sợ người ta giẫm chết nó hả?!"

Tuế Yến chạy xa rồi còn hét: "Khônggggg đâuuuu."

Tuyết rơi dày đến tận ngày 13 tháng giêng cuối cùng cũng ngừng lại, hai ngày sau đó thời tiết đều rất tốt, tà dương lặng yên khuất bóng như trút nhuộm khắp nửa bầu trời.

Tuế Yến chạy chậm ra cửa, còn mấy bước nữa tới cửa thì vội vàng dừng lại, hắn làm ra dáng không hoang mang rối loạn thong thả dạo bước ra ngoài, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ, người còn hơi thở dốc.

Xe ngựa của thái tử đã dừng lại, Đoan Minh Sùng cũng không xuống xe, y vén rèm để lộ nửa khuôn mặt, thấy người đến thì nhếch môi cười: "Lên đây nhanh."

Bỗng chốc Tuế Yến hí hửng đắc ý, hắn lại chạy chậm xuống bậc thang, ngay cả ghế cũng chẳng giẫm đã trèo lên xe.

Đoan Minh Sùng bị hắn dọa giật bắn người, y vội vã giơ tay kéo hắn lên: "Cẩn thật chút, coi chừng đυ.ng trúng."

Tuế Yến cười tít mắt.

Đoan Minh Sùng nói: "Sao lại hấp tấp vậy? Cứ như trẻ con ấy."

Nói xong y thầm kêu hỏng bét.

Mấy ngày trước sau khi đồng ý đi ngắm hoa đăng với Tuế Yến, quay về Đoan Minh Sùng bèn cho người tìm ít kịch bản vở tuồng trong dân gian đọc xem có thể học vài thứ thú vị hay không để sau này lúc ở chung Tuế Yến mình không nhắc mãi chuyện chính sự hoặc trách cứ - ít ra cũng không để Tuế Yến cảm thấy mình là kẻ vô vị nhạt nhẽo rồi phất tay áo bỏ đi.

Vừa gặp mặt, trái tim nóng vội bắt đầu rối loạn, ngay câu đầu tiên đã nói sai rồi.

Đoan Minh Sùng nhớ lại mấy câu chuyện mình xem, y phát hiện ra cả đống truyện là vậy mà chẳng cái nào có thể đối đáp lại trong tình huống bây giờ - lúc này đây thái tử điện mới ý thức được cái gì gọi là "đến lúc cần dùng mới hận sách mình đọc quá ít".

Đoan Minh Sùng lúng túng: "Ta… ta nói là, ngài, ngài…"

Tuế Yến không tim không phổi xoay tới xoay lui trong chiếc xe rộng lớn, hai mắt phát sáng, hắn chẳng chút khách sáo mà hỏi: "Điện hạ, điện hạ! Hôm nay có đem chè không? Canh! Cháo cũng được!"

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng chớp mắt, bấy giờ y mới dịch chiếc chung nhỏ dưới án ra: "Ở đây này."

Tuế Yến nhìn y bằng ánh mắt như nhìn thần tiên vậy.

Đoan Minh Sùng không dấu vết thở phào, y còn cho ra kết luận - Về sau có nói gì sai làm người này không thích thì hẳn là một chát cháo ngọt có thể dỗ hắn vui vẻ ngay.

Sau khi biết được điều này, Đoan Minh Sùng cứ như cầm được lệnh bài miễn chết ấy, không còn thời thời khắc khắc nơm nớp lo mình lại nói sai.

Tuế Yến ngồi một bên uống cháo, con Kim Ti Hùng trên vai hắn ngửi được mùi bèn bò xuống khỏi vai, nó chớp đôi mắt đen bóng nhìn Tuế Yến.

Trong lúc bận trăm công nghìn việc, Tuế Yến ném nó qua chỗ Đoan Minh Sùng: "Có nhìn miệng nữa ta cũng không cho ngươi ăn đâu, cứ đi mà nhìn."

Đoan Minh Sùng dở khóc dở cười, y đón lấy con Kim Ti Hùng: "Sao ngài lại mang nó ra ngoài? Lỡ làm lạc mất thì sao?"

Tuế Yến hàm hồ nói: "Lạc mất rồi thì không thèm nữa, xem nó còn dám chạy lung tung không."

Mãi đến khi hằn uống hết bát cháo xe ngựa mới lắc lư đến con phố trước miếu Thành Hoàng.

Miếu Thành Hoàng ở nơi sầm uất, ngày thường đã có nhiều người lui tới huống chi hôm nay là tết nguyên tiêu, người càng tấp nập. Từ xa đã nghe được âm thanh huyên náo.

Đoan Minh Sùng bọc con Kim Ti Hùng vào tay áo để nó không rơi mất sau đó xuống xe ngựa với Tuế Yến.

Tính kỹ thì mấy năm rồi Tuế Yến không ra ngoài dịp tết nguyên tiêu, vừa nhìn thấy chợ đêm vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng suýt nữa hắn đã lóa cả mắt.

Nhà cửa ở con phố trước miếu Thành Hoàng có từ thời tiền triều, ngỏ đỏ gạch xanh, mái vòm cong vênh. Bên đường, tơ hồng xuyên suốt, đèn hoa lửa đỏ treo phía trước lắc lư theo gió, đứng trên phố phóng tầm nhìn ra xa là một vùng ánh sáng rực rỡ ấm áp chói mắt vô cùng.

Tuế Yến ôm lò sưởi tay, trông thấy cảnh này hắn "oa" lên, hai mắt sáng rỡ, suýt nữa đã nhảy cẫng lên: "Điện hạ! Điện hạ đến đây nhanh lên!"

Đoan Minh Sùng vội đi sang, y nói khẽ: "Đừng lớn tiếng vậy."

Bấy giờ Tuế Yến mới im lặng. Hôm nay hai người bận thường phục đến, nếu lỡ có ai nhận ra thân phận hai người, hắn thì không sao rồi đấy nhưng cũng khó đảm bảo không có kẻ nào thừa dịp loạn lạc mưu hại thái tử.

Tuế Yến sáp lại gần người Đoan Minh Sùng, dán vào tai y nói nhỏ: "Vậy ta gọi điện hạ là gì đây?"

Đoan Minh Sùng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ca ca đi."

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến nhìn y bằng cái vẻ u oán: "Nếu ta nhớ không lầm thì điện hạ tuổi thỏ* đấy."

*Tuổi thỏ: Một trong 12 con giáp TQ (tương ứng tuổi mẹo ở VN)

Đoan Minh Sùng đáp: "Ừ… nhỉ?"

Tuế Yến: "Nhỏ hơn ta một tuổi."

Đoan Minh Sùng sửng sốt, khuôn mặt y bỗng đỏ bừng.

Ban nãy đầu Đoan Minh Sùng toàn là những câu chuyện hắn xem mấy ngày gần đây, trong đó cũng viết mấy đoạn đối thoại hệt như lúc nãy, mà đại để biểu hiện của Tuế Yến cũng giống trẻ con quá mới làm y quên mất mình nhỏ hơn người ta một tuổi nên thuận miệng đáp thế.

Tuế Yến thấy y đỏ mặt thì ôm ngực ngay lập tức, cố gắng khống chế suy nghĩ ác liệt muốn trêu đùa y của mình.

Đoan Minh Sùng lúng túng: "Vậy thì… gọi tên* ta đi."

*Gốc ở đây là Biểu tự (表字) - Tên tự: Tên gọi chính thức khác (Tuế Yến, tự Vong Quy, thường được gọi là Tuế Vong Quy) nhưng ở đây tác giả lại để hai người gọi tên thật của nhau thay vì xưng hô điện hạ, hầu gia nên mình sửa thành tên

Tuế Yến chớp mắt. Ban đầu hắn chỉ nghĩ cùng lắm thì kêu công tử thiếu gia gì gì đó, không ngờ thái tử điện hạ lại thân thiết dễ gần đến vậy, cứ thế mà bảo hắn gọi thẳng tên.

Tuế Yến nhẹ nhàng đi tới cạnh Đoan Minh Sùng, hắn đến sát tai y, cất giọng dịu nhẹ: "Vậy Minh Sùng cũng có thể gọi ta là… A Yến."

Đoan Minh Sùng ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, kế đó hai tai y đỏ bừng tắp lự.

Tuế Yến ngại thân phận Đoan Minh Sùng, không trêu y nữa. Nói xong thì hắn vội lùi về sau mấy bước, khép lại áo choàng một cách mất tự nhiên.

Rõ ràng là hắn chẳng biết sống chết đi tới trêu người ta, nói ra câu không biết ngượng ấy xong thì chính mình lại luống cuống tay chân.

Đấy vẫn là lần đầu tiên bị người khác gọi một cách thân mật đến vậy, y vừa ngượng vừa thấy mới lạ, cả buổi trời mới dịu dàng nói: "Ừ, được… A Yến."

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến ngây ra hồi lâu rồi bỗng dưng "a" một tiếng, hắn chỉ trỏ lung tung vào mấy sạp hàng người chen đông đúc bên đường, lắp bắp nói: "A ha… ha, chỗ đó… chỗ đó có nhiều đèn mua người quá! Chúng ta… đi, đi tới đó đi."

Lời tác giả:

Tuế Yến: Thái tử điện hạ trêu hay ghê.