Ô Danh

Chương 8: Khủng cụ

Khủng cụ

Ban thưởng cho ngươi vậy

- --

Khủng cụ: Sợ sệt

- --

Tuế Yến cầm lò sưởi tay ấm áp, cả người hoang mang bị Đoan Chấp Túc đưa vào điện Thái Hòa mới sực tỉnh.

Tuế Yến dở khóc dở cười, gì thế này?

Tâm tư thiếu niên khó dò. Tuế Yến lắc đầu, không nghĩ nữa mà theo Đoan Chấp Túc về chỗ ngồi.

Hoàng đế thiết yến, vương thất tông thân đến đủ, lúc này đều ngồi vào chỗ cả rồi. Vô số món ăn cầu kỳ được cung nữ nối đuôi nhau bê lên. Tuế Yến liếc một cái, hừm, không có đồ ngọt, không thú vị.

Hoàng đế còn chưa đến, mọi người không quá để ý lễ tiết: người qua lại thân thiết đẩy ly mời mọc, nói mấy lời người bên cạnh nghe chẳng hiểu gì; kẻ có ân oán đương nhiên sẽ không lôi nhau ra la lối tính sổ lúc này.

Ví dụ như Giang Ân Hòa ngồi đối diện Tuế Yến.

Tuế Yến tì cằm dựa lưng, lười biếng liếc nhìn hắn, nghĩ thầm sao thứ ngu xuẩn kia cũng có mặt?

Giang Ân Hòa không cam chịu yếu thế, tặng lại cho hắn ánh mắt "sao người còn chưa chết."

Tuế Yến rớt mất nụ cười, hắn tự hỏi lòng sao mình càng sống càng thụt lùi, tính toán với trẻ nít làm chi.

Nghĩ thế, hắn bèn thu hồi tầm mắt lại.

Chỗ Đoan Chấp Túc ngồi cách hắn khá xa, ở giữa có chỗ trống, cũng không biết là của ai.

Nhưng rất nhanh, Tuế Yến đã có đáp án.

Vào một khắc trước khi hoàng đế xuất hiện, Đoan Minh Sùng đã đến vị trí ấy vén vạt áo ngồi xuống. Dư quang quét đến thấy Tuế Yến đang nhìn mình, y có chút mất tự nhiên thu hồi tầm mắt.

Tuế Yến không hiểu gì cả. Thế này là thế nào đây?

Mà lúc này, hoàng đế Bắc Lam đi tới từ thiên điện, mọi người vội rời chỗ hô to vạn tuế.

Hoàng đế Bắc Lam đang độ tráng niên, khuôn mặt nghiêm trang không giận tự uy. Ông ta ngồi xuống phất tay, vẻ mặt miễn cưỡng coi như ôn hòa: "Hôm nay là gia yến, các vị không cần đa lễ."

Mọi người vội đáp lời, chầm chậm quay về chỗ ngồi.

Tuế Yến vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn, sau khi ngồi xuống thì cứ nhìn thịt cá ê hề trên bàn, cảm thấy nhân sinh thật vô vọng.

Bấy giờ ở giữa điện, vũ cơ vận áo đỏ nối đuôi nhau theo vào, hòa với âm vang ti trúc quản huyền* sau rèm châu nhẹ nhàng nhảy múa.

*Ti trúc quản huyền: Chỉ các loại nhạc cụ đa dạng

Tuế Yến chả có tâm tư thưởng thức mỹ nhân, hắn còn bận nghĩ xem chừng nào mới được về. Đang ngẩn người bỗng dưng Đoan Minh Sùng đá hắn ở dưới gầm bàn.

Tuế Yến bừng tỉnh, hắn mịt mờ nhìn y, bấy giờ mới nhận ra tất cả tông thân đều đang nhìn mình.

Tuế Yến cả kinh, vội vã nhìn về phía chủ vị.

Bắc Lam đế hòa ái nhìn hắn, thấy hắn ngơ ra cũng không trách tội, nhàn nhạt nói: "Sao hôm nay Vong Quy ngoan ngoãn thế, đến đũa cũng không động. Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?"

Tuế Yến nhìn khuôn mặt Bắc Lam đế, cả ngươi run run. Hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đáp lời: "Đa tạ bệ hạ quan tâm, rất hợp khẩu vị."

Đoan Chấp Túc bắn cho hắn ánh mắt quái dị.

Bắc Lam đế cười nói: "Ngươi đó, bỗng dưng hiểu chuyện vậy ngược lại làm hoàng bá phụ thêm lo. Không phải ngươi thích uống cháo ngọt* nhất à? Trẫm đã phân phó ngự trù làm riêng cho ngươi món chè. Ngươi thử xem có vừa miệng không nào?"

*Cháo ngọt: Cháo nấu bằng gạo nếp có thịt long nhãn, đường.

Tuế Yến đờ người. Kẻ khác nhìn thì thấy là ân thưởng lớn mà hắn lại chẳng có lý do từ chối bèn vội vàng đứng dậy định tạ ơn.

Bắc Lam đế xua tay nói: "Bệnh xong một trận sao lại học được quy tắc rồi? Thưởng cho ngươi thì nhận đi."

Nháy mắt, Tuế Yến mặt cắt không còn hạt máu nhưng vẫn gượng cười tạ ơn.

Rất nhanh món chè đã được đưa lên. Tuế Yến không rõ các vị tông thân ở đây dùng loại ánh mắt nào nhìn mình, hắn chỉ thấy cả người không chút thoải mái.

Món chè sắc hương vị không chê vào đâu được bày trước mặt, chớp mắt sau Tuế Yến như thấy bát ngọc trong suốt như đang chầm chậm vặn vẹo biến thành ly rượu.

Bên tai đột ngột truyền tới âm thanh mơ hồ.

"Đoan Chấp Túc mưu hại bào đệ, ban chết."

"Đưa ly Ô Danh qua đó."

"Bệ hạ!"

"Ồ? Ngươi đã cầu xin cho nó, vậy ly rượu độc này…"

Tuế Yến đột ngột hít mạnh, cả người thở không ra hơi.

"... ban thưởng cho ngươi vậy."

Trong một chốc, Tuế Yến không phân rõ đây là Thái Hòa điện quạnh quẽ không người của đời trước hay là gia yến ngồi đầy thiên hoàng quý trụ* sau khi mình sống lại. Hàn ý từ dưới gót chân bò lên từng chút một như lệ quỷ khóa hồn phách người ta, kéo xuống từng chút một.

Thiên hoàng: Hoàng tộc, tông thất. Quý trụ: Hậu duệ của người có địa vị cao quý.

*Thiên hoàng quý trụ: Dùng để chỉ con cháu hoàng tộc tông thất thời xưa.

Mãi tới khi có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh nắm chặt cổ tay mình, Tuế Yến run run, đột nhiên bừng tỉnh.

May mà Bắc Lam đế đang nhìn chằm chằm mấy vũ cơ kia, không thấy hắn có điều khác thường.

Tuế Yến bỗng bịt kín miệng.

Đoan Minh Sùng đưa tay phân phó gì đó với thị vệ bên cạnh. Thị vệ nhận lệnh đi tới tới nói mấy câu bên tai thị tùng Bắc Lam đế. Rất nhanh, Bắc Lam đế đã quay sang khoát tay với Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng gật đầu tạ ơn. Y đi qua đỡ Tuế Yến dậy từ từ đi ra ngoài điện.

Cả người Tuế Yến có chút mịt mờ. Hắn được Đoan Minh Sùng đỡ ta ngoài, mãi đến khi hít không khí trong lành đầy phế phủ mới run run người, dần dần hoàn hồn lại.

Đoan Minh Sùng cầm khăn xoa thái dương đầy mồ hôi lạnh của hắn, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc hôm nay ngài sao vậy?"

Tuế Yến mở miệng thở dốc nhưng chẳng nói được gì.

Hai người đang ở hành lang tay vịn ngoài điện, đèn l*иg ánh xuống khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt.

Đoan Minh Sùng ở cùng một lát Tuế Yến mới dần hô hấp được. Hắn nói nhẹ nhàng: "Đa tạ thái tử điện hạ, chỉ là thân thể không khỏe, nghỉ ngơi lát là được."

Đoan Minh Sùng cau mày, y nói: "Bộ dạng ngài khi nãy nào giống chỉ thân thể không ổn, còn có chút…"

… Phát điên nữa.

Tuế Yến cười gượng: "Điện hạ nghĩ nhiều rồi."

Đoan Minh Sùng sờ trán hắn, y dặn: "Nếu đã không thoải mái thì sang thiên điện nằm đi. Ban nãy cô có nói với phụ hoàng ngài uống nhiều rượu, lát nữa không cần quay lại. Dù sao gia yến cũng chẳng quan trọng gì."

Tuế Yến lắc đầu: "Không cần phiền vậy đâu, ta ở đây một chút là được rồi."

Kể từ sau khi trọng sinh, Tuế Yến vẫn luôn cảm thấy sau khi bản thân đã nhìn rõ sinh tử, hết thảy đã không còn gì đáng sợ cho dù là Đoan Chấp Túc năm ấy ban chết cho mình hay là Bắc Lam đế đi đầu khiến hắn chịu đủ khổ sở.

Nhưng hôm nay, sau khi Bắc Lam đế tùy ý nói ra một câu đã kéo điều sợ hãi từ tận đáy lòng hắn lên.

"Ban thưởng cho ngươi."

Kế đó là cơn đau kịch liệt suýt nữa xé nát yếu hầu hắn.

Sợ sệt.

Nỗi sợ thâm căn cố đế như khắc lên xương cốt.

Dù đã qua bao năm nhưng chỉ nhớ lại cũng khiến cả người hoảng đến run rẩy.

Nếu không phải Đoan Minh Sùng cảm thấy có điều không thích hợp mà kéo hắn quay lại, có khi trước mặt bao người hắn đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.

Đoan Minh Sùng lo lắng nhìn hắn. Y không nói gì thêm, quay người rời đi.

Mình Tuế Yến buộc áo choàng đứng ở hành lang, đôi mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm gió tuyết bay loạn bên ngoài, cả người như bị khống chế, từ từ bước xuống bậc thang ngoài hành lang.

Dưới bậc thang là một hồ nước.

Trong bóng tối ấy như có một âm thanh thì thầm khe khẽ cùng hắn.

"Nhanh lên, tới đây rồi ngươi không cần sợ nữa."

Tuế Yến bị dọa không còn gì, mịt mờ không rõ, chỉ muốn đi tới nơi phát ra âm thanh ấy.

Chỉ là khi hắn giẫm xuống bước đầu tiên, bên tai đã vang lên tiếng vỡ nát, kế đó bị Đoan Minh Sùng quay trở lại kéo ngược về.

Tuế Yến bị kéo loạng choạng, không kịp phòng bị đã đập lưng vào cửa gỗ khắc hoa phía sau.

Tiếng "ầm" nho nhỏ vang lên.

Khuôn mặt lúc nào cũng ôn hòa của Đoan Minh Sùng giờ phút này có chút âm trầm, y lạnh giọng hỏi: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Tuế Yến mịt mờ nhìn y, hốt hoảng nói: "Có người gọi ta qua đấy."

Đoan Minh Sùng nghe lời này, cả người tuôn mồ hôi lạnh.

Y hít sâu một hơi, nói thẳng thừng: "Có phải ngươi lại muốn tìm đến cái chết hay không?"

Tuế Yến có hơi ngây ngẩn. Hắn ngây ra cả buổi mới trả lời câu không liên quan: "Ban nãy ngươi làm gì?"

Trực tiếp gọi thái tử là "ngươi" là hành vi thất lễ nhưng Đoan Minh Sùng chẳng để ý, y đáp: "Đi lấy chè cho ngươi."

Tuế Yến "à" một tiếng, thất thần hỏi: "Ta nghe tiếng bát vỡ, có phải chè bị đổ rồi không…."

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng tức tới bật cười, cánh tay đè vai Tuế Yến cũng buông ra. Y xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ là lúc nói cái này sao?"

Tuế Yến vẫn thầm thì: "Chè…"

Đoan Minh Sùng không còn gì để nói, y đáp: "Rồi, đợi lát nữa ta làm cho ngươi bát khác."

Bấy giờ Tuế Yến mới gật đầu.

Nhìn tinh thần hắn có chút hoang mang, Đoan Minh Sùng không dám hỏi chuyện hắn đi tìm chết ban nãy nữa. Y ngồi đấy với hắn một chốc rồi mới rời đi. Nhưng trước khi rời khỏi y còn phái một đống người canh giữ cạnh Tuế Yến, sợ hắn lại nghĩ không thông rồi nhảy hồ tự vẫn nữa.

Chẳng bao lâu gia yến đã kết thúc. Tuế Yến ôm lò sưởi tay ngồi với Đoan Minh Sùng ở hành lang đó một chốc mới có cung nhân tiễn ra khỏi cung.

Sau khi hạ rèm kiệu Tuế Yến mới thở phào một hơi.

Hắn xoa mi tâm, nhủ thầm thật khó gạt, nếu không giả ngu chuyện này đã khó mà qua mặt được.

Tuế Yến bắt đầu nghĩ miên man.

Bắc Lam đế là người sát phạt quyết đoán sao lại sinh ra đứa con trai do dự không quyết như vậy. Rõ ràng hai bên chẳng thân thiết bao nhiêu nhưng y cứ phải lo trời lo đất cơ.

Chẳng qua…

Tuế Yến sờ nhẹ cổ tay, lát sau cười mỉm.

Chẳng qua thứ cảm giác này hắn không hề ghét bỏ.

Tuế Yến nhớ lại khuôn mặt còn vương nét trẻ con đó, cả người hơi mơ hồ. Sự sợ hãi khi gặp mặt Bắc Lam đế cứ thế từng giọt tiêu tan.

"Cũng chẳng có gì to tát." Tuế Yến nghĩ, "Minh không sợ ông ta. Đời này mình không trêu chọc ai, dù ông ta có muốn rót rượu độc cho mình cũng không rót nổi."

Nghĩ như vậy, Tuế Yến ổn định hơn.

Nhưng cho dù là vậy, hắn đã chịu phải sự sợ hãi trước đó, về đến phủ là bắt đầu lên cơn sốt.

Hải Đường với Lệ Chiêu bận bịu tới tận khuya, nào là lau người người nào là bón thuốc, mãi đến nửa đêm người mới miễng cưỡng hạ nhiệt.

Sáng sớm hôm sau, Tuế Yến ôm lò sưởi tay ngồi trong sân phơi nắng, trên án kế bên còn một mớ quýt Phúc đã bóc vỏ.

Còn chưa tới buổi trưa, Hải Đường đi vào từ thùy hoa môn*, theo sau còn có người trong cung.

Thùy hoa môn: Là ranh giới cũng là cổng vào duy nhất nối giữa nội trạch và ngoại trạch của tứ hợp viện.

Tuế Yến ngẩng đầu.

Hải Đường dẫn người đi tới. Nó nói: "Thiếu gia, thái tử điện hạ phái người tới tặng người món này."

Tuế Yến uể oải, hắn lười biếng đưa tay chống đầu nói: "Tặng đồ cho ta? Lấy ra nhìn xem xem."

Cung nhân nọ cung kính bước tới, trong tay ôm một chiếc rương bằng gỗ. Hắn hành lễ, nửa quỳ trên đất rồi mở cửa nhỏ trên rương.

Chốc sau, một con thỏ trắng như tuyết nhảy ra ngoài.

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến cảm thấy khó tả, hắn nhìn con thỏ nhảy tới nhảy lui đó, đoạn hỏi: "Có thật là điện hạ nhà ngươi bảo ngươi đem tới không đó?"

Cung nhân vội đáp: "Đúng vậy, điện hạ nói tiểu hầu gia thích mấy thứ đáng yêu, sai nô tài đợi ở chợ sớm rất lâu mới vừa ý được con này."

Trông một chốc, Tuế Yến cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Cung nhân dâng lễ xong thì đon đả hỏi: "Tiểu hầu gia, ngài thấy sao?"

Tuế Yến nhìn con thỏ ấy hồi lâu mới nhếch môi cười mỉm, hắn đáp: "Ta thấy rất hay."

Cung nhân còn chưa kịp thở phào đã nghe tiểu hầu gia bổ sung bằng một khuôn mặt vui vẻ ôn hòa dịu dàng.

"Nướng lên ăn mùi vị nhất định rất thơm ngon."

Cung nhân: "..."

- --

Lời tác giả:

Thỏ thỏ: QAQ!

Thỏ thỏ đáng yêu như thế sao lại ăn thỏ thỏ?!