Chết Nhưng Không Chết

Chương 10: Bộ tứ siêu đẳng

Vài ngày sau, mọi việc vẫn hệt như thường lệ, tiệm vải vẫn làm ăn ảm đạm không khác gì so với lúc trước là bao. Nhưng ở bên cạnh lại mất đi bóng dáng của ông chủ hàng trà và bà chủ hàng mì.

Lý Tuấn thấy vậy thì nghĩ rằng nhị công tử đã dùng tiền đuổi bọn họ đi rồi, gã càng chắc chắn định kiến của mình về Lâu Vĩnh Ninh hơn. Gã đắc ý chạy sang quán ăn ở đối diện, bàn tán gì đó với ông chủ tiệm: "Nhạc phụ, bây giờ người có thể yên tâm không sợ bị cướp khách rồi."

"Ôi con rể đáng quý của cha đúng là nhân tài." Ông chủ tiệm mừng rỡ vỗ vai Lý Tuấn, sau đó lập tức cho tiểu nhị mang thức ăn và trà nóng đến.

Bát mì to bằng gương mặt tròn trĩnh của ông, bên trong toàn thịt và tôm khiến cho mấy thực khác xung quanh nhìn mà tức. Bỏ tiền ra ăn nhưng chỉ được vỏn vẹn vài sợi rau và ba lát thịt mỏng, quá bất công.

Lâm Tiền nép phía sau cánh cửa bên tiệm vải, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lý Tuấn. Khoảng hai hôm trước Lâu Vĩnh Ninh đã giao cho cậu nhiệm vụ trông chừng trưởng quầy, dù Lâm Tiền không rõ nhị công tử đang nghĩ ngợi điều gì nhưng vẫn nghe lời làm theo.

Biết được ông chủ quán ăn kia là cha vợ Lý Tuấn cậu ngay lập tức ghi lại vào trong một cuốn sổ nhỏ. Mọi hành động của trưởng quầy, Lâm Tiền đều ghi lại rất chi tiết rất cẩn thận, kể cả việc gã ta ăn gì uống gì hay nói chuyện với ai cũng không hề bỏ sót. Có thể ví Lâm Tiền như cái camera chạy bằng cơm thực thụ.

Lâu Vĩnh Ninh ngồi trong quán trà cách tiệm vải không quá xa, kế bên khu đất anh vừa mua từ Cao Diện Sĩ. Nơi này dù không lớn lắm nhưng khung cảnh trên lầu hai có thể nhìn ra một phần nội thành đông đúc, xung quanh hầu hết là mấy căn nhà nhỏ hàng tiệm thấp bé.

Nhưng đối với anh, như vậy vẫn chưa đủ. Thứ anh muốn là một nơi thật cao, có thể bao quát toàn bộ Huyễn Đô thành.

Điều đó ở nơi này là bất khả thi, ngay cả ngoài thành cũng chẳng có nhiều dãy núi đủ cao nữa là...

Thôi thì anh bèn hạ tiêu chí xuống một tí, ít nhất cũng phải thấy được toàn bộ nội thành. Lâu Vĩnh Ninh rầu rĩ uống ngụm trà đã nguội, Đào Đào vừa mang cuốn sổ ghi chú của Lâm Tiền chạy đến còn tính hớn hở vẫy tay chào anh, bất ngờ cậu đυ.ng trúng một vị thiếu niên trẻ tuổi. Hai người ngã ra sàn gỗ gây tiếng động lớn kéo theo sự chú ý của những thực khách xung quanh.

Thiếu niên trẻ tuổi hung hăng xách cổ áo Đào Đào lên quát: "Thằng nhóc này mắt bị mù à?"

Đào Đào lập tức túm lấy cánh tay thiếu niên sau đó dùng sức quật toàn bộ cơ thể vốn rất săn chắc lộn lên không trung, một tiếng bịch vang lên trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của những người xung quanh. Thiếu niên đập lưng xuống sàn gỗ, ngây ngốc nhìn Đào Đào đang lùi lại cách xa mấy bước.

Lâu Vĩnh Ninh vội vã chạy đến xem chuyện gì diễn ra, bỗng nhiên một thanh kiếm từ đâu xé gió lao vụt đến. Ánh mắt anh tinh nhạy lập tức túm cậu né sang một bên, cả hai người lăn trên mặt sàn mấy vòng mới có thể dừng lại.

Thanh kiếm sắc bén cắm trên cột nhà, chuôi kiếm rung lên bần bật vang vang âm thanh chói tai. Anh hoảng hốt hỏi Đào Đào: "Cậu không sao chứ?"

Đào Đào mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, cậu trì trệ tầm vài cái chớp mắt rồi lắc đầu.

Thiếu niên nọ khoanh hai tay trước ngực nhìn về một hướng, tiếng bước chân từ dưới cầu thang vang lên trầm đυ.c. Nam tử vận y phục đen như than xuất hiện bên cạnh thiếu niên. Tóc hắn được búi lên cao để lộ ra gương mặt góc cạnh anh tuấn, bên hông đai lưng vắt vỏ kiếm màu vàng sáng bóng nạm hai viên lục ngọc, đôi mắt tựa loài ưng dữ nhìn chằm chằm Lâu Vĩnh Ninh.

"Các người là ai mà dám động tay động chân với thủ hạ của tôi?"

Nam tử đi đến rút thanh kiếm rồi chỉ về phía anh, sau đó giọng nói đầy uy lực vang lên khiến những người khác sợ hãi bỏ đi. Tiểu nhị nép mình ở một góc lo lắng quan sát, trong lòng kêu gào chuyến này gặp phải mấy tên giang hồ đánh nhau chắc chắn quán sẽ bị tổn thất.

Lâu Vĩnh Ninh hít vào thật sâu, anh cẩn thận đỡ Đào Đào đứng dậy rồi né tránh lưỡi kiếm bén nhọn đang phát quang kia.

Nhìn sơ qua nam tử này, anh lặng lẽ đánh giá hắn là người trong giang hồ có võ công cao cường, nếu không sao có thể ném thanh kiếm cắm vào cột gỗ dày thế này được?

Trên gương mặt ấy còn có một vết sẹo nhỏ ở đuôi mắt càng làm hắn trông dữ tợn hơn. Nhân vật này không thể đắc tội, nếu muốn sống thì anh nên né càng xa càng tốt. Lâu Vĩnh Ninh bèn gượng gạo cười: "Mọi chuyện là hiểu lầm thôi, không có gì đáng tranh cãi."

"Hiểu lầm á? Rõ ràng chính mắt ta trông thấy thằng nhóc kia đánh ngã thủ hạ của ta, còn dám nói là hiểu lầm?"

Anh hai à! Anh đã thấy rồi còn hỏi làm cái quái gì?

Lâu Vĩnh Ninh trộm đổ mồ hôi hột, anh bèn thúc thúc khuỷu tay vào eo Đào Đào, hỏi: "Vừa rồi cậu quật ngã tên đó chi vậy?"

"Không phải Đào Đào cố tình đâu, do tên đó đυ.ng trúng Đào Đào rồi còn hung dữ xách cổ áo người ta lên trước, nên mới... Phản xạ..."

Vừa nghe đến đây, thiếu niên nọ đã lớn tiếng chen mồm vào: "Ai cố tình đυ.ng ngươi hả? Dám đổ lỗi cho ta, có tin ta chém chết ngươi không?"

Lâu Vĩnh Ninh kéo Đào Đào ra phía sau mình, điềm tĩnh nói: "Vị đại hiệp đây cũng thấy rồi chứ? Thủ hạ của đại hiệp hơi dữ tợn một chút... Đào Đào nhà tôi còn nhỏ dại nên bị dọa sợ. Theo bản năng tự vệ thôi..."

Nam tử nhíu chặt mày: "Tự vệ?"

Chợt quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh đang lúng túng im lặng, quả thật vừa rồi do thiếu niên động tay trước, hắn cũng có thấy. Nam tử bực dọc vỗ lên đầu thiếu niên hai ba cái, sau đó tra kiếm vào vỏ rồi rời đi không thèm nói thêm câu nào. Lâu Vĩnh Ninh tặc lưỡi nhìn bóng lưng cao lớn kia khuất khỏi tầm mắt.

Sao trên đời có loại người vô lễ như thế nhỉ? Đến cả một câu xin lỗi cũng không thèm nói, bản thân làm sai trước kia mà?

Tưởng chừng có đại chiến xảy ra, ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc chưng hửng như vậy, tiểu nhị bị dọa một phen mất hết hồn vía. Lâu Vĩnh Ninh ngồi lại bàn của mình, anh nhìn thức ăn đã nguội cũng chẳng buồn động đũa nữa.

Đào Đào mếu máo nói: "Nhị công tử... Đào Đào gây chuyện rồi..."

Anh mỉm cười vỗ lên vai cậu: "Đừng nghĩ linh tinh nữa mặc kệ đi, đã đem cuốn sổ của Lâm Tiền đến chưa?"

Nhắc vào chuyện chính, Đào Đào ngay lập tức móc cuốn sổ nhỏ chỉ to bằng một bàn tay đặt lên bàn. Lâu Vĩnh Ninh tỉ mẩn đọc từng chữ trong đó, dường như phát hiện ra nhiều điều thú vị nên anh bật cười: "Đoán không sai, Lý Tuấn lúc nào cũng mượn tiệm vải để làm việc riêng."

Anh đóng cuốn sổ lại, nét mặt trở nên khó đoán khiến Đào Đào không thể hiểu được. Cậu cảm thấy nhị công tử đã thay đổi rất nhiều, gần như biến thành con người hoàn toàn khác. Cảm giác này có chút bất an.

Ở dưới lầu, trong con hẻm đối diện đó không xa. Anh mắt nam tử nhìn chằm chằm Lâu Vĩnh Ninh, nói: "Chiêu thức vừa rồi là như vậy thật hả?"

Thiếu niên gật đầu: "Vâng. Thoắt một cái thủ hã đã nằm trên sàn rồi."

"Lạ lùng... Ta chưa bao giờ thấy loại võ công như này..."

"Thống lĩnh nghĩ nhiều làm gì? Cứ bắt hai tên đó tra khảo là được."

Thiếu niên bày ra vẻ mặt hưng phấn khiến nam tử cáu gắt vỗ lên đầu y: "Tinh Tinh chết bầm, chúng ta đến đây để gặp người quan trọng chứ không phải đi sinh sự."

"Thuộc hạ... Biết rồi..."

"Đi!" Nam tử không vòng vo dù rằng trong đầu vẫn còn rất tò mò.

_______________________

Lâu Vĩnh Ninh và Đào Đào đi vào sâu trong khu chợ ở nội thành, anh quan sát cẩn thận xung quanh đặc biệt là lời ăn tiếng nói của mấy ông bà chủ giang hàng. Giọng họ rất lớn, rất lưu loát nhưng lộn xộn, không có bất cứ quy tắc gì cả. Thế nên cùng một mặt hàng nhưng khách lại thích gian này hơn sạp kia hoặc ngược lại.

Không chỉ thế, giá cả thường xuyên thay đổi chênh nhau rất nhiều, điều này khiến cho khách hàng khó bề để lựa chọn. Lâu Vĩnh Ninh thở dài, thời này làm gì có mấy trường lớp đào tạo chuyên môn bán hàng. Họ đều làm theo cảm tính hoặc học hỏi được từ những kinh nghiệm đã trải qua.

Đi một lúc lâu mới đến được quán trà của gã Trần và tiệm mì nhỏ của bà Trương, hai người nọ vừa thấy anh thì sắc mặt chẳng còn vui vẻ gì nữa. Nếu không phải họ nhận được số tiền khá lớn từ Lâu Vĩnh Ninh thì đã mắng chửi anh rồi.

Tuy rằng họ dời hàng nằm trong chợ nhưng đổi lại đánh mất lượng lớn khách quen và người làm trong tiệm vải. Khi còn ở chỗ cũ, thợ may và người làm trong tiệm vải sẽ ghé qua quán bọn họ, ăn uống nghỉ rơi rồi mới tiếp cục công việc. Hằng ngày tiền lời thu được rất khá.

Lâu Vĩnh Ninh bước vào quán trà, gọi bát trà hoa cúc và một tô mì sợi, dù rằng hai người nọ không mấy vui vẻ nhưng vẫn phải bán. Khi mang thức ăn đặt lên bàn bà Trương ném cho anh cái liếc mắt hung dữ, Đào Đào thấy vậy muốn lên tiếng nhưng bị anh gõ lên mu bàn tay.

Anh chậm rãi dùng muỗng múc một ít trà nếm thử, hương vị thanh ngọt hòa tan trên đầu lưỡi. Tiếp theo anh gắp một sợi mì cho vào miệng, dùng chút nước canh thơm mùi thịt bò. Sau đó anh đẩy tất cả sang cho Đào Đào: "Cậu ăn đi."

"Vâng..."

Bà Trương bực dọc làu bàu: "Gọi xong lại không ăn, chê mì ta làm dở à?"

"Ta thấy tên công tử đó ngứa mình, muốn ăn vài đòn đấy mà."

Giọng của hai người nọ không to không lớn, đủ để anh nghe thấy rõ ràng. Lâu Vĩnh Ninh bật cười: "Đừng hiểu lầm, mì rất ngon nước dùng đậm vị. Trà cũng thơm lắm. Chỉ là tôi đã no rồi nên ăn không nổi nữa."

"Vậy nhị công tử đến cái quán rách nát này của chúng tôi có việc gì? Đừng nói thấy chán quá nên ra ngồi ngắm đường xá nha." Bà Trương khoanh hai tay trước ngực tựa người lên bàn, Lâu Vĩnh Ninh móc ra hai tờ giấy chi chít chữ đưa cho họ, ở góc giấy có dấu mộc của Lâu gia rất nổi bật.

"Hai người cứ bán tạm ở đây đi, đợi đến khi chúng tôi xây xong Trung Tâm Thương Mại sẽ chừa chỗ cho hai người, giá cả tôi tính phân nửa trong sáu tháng đầu. Chi tiết tôi đã ghi rõ trong đó, hai người cứ đọc thật kỹ."

Gã Trần nghe thấy vậy sắc mặt bỗng đỏ au lên, gã quát: "Này! Nhị công tử khinh thường bọn ta không biết chữ đấy à? Đưa mấy tờ giấy vụn này thì ích gì?"

"..."

Anh chững lại một nhịp, tính trước tính sau vậy mà quên béng mất hai người họ không biết chữ. Xem ra anh phải từ từ phổ cập kiến thức để thuyết phục rồi, mình sơ ý quá!

Lâu Vĩnh Nhinh cười cười xua tay, anh thân thiện lại gần nói nhỏ với bọn họ, cẩn thận giải thích từng li ti từng tí một. Bà Trương và gã Trần nghe đến say mê, dù họ học ít nhưng vẫn có thể hiểu đại khái được ý chính.

"Nhị công tử có thể đảm bảo sẽ thành công không?"

"Đảm bảo thì không, nhưng nếu hai vị chịu giúp thì có thể."

"Giúp à? Ý công tử là..."

Lâu Vĩnh Ninh gõ lên mặt bàn, hỏi: "Hai người từng bán ở gần tiệm vải lâu năm rồi, hẳn là biết được nhiều chuyện của Lý Tuấn lắm đúng chứ?"

Bà Trương thở dài, nhắc đến tên trưởng quầy họ Lý kia khiến bà không vui chút nào.

Khi còn bán ở bên cạnh tiệm vải, hằng ngày người làm trong tiệm sẽ tụ tập ở đó vừa ăn vừa trò chuyện, đặc biệt về Lý Tuấn. Có nhiều thứ họ tận mắt nhìn thấy tận tai nghe được nhưng lại không dám đứng ra vạch mặt. Bọn họ chỉ là phận làm công thấp bé, còn phải nuôi mấy miệng ăn trong nhà lỡ như đắc tội gã rồi bị đuổi thì thế nào đây?

Hơn nữa gốc rễ của gã ở Lâu gia cũng chẳng vừa gì.

Lý Tuấn vốn là cháu trai của Lý Văn Học chuyên quản lý sổ sách của Lâu gia, vài năm trước được Lý tiên sinh tiến cử sang tiệm vải làm trưởng quầy giúp Lâu Vĩnh Nhu làm ăn.

Lý Tuấn này có một người vợ vô cùng xinh đẹp, tính tình hay xem thường người không có tiền, cha mẹ nàng mở một quán ăn ở đối diện tiệm vải từ lâu về trước cả khi bà Trương và gã Trần chuyển đến. Sau này bị hai người họ cướp khách nên đâm ra ghen tức. Lý Tuấn bèn liên tục gây sự với hai người, tìm cách đuổi bọn họ đi.

Hơn nữa, Lý Tuấn có một tật xấu. Gã ta cực kỳ thích bài bạc, cứ rảnh rỗi sẽ đến sòng bài chơi vài ván, nhiều lần thua lỗ phải mượn nợ khắp nơi để trả.

"Mượn nợ à... Gã mượn ai?"

"Tam công tử Lâu Vĩnh Chính, nhị lão gia bên nhị phòng Lâu Cận Hạc. Trưởng quầy tiệm gạo Thái Trí, trưởng quầy tiền trang Tần Lễ."

"..."

Lâu Vĩnh Ninh se se góc áo, hai hàng lông mày đậm màu khẽ nhíu chặt lại: "Thái Trí và Tần Lễ có liên quan đến tứ lão tiên sinh à?"

"Đúng vậy! Thái Trí là cháu họ của Thái Hóa Học tiên sinh, Tần Lễ là con trai của Tần Toán Học tiên sinh, hai người họ rất được Lâu lão gia trọng dụng."

"..."

"Có việc nhị công tử chưa biết, mấy năm nay Lâu gia không còn giàu nứt đố đổ vách như trước nữa. Tuy rằng biến đổi nhỏ nhưng người ngoài như chúng tôi nhìn phát biết ngay!"

"Có thể nói rõ không?"

"Sau khi Lâu tiểu thư xuất đầu lộ diện tham gia vào việc làm ăn, bên phía nhị phòng phản đối gay gắt. Hai bên tranh giành trưởng ấn rất quyết liệt, không những thế nhìn thì thấy Lâu gia vẫn kiếm được nhiều tiền thế thôi chứ thật ra mang nợ cũng rất lớn, đặc biệt là tiệm vải do tiểu thư quản lý. Đối thủ với Lâu gia cũng không phải dạng vừa, họ sắp vươn lên chiếm thế thượng phong rồi."

"Đối thủ à?"

"Là Tạ gia ở thành Tây, mở tiệm vải và tiệm gạo. Tranh giành địa vị với Lâu gia."

Lâu Vĩnh Ninh thở dài, không ngờ có nhiều thứ khó khăn bày ra ngay trước mắt anh như vậy. Xem ra sự việc của Lý Tuấn không chỉ nằm trong khuôn khổ ở tiệm vải nữa rồi, còn dây tơ mối nhợ đến những nơi khác, đặc biệt dính dáng đến bốn vị tiên sinh kia...

Anh thầm nghĩ, đầu tiên phải xử trí Lý Tuấn đã, trong lúc ấy phải tìm hiểu thật kỹ càng về bốn người Toán Hóa Sinh Văn...

Đến tận bây giờ anh vẫn không tài nào hiểu nổi, sao lại đặt tên kiểu đấy? Còn trùng hợp tới mức cả bốn người gặp nhau tạo thành một nhóm bộ tứ siêu đẳng vô cùng kinh hoàng nữa.