Hơn một tháng ở nhà nghỉ dưỡng, Lâu Vĩnh Ninh đã lấy lại được sức khỏe một trăm phần trăm, hơn nữa anh còn tìm hiểu được kha khá thông tin về thế giới này.
Sau khi Vũ Văn đế qua đời, thái tử lên ngôi gọi là Ấn Thiên đế, triều đại Thiên Viên đầy biến động kéo dài mười năm. Trong mười năm này Ấn Thiên đế vì nghe lời nịnh thần nên đã tăng cao thuế má, thúc ép trai tráng thanh niên cả nước gia nhập quân đội, dùng thế lực và vũ lực uy hϊếp các nước lân ban.
Dân chúng rơi vào cảnh khốn cùng, phiến quân nổi dậy muốn lật đổ Ấn Thiên đế. Bắc Huyền quốc nhân lúc này đem quân đánh chiếm. Nội loạn ngoại xâm kéo dài ba năm ròng, cho đến khi con trai quận vương Tử Thiên Thành tập hợp toàn bộ phe cánh và trung thần, phế truất hoàng đế diệt trừ nịnh tặc.
Tử Thiên Thành dẫn quân ra chiến trường gϊếŧ giặc, thuận lợi đánh vào Bắc Huyền chiếm đất thành công, sau đó đường đường chính chính leo lên ngai vàng. Lấy niên hiệu là Vũ Thiên đế, sáp nhập Tây Huyễn và Bắc Huyền thành một đế quốc hùng mạnh, gọi là Huyễn triều.
Lâu Vĩnh Ninh đóng lại cuốn sách lược sử Đào Đào đã mang đến cho anh vào vài ngày trước. Anh thở dài, sống ở thời cổ đại có hai thứ mà chúng ta không thể bỏ qua.
Thứ nhất chính là bối cảnh lịch sử, tình hình chính trị để hòa nhập với nơi này. Để không đi vào vết xe đổ của tiền nhân ta phải hiểu được điều đúng điều sai, cách thức mọi thứ vận hành, né tránh được những chuyện may rủi, tìm con đường sáng lạng để không phải mất cái mạng nhỏ của mình.
Thứ hai chính là văn hóa và đời sống thường nhật tại nơi này, cổ nhân thường hay có câu thời thế tạo anh hùng. Để trở nên thành công vang danh dội tiếng không phải chỉ cần dựa vào tài năng để đạt được, mà còn phải xét thêm nhiều yếu tố bên ngoài, biết nắm bắt cơ hội mới gọi là người thông minh. Suy nghĩ quá khác biệt so với những người ngoài kia, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Như những vĩ nhân mang trí tuệ đi trước thời đại. Chẳng hạn Galileo đã dũng cảm ủng hộ thuyết nhật tâm của Copernicus, nhưng cuối cùng số phận và cuộc đời ông lại kết thúc trong bi kịch. Cả hai người họ đều bị giáo hội khép tội tuyên truyền dị giáo, bị xã hội chỉ trích. Mãi đến 76 năm sau, khi Galileo đã mất rồi thì phát kiến của ông mới được công nhận.
Hơn nữa, đây còn không phải thế giới mà anh từng sống, tương lai như thế nào, quá khứ ra sao, những thứ đó hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của anh.
Lâu Vĩnh Ninh cảm thấy thật may mắn khi xuyên không đến thời điểm bình ổn, gặp được Lâu gia giàu có. Nhưng nếu anh trở về sớm hơn bốn năm năm, ở một nơi xa lạ khác thì có lẽ anh đã phải chịu khổ rồi, không sung sướиɠ như hiện tại.
Anh thở dài, cũng chẳng thể ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ những thứ không thuộc về mình. Bọn họ đâu phải là máu mủ ruột thịt của anh, ít nhất anh phải làm ra cái gì đó có ích, coi như đền đáp ân cứu mạng của họ vậy.
Một người có tính tự lập cao, lối suy nghĩ hiện đại như anh không thể chấp nhận việc biến mình thành kẻ vô dụng. Anh muốn sống một cuộc đời bình yên là thật, nhưng đó phải do hai bàn tay anh xây dựng nên.
Đào Đào thấy Lâu Vĩnh Ninh ngồi chiêm nghiệm lâu như vậy, bèn tò mò hỏi: "Nhị công tử, ngài đang có chuyện không vui sao?"
Anh lắc đầu: "Tôi đang tính toán làm thế nào để ra bên ngoài kiếm tiền."
Cậu khó hiểu gãi đầu: "Nhưng ngài đâu có thiếu tiền..."
"Nơi tôi đang ở, bộ đồ tôi đang mặc, những thứ mà tôi đang ăn, kể cả trà cậu đem đến không phải của tôi mà là của Lâu gia."
Anh vừa nói vừa nhâm nhi tách trà nóng nghi ngút khói, Đào Đào trưng ra vẻ mặt mù tịt nhìn Lâu Vĩnh Ninh, cái gì mà của ngài với không của ngài chứ?
"Khác nhau sao?"
Anh ngoắc ngoắc ngón tay bảo cậu đến gần, Đào Đào nhích từng bước một trong lòng phập phồng cậu sợ rằng mình đã nói sai cái gì đó, nhất định sẽ bị công tử chửi cho một trận.
Lâu Vĩnh Ninh đưa cho cậu ngọc bội đeo bên người, hỏi: "Cái cậu đang cầm là của ai?"
"Của nhị công tử."
"Tôi cho cậu nhưng hằng ngày cậu sẽ bị A Bính châm chọc, nói xấu, vậy cậu vẫn muốn nhận nó chứ?"
Đào Đào nghe tới cái tên A Bính thì cơn tức giận trong lòng lại trỗi dậy, cậu kiên quyết đưa lại miếng ngọc bội.
"Vậy thì Đào Đào không cần đâu, cứ bị tên thối tha đó xỉa xói có lấy cũng chẳng vui vẻ gì."
Lâu Vĩnh Ninh vỗ bàn, búng tay: "Chính xác! Cũng giống như tiền của Lâu gia, dù tôi có cầm đi tiêu xài thỏa thích, thì cũng khó chịu vô cùng khi bị người khác nói rằng mình chỉ biết ăn bám."
"Đào Đào hiểu rồi, vậy nên nhị công tử mới muốn ra ngoài kiếm tiền."
Hai mắt cậu sáng rực, đứa trẻ này tuy chưa trải sự đời nhưng lại khá dễ dạy, chỉ cần nói một lần thì cậu ta sẽ ghi nhớ trong đầu. Lâu Vĩnh Ninh thích tiếp xúc với những người có ý chí học hỏi như vậy, tính tình họ cũng lạc quan nên ít nhiều sẽ giúp anh tư duy tích cực. Hơn nữa, ở nơi này anh chỉ thân thiết với mỗi Đào Đào mà thôi.
Những người xung quanh có vẻ xem thường Lâu Vĩnh Ninh, cũng chẳng thích đến gần anh, kể cả người cha hờ mà từ lúc tỉnh dậy cho đến nay anh vẫn chưa gặp. Còn vị tỷ tỷ Vĩnh Nhu thì nghe Đào Đào nói rằng đang bận rộn cho tiệm vải.
"Đào Đào, tỷ tỷ của tôi kinh doanh tiệm vải hả?" Lâu Vĩnh Ninh vừa lấy vài hạt dưa cho Tiểu Tước vừa hỏi, Đào Đào hai mắt sáng rực, tự hào đáp.
"Đúng vậy! Đại tiểu thư rất siêng năng, suy nghĩ thấu đáo lại còn tốt bụng nữa. Người lúc nào cũng đặt tâm tư vào tiệm vải mà lão gia giao cho, thu được không ít lợi hơn nữa còn rất có tiếng trong thành. Nhưng..."
Nói đoạn, vẻ mặt Đào Đao bỗng chốc trở nên rầu rĩ, Lâu Vĩnh Ninh tò mò hỏi tiếp: "Nhưng thế nào?"
"Trong ba năm gần đây, việc làm ăn của tiệm vải không tốt lắm. Ở thành tây xuất hiện một tiệm cạnh tranh, nơi đó rất lớn giá cả còn rất rẻ nên cướp hết khách của tiểu thư. Bên nhị phòng thừa cơ đó đòi tổ phụ giao lại tiệm vải, còn đòi gả tiểu thư đi đến huyện khác."
"Tổ phụ... Là cha của cha tôi?"
"Đúng vậy ạ."
Lâu Vĩnh Ninh không ngờ rằng anh còn có một ông nội hờ, tính nhẩm một hồi thì ông nội hờ đó chắc cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi. Vẫn còn sống khỏe, xem ra ở thời này tuổi thọ của con người khá là dài đấy chứ.
Anh nổi hứng tò mò muốn đến tiệm vải xem, có khi lại tìm được con đường giúp anh tự lập, hơn nữa bản thân anh muốn cảm tạ ân cưu mang chăm sóc của Lâu Vĩnh Nhu. Từ khi đến đây, chị ấy luôn để dành những thứ tốt nhất cho anh, dù không thường xuyên đến thăm nhưng anh có thể cảm nhận được đôi chút tình cảm đó.
"Đào Đào, chúng ta đến đó đi."
Cậu mờ mịt gãi đầu: "Đến đâu?"
"Tiệm vải."
Vừa nghe nhị công tử nhắc đến hai từ tiệm vải, Đào Đào mừng rỡ: "Thật sao?"
"Chuyện này lạ lắm hả?"
"Lạ lắm, từ trước đến nay công tử chưa bao giờ chủ động lo chuyện làm ăn, chỉ khi lão gia ép buộc ngài mới..."
Nói được giữa chừng, cậu bỗng e ngại ngậm miệng lại, cậu sợ rằng nếu nói thêm sẽ khiến nhị công tử tức giận. Lâu Vĩnh Ninh thong dong trả lời: "Hiểu rồi, nên cậu mới phản ứng như vậy. Sao này cậu cứ thẳng thắn nói với tôi, tôi không giận đâu."
"Vâng."
"Đi thôi."
Lâu Vĩnh Ninh đứng dậy, đặt Tiểu Tước lên trên bả vai mình rồi thong thả rời đi. Đây là lần đầu tiên anh ra khỏi Lâu phủ, thế nên bọn hạ nhân hoàn toàn bị anh dọa sợ.
Có vài người hầu còn cho biết, nhị công tử chủ động đến tiệm vải, muốn quan sát việc làm ăn.
Tin tức lan ra nhanh chóng, đến tai nhị phòng. Lâu Vĩnh Chính lo lắng nói với cha mình: "Liệu có ổn không đây? Sao Lâu Vĩnh Ninh lại đến đó chứ?"
Lâu Cận Hạc uống ực hết chén nhân sâm, hà hơi rồi khinh bỉ lên tiếng: "Thằng nhãi kia chẳng phải chỉ là tên công tử bột vô dụng thôi, con nghĩ hắn sẽ tìm được cái gì quan trọng ở tiệm vải hả?"
Lâu Vĩnh Chính nhớ lại ánh mắt và lời nói của người nọ, hắn có cảm giác nhị công tử đã thay đổi, nhưng không rõ là đổi ở điểm nào.
Chỉ là... Chỉ là phong thái của Lâu Vĩnh Ninh rất khác.
Nhị lão gia thấy vẻ mặt đần thối của con trai mình, cơn khó chịu trong lòng dâng lên, ông tặc lưỡi ném hạt dưa vào người hắn.
"Thằng nhóc ngốc nghếch! Lo cái gì chứ?"