"Là ta tìm thấy ở trong rừng Cortana."
"Ra là vậy, xem ra tên nhóc nhà ngươi cũng rất may mắn. Thứ quý giá như là U Lan Thảo cũng có thể tìm thấy."
"Được lắm, lễ vật này của ngươi ta rất vừa ý. Ngày mai ngươi liền có thể đi theo ta trở về học viện Lancelott."
Tiểu Độc Lang được Maximoff khen ngợi liền gãi đầu cười hì hì. Mà quả thức hắn không có nói dối, ban đầu chính là hắn tìm thấy cây U Lan Thảo nằm sâu ở trong một hang động. Chính là lão Eugene liền cưỡng ép yêu cầu hắn giao ra. Hắn mới nhân lúc đó đánh tráo cây U Lan Thảo này về trong tay mà thôi.
Hắn sau đó cáo biệt Maximoff, rồi bước ra khỏi căn phòng với tâm trạng phấn khởi.
"Nương à, con sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn. Nương ở trên cao hãy yên tâm nhé." - Tiểu Độc Lang ngẩng mặt lên trời cao mà thì thầm trong lòng.
Hắn bây giờ còn nhiều việc phải làm trước khi đi theo đạo sư Maximoff về học viện.
"Có nhiều món nợ cũng đã tới lúc phải trả rồi." - Hắn hừ lạnh, trong con mắt của hắn cũng thêm vài tia ngoan độc.
o0o
Sáng hôm sau.
"Sói con nè, hôm qua ta nghe nói mấy kho hàng của mấy quý tộc trong thành đồng loạt cháy rụi, ngươi có biết là ai đã làm không?"
"Ta hôm qua sau khi về nhà soạn đồ liền ở lỳ trong phòng nên cũng không rõ lắm. Nhưng ta đoán khả năng cao do mấy băng đẳng ở trong thành làm, đám quý tộc đó bình thường hay bắt nạt người khác như vậy bị trả thù cũng là chuyện đương nhiên."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Maximoff nghe vậy liền gật đầu rồi tiếp tục ngồi trên ghế dựa của nàng mà ngủ thϊếp đi, mặc cho từng trận rung động khiến cho bộ ngực sữa của nàng từng trận nhấp nhô.
Hai người lúc này đang ở trên một toa xe lửa đi thẳng tới thành Megadon nơi có học viện Lancelott.
Xe lửa ở vương quốc Sina là một phương tiện đi lại cực kỳ đắc đỏ chỉ dành cho giới thượng lưu. Mà Maximoff là đạo sư của trường Lancelott danh giá nên nàng hoàn toàn có tư cách sử dụng xe lửa.
Còn về đám cháy ở kho hàng ở thành Magara hoàn toàn là do một tay của Tiểu Độc Lang làm. Khi xưa hắn còn tính sinh hoạt ở đó lâu dài nên hắn liền nhẫn nhịn đám quý tộc kia, nay hắn đã cao bay xa chạy thì ngại gì mà không báo thù chứ. Dù một đám cháy nhỏ không làm bọn chúng đến mức tán gia bại sản, nhưng cũng đủ làm thương cân động cốt phải rất lâu mới có thể khôi phục lại như cũ.
Tính cách của Tiểu Độc Lang chính là như vậy, có thù tất sẽ báo.
Quãng đường từ thành Magara tới thành Megadon rất xa, dù xe lửa có tốc độ rất nhanh nhưng cũng tốn tới hơn ba ngày đường.
Trong lúc ngồi chờ tới nơi Tiểu Độc Lang cũng vì quá buồn chán mà đi dạo xung quanh để tham quan. Trừ ba toa đầu chỉ dành cho khách VIP thì mấy toa khác Tiểu Độc Lang đều đã đi qua.
Hắn đối với cấu tạo của thứ gọi là xe lửa cũng khá tò mò. Hắn nghe Maximoff nói đây là vận dụng một loại giả kim thuật khiến đầu tàu sinh ra sức kéo, từ đó mới kéo luôn các toa còn lại di chuyển. Dù nói là vậy nhưng hắn vẫn chưa hình dung ra được là làm sao mà đầu tàu có thể sinh ra được sức kéo lớn như vậy. Theo hắn ước lượng một toa tàu cũng vào khoảng 3-4 tấn, mà kéo một lúc tới mấy trăm toa. Như vậy thì khác nào là kéo một dãy núi mấy trăm tấn di chuyển khắp nơi đâu.
Trong khi hắn đang mãi suy nghĩ về cấu tạo của xe lửa thì ở một góc toa tàu có một cô gái nhỏ đang bị một tên thanh niên ép vào một góc tường.
"Không, tôi không ăn đâu. Mẹ tôi dạy không được phép ăn đồ của người lạ đưa!"
"Không sao đâu cô bé. Đây là kẹo mạch nha thôi mà, rất ngọt rất thơm nha. Không ăn sẽ hối tiếc đó."
"Không... tôi không muốn... có ai không cứu với...!"
Tuy nhiên ở trong toa tàu dù nhiều người nhưng không ai muốn tiến lên cứu lấy cô bé cả.
Tên thanh niên thấy vậy liền trở nên càn rỡ hơn, hắn bắt đầu kéo cổ áo của cô gái muốn hôn lên cổ của cô nhưng có lẽ hắn còn tị hiềm nơi này đông người nên hắn kéo tay cô gái đến chỗ giao nhau chỗ hai toa tàu, nơi này vắng người thích hợp để thực hiện hành vi da^ʍ tiện của hắn.
Cô gái bé nhỏ lúc này cũng có thể tuyệt vọng khóc lóc cầu xin người thanh niên tha cho mình, nhưng càng kêu khóc thì gã thanh niên càng thích thú hơn.
Trong lúc tuyệt vọng nhất bỗng bên tai cô gái nghe được một tiếng nhắc nhở từ một giọng nói xa lạ:
"Nhắm mắt lại."
Dù không hiểu chuyện gì nhưng đã đến tình cảnh này cô bé liền làm theo.
"Ngươi là a..."
Cũng không để gã thanh niên nói xong, một thanh trùy thủ từ ống tay áo của Tiểu Độc Lang nhanh như chớp đâm vào gáy của hắn. Gã thanh niên chỉ kịp rên một tiếng "Ngươi..." liền tắt thở.
Cô gái nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra khi mở mắt đã thấy gã thanh niên có ý đồ xấu với mình bỗng nhiên biến mất, dưới đất chỉ lưu lại vài vết chất lỏng màu đỏ.
Tiểu Độc Lang lúc này đứng ở trên nóc toa tàu tùy tiện vứt xác của gã thanh niên xuống một con sông ở kề bên.
"Chết như thế này, còn nhẹ nhàng cho ngươi quá."
Hắn vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Nhưng hắn ghét nhất là loại ỷ thế mà hϊếp người.
Nhưng chính hắn cũng không biết, hành động vừa rồi của hắn đã được một người thần bí ghi chép lại trong một quyển sổ nhỏ, mà quyển sổ này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới vận mệnh của hắn.