Sau khi tan làm, Mẫn Trì lập tức quay về chỗ cha mẹ.
Hôm nay hiếm khi anh hai không ở phòng thí nghiệm, quay về nhà ăn cơm với bọn họ. Anh hai anh cũng là một Alpha, trước mắt tạm thời vẫn chưa có bạn đời giống anh.
Lúc Mẫn Trì đi vào thì mọi người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách.
“Cha, mẹ.”
Lại chào anh hai một tiếng mới ngồi xuống bên cạnh.
Mẹ anh đặt chiếc cốc trên tay xuống, hỏi anh: “Tháng này con đã đi kiểm tra sức khoẻ chưa?”
“Vẫn chưa, ngày mai đi.”
“Đừng quên làm.”
Kiểm tra sức khoẻ mẹ anh nói đến là kiểm tra thường lệ hàng tháng của những Engima trưởng thành chưa có bạn đời. Trong cơ thể của quần thể Enigma tích lũy rất nhiều tin tức tố, nếu trong thời gian dài mà không phóng thích ra thì sẽ xảy ra ảnh hưởng không tốt đối với bản thể, ví dụ như không có cách nào khống chế tin tức tố, hoặc là biến thành dã thú trong đầu chỉ toàn là giao hợp và tính công kích. Mà kiểm tra này trên thực tế là lấy tin tức tố dư thừa trong cơ thể bọn họ ra, phòng ngừa bọn họ làm ra hành vi nguy hiểm.
Nói tóm lại, mặc dù năng lực của Enigma rất mạnh, chất lượng gen cũng rất tốt, nhưng cũng dễ dàng nảy sinh uy hϊếp nhất.
Chính phủ vì khống chế quần thể Enigma, ngoài ra để phát huy giá trị sử dụng bọn họ đến giới hạn cực đại mà mỗi một Enigma đủ 12 tuổi trên cả nước sẽ được tập trung đưa đến một trường học. Trường học sẽ thực hiện giáo dục sức khỏe tinh thần sâu sắc cho bọn họ hơn cả trường học bình thường.
Nói một cách nghiêm khắc thì thật ra hơi giống tẩy não.
Đương nhiên đây cũng là hy sinh vì toàn bộ quốc gia nên không thể không làm.
Bởi vậy, theo một nghĩa nào đó thì thật ra cảm giác đạo đức của Enigma cao hơn nhiều so với người bình thường.
Sau khi kết thúc đề tài này thì không ai nói chuyện với nhau nữa, mà từng người làm việc trong tay, không ai cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ là mỗi gia đình Alpha đều như vậy, rất ít khi xuất hiện cảnh hoà thuận vui vẻ. Rốt cuộc cũng khác với quần thể Omega và Beta, quần thể giới tính Alpha trời sinh đã thiếu chút gen “Dịu dàng”.
Mà ở phía bên kia, Phó Bách Khải cũng vừa từ công ty về đến nhà.
Mới vừa mở cửa đã thấy người vợ Omega trên danh nghĩa của anh ta đi ra từ trong phòng bếp mỉm cười với mình: “Bách Khải đã về nhà.”
Phó Bách Khải dời ánh mắt, gật đầu, trong lòng tức giận, đưa áo khoác đang cầm trong tay cho Omega, lúc anh ta đi qua bên cạnh thì ngửi thấy mùi tin tức tố rất nồng trên cơ thể người đàn ông.
Phó Bách Khải nhíu mày: “Cậu không uống thuốc?”
Người đàn ông sửng sốt, không nhìn vào mắt Phó Bách Khải: “Uống...” Vừa dứt lời đã thấy Phó Bách Khải giống như yên tâm mà đi vào phòng, đóng cửa cái "rầm", còn khóa trái cửa.
Người đàn ông đứng tại chỗ, đôi tay đan vào nhau, trong lòng có một cảm giác đau đớn chết lặng.
Cậu vẫn luôn biết Phó Bách Khải rất không hài lòng với hôn nhân giữa bọn họ.
Một năm trước, cậu kết hôn với Phó Bách Khải dưới sự sắp xếp của cha mẹ. Cha mẹ của Phó Bách Khải đều làm việc trong thành phố, mà gia đình của mình chỉ là một gia đình bình thường ở trong một trấn nhỏ, theo lẽ thường thì cậu không thể trèo tới Phó Bách Khải, nhưng tình cờ cha mẹ của Phó Bách Khải phát hiện cậu là định mệnh của Phó Bách Khải.
Lực hấp dẫn giữa A và O được quyết định bởi độ tương thích giữa tin tức tố của họ, nếu có thể đạt tới 80% là đã gọi là cực cao, càng đừng nói đến định mệnh trăm phần trăm.
Độ tương thích với bạn đời cao không chỉ hỗ trợ khống chế tin tức tố của hai bên mà thậm chí còn có thể sinh ra thế hệ sau càng chất lượng.
Cha mẹ Phó Bách Khải nhìn trúng điểm này nên kiên định sắp xếp hôn nhân của Phó Bách Khải, kết hôn với một người chỉ mới gặp mặt vài lần, hoàn toàn không có thiện cảm nên cũng không thể trách Phó Bách Khải không hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Sau khi nấu cơm xong, cậu gõ cửa phòng sách: “Bách Khải, ăn cơm.”
Qua một lúc lâu, Phó Bách Khải mới từ trong phòng đi ra.
Anh ta ngồi đối diện người đàn ông, người đàn ông đó vẫn luôn gắp đồ ăn cho anh ta, anh ta chán ghét mà cắn chặt răng, trong một lần người đàn ông đưa chiếc đũa lại thì đẩy chiếc đũa ra, đồ ăn không kẹp chắc bị rơi xuống bàn. Tay người đàn ông cầm chiếc đũa khựng lại, nghe thấy Phó Bách Khải nói: “Không cần gắp đồ ăn cho tôi.”
“Được.”
Thấy Omega cúi đầu không nói một lời, trong lòng Phó Bách Khải cũng biết hành động này của mình làm người ta tổn thương, nhưng anh ta không quan tâm. Người đàn ông này tên là Phương Phùng Chí, nghe nói độ tương thích với tin tức tố của mình cao tới 100%, là định mệnh cực kì hiếm thấy, nhưng từ trước đến nay Phó Bách Khải không hề tin “Mệnh”, càng không thể nào hiểu được sao cha mẹ mình lại yêu cầu mình kết hôn với Omega mà ngay cả chủ đề chung cũng không có.
Anh ta chỉ muốn lựa chọn người phù hợp để kết hôn, vì tin tức tố mà ở bên nhau như vậy còn ấm ức hơn việc cưới chạy bầu sau tình một đêm.
Trong lòng càng thêm bực bội, anh ta lại nghĩ tới chuyện sáng hôm nay, đột nhiên buông đũa: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu không được tới công ty của tôi, sao cậu lại không nghe?”