Tổng Tài Ác Ma, Xin Hãy Buông Tha Tôi!

Chương 2

Ngọc Vân, nức nở, liên tục lắc đầu cố gắng bác bỏ những gì anh vừa nói.

“Cô đừng giả mù sa mưa trước mặt tôi. Không phải cô muốn vậy thì tại sao cô lại nhận lời lấy tôi.”

“Em... Em...”

Ngọc Vân rất muốn nói cho anh biết rằng cô yêu anh, nhưng lời vừa đến cửa miệng cô lại không dám nói ra. Cô sợ nói ra anh lại đem tình cảm sâu nặng của cô đạp xuống dưới chân nên cô quyết giữ trong lòng mình, mà từ từ dùng sự chân thành của mình để khiến anh yêu cô.

“Sao! Thế nào! Lúc nảy cô mạnh miệng lắm mà.”

Thiên Phong đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, rồi đưa tay bóp chặt lấy cằm của cô, bắt cô nhìn thẳng vào gương mặt anh.

“Tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì khiến ba tôi ép buộc tôi cưới cô. Nhưng tôi muốn nhắc cho cô nhớ. Cả đời này vợ của tôi chỉ có một người đó là Ngọc Mai cô hiểu chưa.”

Giọng nói anh rất bình thản nói ra từng chữ nhưng ánh mắt thì rét lạnh khiến người khác run sợ.

Anh hất mạnh cằm cô làm gương mặt cô lệch hẳn sang một bên.

Thiên Phong thoải mái ung dung đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trước khi rời khỏ còn nói với cô một câu.

“Nếu cô rất mong chờ đêm tân hôn này, thì tôi sẽ nhanh chóng đáp ứng nguyện vọng của cô. Cô hãy đợi đi rất nhanh thôi.”

Khi Thiên Phong đi rồi Ngọc Vân mới khóc ra thành tiếng, đau lòng cô nắm chặt lấy l*иg ngực nơi trái tim đang thổn thức để cố xoa dịu tình yêu dành cho anh trong suốt năm năm qua, yêu sao lại đau khổ như thế.

Nhớ lại câu nói cuối cùng của anh Ngọc Vân chỉ biết âm thầm cầu nguyện bình an cho bản thân mình.

Ngọc Vân cảm thấy đầu óc mình trống rỗng nước mắt lăn dài trên má không biết khi nào mới dừng lại.

Cô cảm thấy mọi thứ dường như đã đi quá giới hạn và sức chịu đựng của cô, Ngọc Vân sợ hãi ngồi co ro trong một góc tường, ánh mắt thẫn thờ nhìn về khung cửa sổ, bầu trời bên ngoài tối đen như mực khiến Ngọc Vân không thể khống chế tâm tình của mình mà nhớ lại khoảng thời gian thơ ấu, rồi nước mắt của cô lại tuôn rơi nhiều hơn:

“Ba ơi! Nếu ba còn sống thì tốt quá. Ít ra con cũng không lâm vào tình cảnh như bây giờ.”

“Ba, Mẹ! Hai người đang ở thiên đường nhìn con phải không.”

Ngọc Vân gục đầu xuống hai bên gối, khóc nức nở, tiếng khóc mà ai nghe thấy đều xót xa trong lòng.

Khi chập chững bước đi những bước đi đầu tiền thì bên cạnh Ngọc Vân chỉ có mỗi mình ba, ông yêu thương, che chở cho cô, xem cô như viên ngọc quý hiếm nâng niu trong lòng.

Lớn lên chút nửa, Ngọc Vân đã biết mình thiếu đi mẹ, cô hỏi ba "mẹ đâu rồi hả ba, sao các bạn khác có mẹ còn con không có". Lúc đó ông chỉ biết cúi đầu rồi lặng lẽ lau nước mắt, ông đưa cho cô một tấm ảnh rồi nói "đây là mẹ của con, bà ấy đang ở trên thiên đường nhìn chúng ta". Rồi ông ấy ôm cô vào lòng, nói với cô rất nhiều điều về mẹ. Từ đó cô chỉ có thể nghĩ về mẹ qua ảnh, nhớ về bà qua mỗi giấc mơ, muốn bà ôm vào lòng vỗ về nhưng không được nữa rồi vì cô biết mẹ đã không còn trên đời này nữa.

Đến khi Ngọc Vân lên mười tuổi, gia đình bị phá sản, ba cô cũng đột ngột qua đời. Thời khắc mất đi người mình yêu thương nương tựa đối với một cô bé mười tuổi mà nói như một mất mát to lớn nhất trong đời.

Từ lúc ấy mẹ ghẻ Mỹ Ngọc và chị Ngọc Mai đối với cô chẳng khác nào người dưng, hở một cái lại đánh rồi lại lôi cả mẹ cô ra mắng chửi nặng lời.

Mười tuổi phải ra đường bán từng tờ vé số, phát từng tờ rơi để nuôi sống bản thân. Dù ở chung nhà nhưng Ngọc Vân phải tự lo toan mọi thứ, thậm chí tiền học phí cô phải tự bươn chải kiếm lượm từng đồng để đóng.

Suốt những năm tháng ấy bà Mỹ Ngọc và chị Ngọc Mai đều sống nhờ vào số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng mà ba cô để lại.

Còn riêng về Ngọc Mai, dù gia đình đã phá sản nhưng cuộc sống của chị ta chẳng khác nào là tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà quyền quý.