Nước sông bị bọn họ luật động đến mức sóng dập dờn, cứ như vậy dịu dàng đánh vào người bọn họ.
Hề Thiệu Công cảm thấy tư vị này quá mĩ diệu, ở trong đêm đen yên tĩnh như hắn cùng tiểu mỹ nhân trong ngực tương ngộ dưới nước, lén lút làm chuyện xấu hổ, hai người có thể từ trên người đối phương hưởng thụ vui sướиɠ và ấm áp, thật giống như không ai rời khỏi ai được.
Vì thế hắn cúi đầu cắn lên lỗ tai nhỏ của nàng: “Nha đầu này, ngươi còn quá non, không hiểu lạc thú trong việc nam nữ, chẳng qua ngươi yên tâm, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng cha, ta sẽ coi ngươi như con gái của mình, về sau mấy chuyện này ta sẽ chậm rãi dạy ngươi, sao nào, cùng cha ở bên nhau làm loại chuyện cá nước thân mật này có vui không?”
Nói thật cơ thể Lâm Bích Ngô đương nhiên cảm nhận được vui thích mà xưa nay chưa từng có, mặc dù cô và Hề Kính Văn đã thành thân, nhưng mới tân hôn ba ngày, Hề Kính Văn đã đến phía nam bình định loạn binh, vừa đi là hơn nửa năm, Lâm Bích Ngô giống như quay lại lúc còn ở khuê phòng, cho nên cảm giác đối với việc nam nữ thật ra đã quên gần hết.
Trong khung cảnh uyên ương nghịch nước này, mặc dù nàng bị Hề Thiệu Công làm cho mất hồn mất vía, không thể là chính mình, nhưng nghe thấy hắn không ngừng nhắc đến từ cha, tự xưng cha, bảo Lâm Bích Ngô làm sao không hãi hùng khϊếp vía.
Lập tức tiểu huyệt không nghe sai sử của nàng, nó không ngừng co rút run rẩy, kẹp lấy côn ŧᏂịŧ của Hề Thiệu Công, ào ào chảy ra một lượng lớn ái dịch, tưới lên cực đại qυყ đầυ của Hề Thiệu Công.
Hề Thiệu Công giật mình một cái, du͙© vọиɠ trong người quả thực muốn phá túi chui ra, hắn gầm nhẹ.
“Ngươi đúng là tiểu yêu tinh.”
Sau đó đẩy ngã Lâm Bích Ngô lên vách đá, đè lại đầu vai của cô, đưa côn ŧᏂịŧ đỉnh vào trong tử ©υиɠ, phụt phụt bắn ra.
Lâm Bích Ngô ngước cổ lên kêu một tiếng, bị nóng đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi, may mắn là ở trong nước lạnh, nàng nhanh chóng thanh tỉnh, lại nhìn thấy Hề Thiệu Công còn ôm mình, vùi đầu lên bả vai nàng cọ cọ, côn ŧᏂịŧ cắm ở trong tiểu huyệt của nàng vẫn còn có xu thế muốn ngẩng đầu lên, vì thế nàng cực kỳ sợ, đành phải nhẹ nhàng đẩy Hề Thiệu Công ra, thút tha thút thít, nức nở nói: “Nơi này lạnh, ta muốn đi ra…”
Mà Hề Thiệu Công cũng đang có ý này, khóe miệng hắn nhếch lên, ôm lấy eo nhỏ của Lâm Bích Ngô, chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt của nàng, vừa hôn lên miệng nhỏ của nàng, vừa nói: “Được, cha sẽ đưa ngươi về phòng, giường ấm nệm êm, đảm bảo cho ngươi ngủ thoải mái.”