Nếu Không Có Kiếp Sau

Chương 29: Món quà đầu tiên

Trong khoa tim mạch "dương thịnh âm suy" thì bác sĩ Ngọc chính là bông hoa duy nhất nên cũng nghiễm nhiên trở thành đối tượng được săn đón nhất. Khi biết được mấy ngày nữa là sinh nhật của cô, cả khoa quyết định họp mặt để tổ chức một bữa tiệc bất ngờ.

Minh Tranh - người được coi là có kinh nghiệm tán gái nhất trong khoa bị bắt ép đi làm nhiệm vụ khó khăn nhất: chuẩn bị quà tặng.

"Dương Hạc Hiên tôi giúp cậu nhiều như thế rồi, hôm nay cậu nhất định phải giúp đỡ tôi." Minh Tranh vừa mới thấy Dương Hạc Hiên chuẩn bị đồ ra về thì ngay lập tức chặn đường nói.

"Giờ tôi có việc bận rồi, để khi khác đi."

Sợ Thẩm Nguyệt ở cạnh mình cả ngày sẽ chán nên Dương Hạc Hiên đã đặt sẵn vé xem phim, anh thật sự không có thời gian rảnh nữa rồi.

Bị từ chối Minh Tranh lập tức tung đòn chí mạng: "Chuyện này không để khi khác được, sáng mai là sinh nhật của bác sĩ Ngọc rồi. Hôm trước cô ấy mới giúp cậu trực ca không công, thế mà bây giờ một chút thời gian cậu cũng không nỡ bỏ ra à? Đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa!"

Câu nói của Minh Tranh quả nhiên khiến Dương Hạc Hiên cau mày. Đúng là anh chưa cảm ơn bác sĩ Ngọc đàng hoàng thật. Đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, thời gian đã là sáu giờ chiều Dương Hạc Hiên đành thở dài thỏa hiệp nói:

"Được rồi, bây giờ cậu muốn tôi giúp gì nào?"

Minh Tranh vừa nghe thế đã hí ha hí hửng vội vàng đưa ra danh sách các cửa hàng mà mình đã chuẩn bị:

"Cậu xem đi, đây là các cửa hàng nổi tiếng nhất trong thời gian gần đây mà các cô gái hay lui đến. Chúng ta chọn quà từ một trong các cửa hàng này thì sẽ không sai đâu!"

"Cậu đã có danh sách thì lôi tôi theo làm gì nữa?" Dương Hạc Hiên cực bất đắc dĩ mà trả lời.

"Tôi đi một mình sao mà được chứ? Đây là việc công có được không, thời gian gần đây tôi cần phải giữ mình trong sạch."

Từ sau khi gặp mặt Ngọc Diệp ở cửa tiệm bánh ngọt, Minh Tranh đã rất lâu không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Dạo gần đây, thời gian rảnh anh đều bám rễ ở tiệm "Quả Chanh". Chỗ này bánh không chỉ ngon mà còn có một cô chủ xinh như thiên thần, từ lần đầu gặp mặt anh đã bị thu hút. Vì thế để khiến mình xứng đáng hơn, lãng tử Minh Tranh đã học cách quay đầu là bờ.

Thực ra Dương Hạc Hiên cũng chẳng hiểu được việc đi mua quà với câu "giữ mình trong sạch" của Minh Tranh thì có gì liên quan với nhau nhưng anh cũng không hỏi thêm gì mà bình tĩnh đi theo cậu ta vào mấy cửa hàng thời trang nổi tiếng giữa trung tâm thành phố.

Dù là một lão quỷ nhưng Thẩm Nguyệt cũng là một con quỷ yêu cái đẹp. Ngay khi đi vào bên trong cửa hàng đầu tiên, cô đã tỏ ra hưng phấn cực độ, hết nhìn cái này rồi cái kia mà không biết mệt mỏi.

Có lẽ mình nên dẫn cô ấy ra ngoài nhiều hơn, Dương Hạc Hiên nhìn theo bóng dáng nhảy nhót không ngừng của cô chỉ cười mỉm lắc lắc đầu cảm thán.

"Này, cậu đứng đó nhìn cái gì thế, mau qua đây xem giúp tôi cái này coi." Minh Tranh thấy Dương Hạc Hiên đứng ngẩn người giữa cửa hàng thì mới lên tiếng gọi.

Nghe tiếng, Dương Hạc Hiên mới giật mình nhìn sang, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Minh Tranh khiến anh có chút chột dạ vội vàng đi sang bên đó.

"Cậu thấy chúng ta nên chọn giày hay túi xách? Tôi thấy mấy mẫu mới này cũng không tệ. Này..." Một lúc mà không thấy có ai đáp lại, Minh Tranh mới ngẩng đầu lên. Khi thấy Dương Hạc Hiên một lần nữa không quan tâm đến mình thì anh liền đi tới vỗ vào vai cậu bạn một cái rõ đau.

"Tôi không có nhờ cậu đến đây làm ma-nơ-canh đâu. Nãy giờ trông thấy cái gì mà nhìn ghê thế."

"Tôi thấy chiếc váy kia không tệ!" Dương Hạc Hiên bị đánh cũng không hề tức giận gì mà bình tĩnh đưa tay chỉ cho cậu bạn mình chiếc váy anh mới nhìn trúng.

Theo hướng tay Dương Hạc Hiên chỉ, Minh Tranh nhìn thấy một chiếc váy công chúa xòe bồng màu hường phấn cực kỳ bắt mắt.

Anh có chút không tin vào mắt mình hỏi lại: "Cậu không phải nói chiếc váy trên người con ma-nơ-canh đó chứ?"

Dương Hạc Hiên chẳng nghe ra vẻ khác thường của bạn mình, rất là chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy!"

"Dương Hạc Hiên, tôi thật sự không hiểu được gu thẩm mỹ của cậu nữa rồi. Sao cậu có thể gắn một chiếc váy như thế nên người bác sĩ Ngọc được chứ?" Minh Tranh gần như không kiềm chế được mà lập tức lên tiếng.

"Tôi có nói mua nó cho bác sĩ Ngọc đâu." Dương Hạc Hiên cũng không mấy quan tâm lời của Minh Tranh, vẫn âm thầm tưởng tượng chiếc váy đó mặc lên trên người Thẩm Nguyệt trông sẽ như thế nào.

"Không mua cho Ngọc thì mua... chờ đã cậu tính mua quà cho cô bạn gái thần bí của mình à?" Minh Tranh bỗng nhiên nhớ ra vẻ kỳ lạ của Dương Hạc Hiên thời gian gần đây nên mạnh dạn đoán thử.

Trước câu hỏi của Minh Tranh, Dương Hạc Hiên chỉ nhìn về phía Thẩm Nguyệt đang nhảy nhót ở đằng xa kia, mỉm cười cưng chiều nói: "Tôi nghĩ cô ấy mặc chiếc váy đó sẽ rất đẹp."

Minh Tranh vừa nghe Dương Hạc Hiên nói xong thì không giấu nổi kinh ngạc. Vậy mà thừa nhận luôn rồi. Trước đây dù anh có nói bóng nói gió cỡ nào thì cậu ta cũng như một cái hũ nút, không thèm hé răng một lời. Thế mà bây giờ lại dễ dàng thừa nhận như vậy là sao? Trông vẻ mặt tràn ngập tình yêu của Dương Hạc Hiên, Minh Tranh không hiểu sao thấy có chút thất bại.

Đúng là "tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi" mà! Cái tên suốt ngày vùi mình trong công việc, lại chẳng hiểu một chút phong tình là gì thế mà lại có người yêu trước mình sao? Trong khi anh còn đang phải lên chiến lược tiến công, thì tên kia đã công xong thành trì.

Không muốn bị vẻ mặt "sến" không có điểm dừng kia của Dương Hạc Hiên chọc tức nữa, Minh Tranh đành một mình lủi thủi đi chọn quà.

Tâm linh tương thông có lẽ chính là như thế này, trong khi Dương Hạc Hiên đang nghiêm túc chọn lựa váy cho Thẩm Nguyệt thì cô ấy cũng đang lượn vòng quanh khu đồ nam của cửa hàng.

Một bộ vest màu đen thanh lịch đang là đối tượng bị Thẩm Nguyệt ngắm trúng.

"Woa, anh ấy mà mặc bộ đồ này thì chắc là phải đẹp lắm nhỉ?"

Sau khi Dương Hạc Hiên chọn xong cái váy kia đưa cho nhân viên thì liền đi qua tìm Thẩm Nguyệt, lúc này cô vẫn còn đang mải mê ngắm nhìn bộ vest kia không rời mắt.

Dương Hạc Hiên nhìn xung quanh không có người nào mới lên tiếng: "Em đang nhìn gì mà chăm chú thế?"

"Hả?" Thẩm Nguyệt đang tập trung nên khi Dương Hạc Hiên đột ngột lại gần ghé sát vào tai cô nói nhỏ, thì liền bị dọa nhảy dựng không giữ được thăng bằng mà ngã về đằng sau.

Dương Hạc Hiên vội vàng đưa tay ôm lấy eo Thẩm Nguyệt, hai người mắt đối mắt nhìn nhau. Dương Hạc Hiên nhanh chóng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng quan tâm nói: "Cẩn thận một chút, em là quỷ nhưng bị ngã hoài cũng không có ổn đâu."

Trước vẻ ân cần của Dương Hạc Hiên, Thẩm Nguyệt chẳng thèm đắn đo nữa, cô chỉ vào bộ quần áo mà mình nhắm trúng mà nài nỉ: "Anh có thể nào mặc bộ đồ đó cho tôi xem được không? Nếu mua luôn thì càng tốt. Tôi nghĩ anh mà mặc bộ đồ đó thì đẹp lắm luôn!"

Từ trước đến nay chẳng có mấy khi mà Dương Hạc Hiên mặc vest. Cả ngày vùi đầu ở bệnh viện thì cũng không cần ăn mặc nghiêm túc như thế làm gì. Dẫu vậy, trước yêu cầu của Thẩm Nguyệt anh nghĩ cũng không thèm nghĩ mà lập tức cầm bộ vest kia tiến vào phòng thay đồ.

Sau khi chọn xong được quà phù hợp, Minh Tranh đang tính ra về thì lại không thấy Dương Hạc Hiên ở đâu.

"Cậu ta lại đi đâu mất rồi?"

Đi một vòng tìm kiếm cuối cùng Minh Tranh mới nhìn thấy Dương Hạc Hiên mặc một bộ vest đen lịch lãm đi từ trong phòng thay đồ bước ra.

"Dương Hạc Hiên, hôm nay cậu đổi tính à, sao lại hứng thú với mấy thứ này thế?"

Chỉ trong có một ngày mà Minh Tranh cảm thấy mình cần phải một lần nữa nhìn nhận lại cậu bạn hơn chục năm của mình.

Dương Hạc Hiên cũng không có để ý vẻ mặt ngạc nhiên của Minh Tranh cho lắm, anh nhìn sang Thẩm Nguyệt tự nhiên mà hỏi: "Có đẹp không?"

"Nhìn thì cũng không tệ nhưng tôi thấy không quen cho lắm." Tự nhận là Dương Hạc Hiên đang hỏi ý kiến của mình, Minh Tranh cực kỳ công tâm mà đưa ra lời nhận xét.

"Nhìn đẹp lắm, anh mau mua nó mau về đi!" Thẩm Nguyệt hết sức phấn khích mà khen ngợi, trong lòng cô còn đang cảm thán về con mắt tinh tường của mình. Quả không uổng công mình chọn lựa từ nãy đến giờ mà!

Nghe được lời nhận xét mà mình muốn, Dương Hạc Hiên cười đến vui vẻ, sau đó mới lên tiếng: "Vậy tôi sẽ mua nó."

Ngay lúc Dương Hạc Hiên nói ra câu kia, Minh Tranh bỗng nhiên có cảm giác từ nãy đến giờ cậu ta không hề đang nói chuyện với mình. Nghiêng đầu nhìn ra khoảng không gần đó, Minh Tranh lập tức bị suy nghĩ chạy vụt qua đầu dọa cho lạnh cả sống lưng.

Tại sao anh cứ cảm thấy bên đó thực sự có một người đang tồn tại và còn đang nói chuyện với Dương Hạc Hiên vậy chứ?

Để ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ lung tung, Minh Tranh vội chạy lại kéo tay Dương Hạc Hiên sợ hãi nói: "Cậu xong chưa? Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Không hiểu được tại sao Minh Tranh lại hoảng sợ như vậy nhưng dù gì thì đã chọn xong thứ mình cần nên Dương Hạc Hiên liền đáp: "Được rồi, để tôi thay đồ xong rồi chúng ta đi về."

Sau khi Dương Hạc Hiên đi vào bên trong thì không hiểu sao Minh Tranh lại thấy cảm giác lạnh lẽo kia càng ngày càng tăng lên.

Lẽ nào ở đây có ma sao?

...

Rất nhanh đã đến sinh nhật của bác sĩ Ngọc, sau khi hết ca làm ngày hôm đó cả khoa tim mạch hẹn gặp nhau tại một nhà hàng nổi tiếng gần bệnh viện.

Lần này tất nhiên là Thẩm Nguyệt cũng theo chân Dương Hạc Hiên đi tham gia bữa tiệc sinh nhật kia. Ngay khi bước qua cửa chính, Thẩm Nguyệt đã không nhịn được mà nhíu chặt chân mày, vô thức lùi lại đằng sau một bước.

Trước mặt cô là nhóm quỷ hung hãn hôm trước, so với hôm đó thì Thẩm Nguyệt cảm nhận được bọn họ hình như lại càng mạnh hơn thì phải.

Luôn để ý đến Thẩm Nguyệt nên Dương Hạc Hiên lập tức nhận ra được điểm bất thường, anh lập tức kéo cô lại sát người mình sau đó hỏi nhỏ: "Có chuyện gì thế? Nói thật, không được gạt tôi."

Đòn phủ đầu quyết liệt của Dương Hạc Hiên khiến Thẩm Nguyệt không thể không thành thật. Cô nhìn chằm chằm nhóm quỷ hung ác đang từng bước từng bước đi về phía mình, lên tiếng: "Bọn chúng đang ở đằng kia!"

"Bọn chúng... là những kẻ hôm trước bắt nạt cô?" Dương Hạc Hiên qua phản ứng và câu nói của Thẩm Nguyệt lờ mờ đoán ra được ý của cô nhưng vẫn lên tiếng xác nhận lại.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, vô thức siết chặt tay Dương Hạc Hiên hơn.

Đưa mắt nhìn về khoảng không đối diện, Dương Hạc Hiên siết chặt tay mình bình tĩnh tiến về phía trước.

...

"Haha, con quỷ kia thế mà to gan thật, còn dám xuất hiện trước mặt chúng ta nữa chứ?" Con quỷ yếu nhất trong đám vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt đã cười lớn mà nói.

"Chuyện tốt mà, cô ta mang theo thức ăn đến cho chúng ta kìa!"

Sau khi con quỷ kia dứt lời thì cả đám quỷ hồn liền nhìn Dương Hạc Hiên với ánh mắt thèm thuồng, sau đó lập tức tiến về phía Thẩm Nguyệt.

Trong suy nghĩ của bọn quỷ thiếu hiểu biết này, chúng cho rằng thứ mà Thẩm Nguyệt có thể thoải mái "hưởng dùng" thì mình hiển nhiên cũng có thể. Chính vì thế khi nhìn thấy Dương Hạc Hiên càng ngày càng tiến lại gần, bọn chúng cũng không cảm nhận được nguy hiểm mà đắc ý cười lớn.

Qua ánh mắt của Thẩm Nguyệt, Dương Hạc Hiên thế mà có thế xác định được đại khái vị trí của đám quỷ kia. Anh kéo cô về sau lưng mình, sau đó mới ung dung đi nhanh về phía trước.

"Này, anh làm gì thế?" Thẩm Nguyệt thấy Dương Hạc Hiên sắp chạm vào đám quỷ hồn hung ác kia vội vàng nói to.

Dương Hạc Hiên không hề trả lời Thẩm Nguyệt mà chỉ im lặng siết chặt tay cô hơn một chút như muốn an ủi, rồi lạnh lùng nhìn về khoảng không trước mặt, tiến thêm một bước nữa.

Ngay lúc này một luồng dương khí mạnh mẽ tràn ra từ người Dương Hạc Hiên chạy đến trên người đám quỷ hồn kia khiến chúng khoái chí không thôi.

"Đúng là quá thoải mái rồi."

Ngay khi chúng còn đang vui sướиɠ, hạnh phúc thì nguồn dương khí kia lại bỗng nhiên gia tăng gấp vạn lần, mạnh mẽ đến nỗi trực tiếp nghiền nát đám quỷ hồn đang vui vẻ hưởng thụ kia. Chỉ có duy nhất một con quỷ có năng lực mạnh nhất trong đám mới may mắn nhận ra điều khác thường kịp thời chạy thoát. Còn lại thì toàn quân bị diệt gọn.

Trước năng lực kinh người của Dương Hạc Hiên, một lần nữa Thẩm Nguyệt không thể nào không sững người.

"Sao thế? Bọn chúng vẫn chưa bỏ chạy sao?" Dương Hạc Hiên nghi hoặc nhìn sang Thẩm Nguyệt lên tiếng hỏi.

Thẩm Nguyệt lắc lắc đầu, trân trối nhìn Dương Hạc Hiên đáp: "Chúng biến mất rồi."

"Vậy sao? Thế thì chúng ta đi vào trong thôi."

Cho đến lúc này Dương Hạc Hiên vẫn cứ nghĩ rằng "biến mất" trong lời Thẩm Nguyệt chính là bị dọa chạy. Anh nào có ngờ được rằng dương khí của anh không chỉ có thể gϊếŧ chết những quỷ hồn có ý muốn làm hại mình mà nó còn theo cảm nhận của anh mà hành động. Chính sự căm ghét và giận dữ của anh khiến bọn quỷ kia có kết cục thảm đến vậy.

Thẩm Nguyệt theo chân Dương Hạc Hiên đi vào bên trong mà vẫn không thể nào hoàn hồn được. Tại sao mình vẫn còn đứng đây được nhỉ?