Ngày đầu tiên khi Dương Hạc Hiên phải quay lại bệnh viện Minh Tâm làm việc thì Thẩm Nguyệt đã buồn rầu ra mặt. Đang được vui chơi thỏa thích lại phải đi vô địa ngục giữa trần gian thì ai mà vui được chứ?
Trước đây Thẩm Nguyệt đến bệnh viện hằng ngày chỉ là do cần túc trực bên cạnh bệnh nhân kia để thực hiện được giao dịch. Bây giờ đã không còn việc của cô nữa thì còn lao đầu vào bệnh viện làm gì? Nghĩ vậy Thẩm Nguyệt liền đứng khựng lại, không tiếp tục đi ra ngoài theo Dương Hạc Hiên nữa.
Đi được vài bước Dương Hạc Hiên mới nhận ra Thẩm Nguyệt bị tụt lại phía sau, lúc nhìn thấy khuôn mặt khác thường của cô, anh mới cực kỳ lo lắng hỏi:
"Cô làm sao thế? Không khỏe ở đâu sao?"
Trước vẻ mặt lo lắng của Dương Hạc Hiên, Thẩm Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn thật thà đáp:
"Tôi nghĩ mình không nên theo anh đến bệnh viện nữa đâu. Thứ nhất, tôi đã hoàn thành trao đổi rồi không cần túc trực tại bệnh viện nữa. Thứ hai, ở bệnh viện đối với tôi cũng quá nguy hiểm."
"Không phải là ở cạnh tôi cô rất an toàn sao?" Dương Hạc Hiên chẳng nghĩ ngợi đã vội vàng đáp.
"Nhưng... đâu thể lúc nào anh cũng ở cạnh tôi được. Hơn nữa tôi đến đó để làm gì nữa?"
Câu nói của Thẩm Nguyệt khiến Dương Hạc Hiên không biết phải đáp lại như thế nào. Đúng vậy, trao đổi giữa cô và anh đã kết thúc, vốn dĩ cô đâu cần phải ở bên cạnh anh mỗi ngày như thế nữa. Dù biết rõ là như vậy nhưng... anh không muốn mối quan hệ của mình và Thẩm Nguyệt cứ thế mà kết thúc.
"Ở cạnh tôi khiến cô cảm thấy chán lắm à?"
Giọng điệu tủi thân đó là sao vậy chứ? Sao lúc nào anh ấy cũng hành xử không theo lẽ bình thường như vậy?
"Cũng không phải là cảm thấy chán. Trong thời gian qua tôi đã đem đến cho anh bao nhiêu phiền phức, giờ còn theo anh đến bệnh viện thì gần như cả ngày anh bị tôi cuốn lấy mất rồi. Anh không thấy phiền sao?"
"Không phiền chút nào!" Dương Hạc Hiên trả lời một cách dứt khoát rõ ràng.
"..."
Thấy Thẩm Nguyệt im lặng không đáp Dương Hạc Hiên lại thừa thắng xông lên nói tiếp: "Nếu cô không thấy chán, tôi cũng chẳng thấy phiền thì cứ quyết định như vậy nhé?"
"Nhưng..."
Chẳng đợi Thẩm Nguyệt nói hết Dương Hạc Hiên đã giành lời nói trước:
"Lẽ nào hôm nay cô có dự định làm gì khác?"
"..."
Thôi được rồi, một quỷ hồn ngàn tuổi không có ký ức như cô đúng là một kẻ vô công rỗi nghề như thế đấy. Hồi trước còn có việc tìm kiếm thức ăn nhưng từ khi gặp gỡ Dương Hạc Hiên thì công việc duy nhất này cũng không cần làm nữa rồi.
Sợ mình còn im lặng thì sẽ nhận được mấy câu hỏi còn oái oăm hơn nên Thẩm Nguyệt đành phải thỏa hϊếp trước:
"Hôm nay tôi không có dự tính nào, đi thôi chúng ta cùng đến bệnh viện. À, lát nữa tôi vẫn muốn bánh dâu tây nha!"
Thấy Thẩm Nguyệt vừa nói vừa đi ra khỏi cửa, Dương Hạc Hiên mới mỉm cười, cưng chiều đáp: "Tất nhiên rồi, tôi nhất định sẽ mua cho cô."
Suốt cả đường đi Thẩm Nguyệt đều líu ra líu ríu hết từ chuyện này sang chuyện khác không biết mệt. Đây chính là thành quả sau bao tháng ngày cày phim miệt mài của cô. Bình thường Dương Hạc Hiên không yêu thích gì phim tình cảm nhưng lại rất chăm chú nghe Thẩm Nguyệt kể chuyện, đôi lúc còn đưa ra cảm nhận của mình. Nói chung biểu hiện của anh xứng đáng là một người nghe xuất sắc.
Có lẽ là vì nói chuyện quá hăng say, Thẩm Nguyệt không hề nhận ra rằng đang có người, à không có quỷ đang nhìn chằm chằm mình.
Đã thân thiết đến như vậy rồi sao? Thanh Mai nhìn thấy ánh mắt cưng chiều cũng như dáng vẻ tự nhiên như không của Thẩm Nguyệt thì lại càng thêm lo lắng.
Để trở thành một ác ma mạnh mẽ thì việc khó khăn nhất là phải làm chủ được bản thân, không bị sự đói khát khống chế khiến cho biến thành quỷ đói. Dù vẫn tự tin vào tự chủ của mình nhưng tất nhiên Thanh Mai vẫn sợ có sơ sót nên đã vắt óc nghĩ ra một phương án an toàn hơn. Thông qua Thẩm Nguyệt cuối cùng cô cũng tìm ra được con đường thích hợp nhất.
Ác quỷ dễ biến thành quỷ đói không phải là vì vẫn còn thiếu dương khí sao? Nếu cô có thể "ăn" một người dương khí cực thịnh thì sao còn phải sợ cơn đói khát áp chế nữa sao?
"Thẩm Nguyệt, lại đây với tớ một chút." Khi thấy Thẩm Nguyệt sắp cùng Dương Hạc Hiên đi vào bên trong bệnh viện, Thanh Mai bèn giả vờ gọi lớn.
"Hả?" Thẩm Nguyệt nghe thấy tiếng gọi thì giật mình nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Thanh Mai đang đứng gần đó thì hết sức ngạc nhiên và lo lắng.
Tại sao Thanh Mai lại có mặt ở đây? Một quỷ hồn yếu ớt mà có mặt ở gần bệnh viện thì nguy hiểm biết chừng nào?
"Tôi có việc phải đi trước một chút, anh vào bên trong trước đi, lát tôi vào tìm anh sau."
Nhìn thấy được sự nghiêm trọng trên khuôn mặt của Thẩm Nguyệt, Dương Hạc Hiên bất giác cầm lấy tay cô không quản mình đang đứng trước cổng bệnh viện.
"Có chuyện gì thế? Để tôi đi cùng cô."
Thẩm Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có người nào, mới thở phào một hơi: "Trời ạ, anh làm gì thế? Nếu có người khác nhìn thấy thì sao hả? Anh không sợ bị coi là kẻ điên à?"
Dương Hạc Hiên bị răn dạy nhưng vẫn mím môi không đáp. Anh một khi đã cứng đầu thì quả thật là hết sức đáng sợ mà.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng không có chút suy giảm của người đối diện, Thẩm Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nhẹ giọng giải thích:
"Tôi chỉ là đi gặp Thanh Mai thôi. Hôm ở cô nhi viện đã có hẹn mà tôi quên mất."
"Thật sao?" Dương Hạc Hiên hỏi lại với vẻ không mấy tin tưởng.
"Thật, thật hơn cả kim cương. Nếu anh không tin hay là tôi thề cho anh xem nhé! Tôi, Thẩm Nguyệt thề rằng..."
Dương Hạc Hiên không để Thẩm Nguyệt nói hết câu đã phải chịu thua: "Được rồi, tôi tin cô. Đừng tùy tiện thề như thế."
Trước đây đối với việc thề thốt, anh cũng không có phản ứng thái quá như bây giờ nhưng kể từ khi gặp mặt Thẩm Nguyệt thì lại hoàn toàn thay đổi. Quỷ hồn thế mà còn có tồn tại vậy mấy lời thề độc kia cũng rất có thể thành hiện thực. Anh... không dám đặt cược thử.
Làm gì mà anh ấy nghiêm túc như vậy? Cô vốn định chỉ thề nếu nói dối sẽ bỏ ăn một bữa thôi mà!
Một lát sau thấy Dương Hạc Hiên đã chịu buông lỏng chút ít, Thẩm Nguyệt mới tiếp tục cười trấn an: "Yên tâm đi làm đi, xong việc tôi sẽ đi tìm anh ngay."
Nói xong Thẩm Nguyệt vội vàng chạy nhanh về phía Thanh Mai, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Dương Hạc Hiên.
...
"Thanh Mai, sao cậu lại có mặt ở đây vậy chứ?" Thẩm Nguyệt vừa lo lắng lại vừa chột dạ lập tức lên tiếng hỏi.
Có vẻ Thanh Mai không nhìn ra được sự chột dạ của Thẩm Nguyệt, vẻ mặt không có một chút khác thường đáp: "Tớ có việc đi ngang qua đây trùng hợp nhìn thấy cậu. Thẩm Nguyệt cậu có biết hành động đi vào bệnh viện có bao nhiêu nguy hiểm không? Từ khi nào mà cậu lại thân thiết hơn mức bình thường với tên bác sĩ đó như vậy?"
Trước hàng loạt câu hỏi của Thanh Mai, phản ứng đầu tiên của Thẩm Nguyệt là thở phào nhẹ nhõm. Chuyện thực hiện trao đổi với Dương Hạc Hiên, cô chưa có dám kể với Thanh Mai vì sợ cô ấy lo lắng. Hôm nay bị bắt gặp tại trận may mà cô ấy cũng chỉ là trùng hợp đi ngang.
Chính vì một chút chột dạ này mà Thẩm Nguyệt hoàn toàn không hề cảm thấy việc đi ngang qua bệnh viện là có cỡ nào hoang đường. Đối với mấy con quỷ nho nhỏ thì bệnh viện kinh khủng đến nỗi chúng còn không dám bén mảng đến gần, chứ đừng nói đến việc đi ngang qua.
Thanh Mai sau khi nhận được sức mạnh của ác quỷ vào ngày hôm đó đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cô ta muốn nhanh chóng có được thông tin của Dương Hạc Hiên từ Thẩm Nguyệt nên mới ra sức tìm kiếm. Chuyện trùng hợp đi ngang qua tất nhiên chỉ là tùy tiện bịa ra để lừa quỷ hồn ngây thơ Thẩm Nguyệt mà thôi.
Thẩm Nguyệt sau khi thở phào thì liền chọn một câu hỏi dễ nhất mà trả lời: "Cậu yên tâm, ở cạnh Dương Hạc Hiên tớ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu."
Đến bây giờ Thẩm Nguyệt cũng chưa có lý giải được tại sao mà dương khí của Dương Hạc Hiên mạnh mẽ đến mức làm tan biến một con quỷ đói nhưng lại ôn hòa với mình. Chính vì thế mà cô cũng không biết phải giải thích rõ ràng với Thanh Mai thế nào chỉ có thể thành thật mà khẳng định chắc nịch như thế.
Câu khẳng định của Thẩm Nguyệt qua tai Thanh Mai lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Cô ta mặc nhiên hiểu rằng Thẩm Nguyệt đã bị tình yêu làm cho mù quáng không biết phân biệt tốt xấu nữa rồi. Biết được điều này hết sức bất lợi cho kế hoạch hóa ác quỷ của mình, Thanh Mai mới lập tức hỏi thẳng vào vấn đề, tránh cho đêm dài lắm mộng:
"Chuyện tìm âm dương ký, cậu đã có chút manh mối nào chưa?"
Thẩm Nguyệt nghe cô bạn mình hỏi về vấn đề này khuôn mặt có chút đỏ lên. Sự kiện nhìn trộm hôm trước lại hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Thấy Thẩm Nguyệt không hề trả lời câu hỏi của mình mà khuôn mặt lại đỏ rực, Thanh Mai mới không kiên nhẫn tiếp tục hỏi: "Im lặng như thế là sao vậy? Cậu đã kiểm tra thân thể anh ta rồi chứ? Có thấy vết bớt hay cái gì tương tự không?"
Bị hỏi dồn lúc này Thẩm Nguyệt mới ấp úng trả lời: "Nhìn qua... thì có nhìn qua nhưng... tớ không biết là có ấn ký hay không nữa."
Thật sự là quá vô dụng mà!
Thanh Mai cực kỳ tức giận nhưng lại phải cố kìm nén không thể hiện ra. Cô im lặng không nói gì để tránh mình để lộ ra sơ hở.
Với não bộ được cấu tạo vượt xa người bình thường, Thẩm Nguyệt một lần nữa khiến Thanh Mai tức đến thổ huyết mà không hề hay biết. Cô ngây thơ nhìn cô bạn đứng đối diện lên tiếng: "Thanh Mai, cậu sao thế? Sắc mặt sao lại xấu như vậy chứ?"
"..."
Nhịn, nhẫn nhịn. Đây có lẽ là toàn bộ suy nghĩ trong đầu Thanh Mai lúc này. Một lúc sau, khi đã bình ổn được cảm xúc cô mới giả bộ đáng thương nói tiếp:
"Thẩm Nguyệt à, tớ nói thật với cậu. Thực ra... thực ra tớ cũng đang có dấu hiệu biến mất rồi. Nếu tìm được âm dương ký thì may ra tớ mới có cơ hội tiếp tục tồn tại."
"Sao? Sao có thể có chuyện đó? Không phải là cậu vẫn còn hơn một năm nữa sao?" Thẩm Nguyệt cực kỳ lo lắng, túm lấy Thanh Mai nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Thanh Mai không chút chột dạ, lập tức tạo nên một câu chuyện cảm động như thật: "Ngày giỗ của tớ, mẹ tớ có lên nghĩa trang viếng mộ. Không may thay lại bị ngã rất nặng. Xung quanh đó lại không có một ai có thể giúp đỡ, tớ... tớ lúc đó quá hoảng, đã cố gắng giúp mẹ nên mới trở nên như thế này." Vừa nói cô ta còn vừa sụt sịt như thật.
"Sao mà cậu không nói cho tớ sớm hơn?" Hai mắt Thẩm Nguyệt đỏ cả lên, cô cũng đã cảm nhận được nguồn năng lượng của Thanh Mai càng ngày càng cạn kiệt rồi.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt nào có thể ngờ được năng lượng của Thanh Mai càng ngày càng yếu đi là do bị quỷ lực của ác quỷ kia ảnh hưởng. Cô vô thức tự đẩy hết mọi trách nhiệm lên người mình nói:
"Tại tớ, tất cả là tại tớ! Thanh Mai cậu yên tâm đi tớ nhất định sẽ tìm cách cứu cậu."
Nhận được lời hứa hẹn của Thẩm Nguyệt, Thanh Mai cực kỳ thỏa mãn, vội vàng lấy cớ rời đi. Nếu tiếp tục ở lại cô ta sợ mình sẽ phì cười mất. Trên đời sao có kẻ có thể ngu ngốc như vậy kia chứ?
...
Tại biệt thự Trịnh Gia.
Ông Vũ đang nhàn nhã cắt tỉa mấy bồn cây cảnh mà mình mới mua được thậm chí còn cao hứng huýt sáo theo điệu nhạc mình yêu thích.
Đi vào vừa hay nhìn thấy cảnh này, Trịnh Kỳ cảm thấy càng thêm khó chịu trong lòng.
"Ba, chuyện bữa tiệc là có ý gì thế?" Vừa mới đến gần ba mình Trịnh Kỳ đã lập tức hỏi thẳng vào vấn đề chính.
"Ơ cái thằng này, vừa mới về mà đã hùng hổ như thế là sao hả? Không ra thể thống gì!" Ông Vũ vẫn chăm chú cắt tỉa cái cây trước mắt làm như tùy ý đáp.
"Ba đừng đánh trống lảng nữa, ba rốt cuộc là có dự định gì?"
Lúc này ông Vũ mới đặt cái kéo trên tay xuống nhìn thẳng vào mắt Trịnh Kỳ trả lời: "Mày cứng đầu cứng cổ, ông già này không quản nổi thì cũng thôi đi, nhưng không thể để Minh Diệc chịu thiệt được. Bữa tiệc lần này ba sẽ thay nó tìm một mối hôn sự đàng hoàng."
Vừa nghe đến đây Trịnh Kỳ như thể bị đυ.ng phải vảy ngược, vội lên tiếng: "Chuyện của Minh Diệc ba đừng có xen vào. Con sẽ không đồng ý chuyện này?"
"Làm sao? Chẳng lẽ lại phải để thằng bé độc thân cả đời chắc."
Bất giác Trịnh Kỳ chưa biết phải đáp lại cái gì. Lúc nằm lên bàn mổ, anh vốn đã muốn buông tay, âm thầm giúp em ấy có một cuộc sống ổn định. Nhưng kể từ lúc đoạt lại được mạng sống từ tay thần chết, anh đã trở nên tham lam, chỉ nhiêu đó là không đủ nữa rồi.
Anh, Trịnh Kỳ lần này muốn thử sức đặt cược một phen, có bị thương tích đầy mình cũng quyết sẽ không hối hận.