Biệt thự Trịnh gia.
"Anh nên nhớ mình không hề có hai cái mạng đâu." Minh Diệc trông thấy Trịnh Kỳ vẫn còn đang tập trung xử lý tài liệu tỏ vẻ rất không hài lòng nói.
Nếu bình thường có thể Trịnh Kỳ sẽ đưa ra một vài lý do phản bác nào đó nhưng hôm nay anh trở nên cực kỳ ngoan ngoãn mà đóng màn hình laptop.
Minh Diệc trông thấy thế thì cũng có chút không tin vào mắt mình. Từ trước đến nay đối với cậu nếu nói về người cố chấp và độc tài thì chắc chắn Trịnh Kỳ mà xếp số hai không ai dám xếp thứ nhất. Bỗng dưng thấy anh ấy trở nên ngoan ngoãn như thế này cậu cũng cảm thấy có chút không quen.
Giả bộ ho nhẹ vài cái để che dấu sự thất thố của mình, Minh Diệc theo thói quen tiến lại đặt thức ăn đêm lên bàn Trịnh Kỳ.
Ngay lúc này tiếng di động quen thuộc đột nhiên vang lên, Minh Diệc đặt phần ăn trên tay xuống mới lấy điện thoại từ trong túi ra. Nhìn số điện thoại trên màn hình cậu có chút chần chờ, không muốn nhấc máy.
"Nếu là ba gọi thì em cứ nghe bình thường đi, nhớ bật loa ngoài." Trịnh Kỳ không thèm nhấc đầu dậy vẫn ung dung thưởng thức món ngon trước mặt.
Nghe thấy thế Minh Diệc mới không chần chừ nữa nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói cực kỳ hòa ái:
"Ba gọi không phiền con làm việc chứ?"
Dù đã sinh sống ở nhà họ Trịnh từ năm tám tuổi nhưng Minh Diệc vẫn không tài nào tự nhiên nói chuyện với người ba nuôi này được.
"Con đã tan làm rồi ạ! Bây giờ... Ba gọi con có chuyện gì ạ?"
Nghe thấy sự ngập ngừng trong giọng nói của Minh Diệc, ông Vũ ngay lập tức nhận ra vấn đề.
"Con chuyển điện thoại cho thằng Kỳ hộ ba."
Minh Diệc đưa mắt nhìn qua Trình Kỳ thấy anh gật đầu mới ngoan ngoãn đưa điện thoại vào trong tay anh.
"Ba à, lần sau nếu có chuyện muốn tìm con thì không cần lằng nhằng như thế nữa đâu."
Ông Vũ từ đầu dây bên kia lập tức thay đổi thái độ, giọng cực kỳ lạnh nhạt: "Thì ra cậu vẫn còn nhớ mình có một người ba cơ à?"
Nhấc điện thoại ra xa, Trịnh Kỳ mới ung dung đáp lại một câu: "Ba cứ bình tĩnh thôi, người lớn tuổi không nên kích động như vậy."
Ông Vũ bị câu nói này làm cho nghẹn họng. Người ta nói con cái là của nợ kiếp trước cũng không sai mà. Cả đời này của ông làm gì còn gặp được người nào có thể khiến ông tức giận đến thế kia chứ!
Hít sâu thở đều để điều hòa lại cảm xúc cuối cùng ông Vũ mới nói: "Tháng sau con chuẩn bị ra sân bay đón ba."
Trịnh Kỳ nghe ba mình thông báo như thế thì liếc nhìn sang Minh Diệc rồi mới đáp lời:
"Con bây giờ hoàn toàn khỏe mạnh rồi, không tin ba có thể liên hệ cho Hiên để xác nhận. Ba cứ yên tâm ở bên đó dạo chơi với mấy ông bạn già của mình đi."
Ông Vũ lại không nhịn được mà lớn tiếng: "Ông già này mà còn không về thì có ngày đến cơ hội hốt xác cho anh cũng không có."
Trịnh Kỳ nghe vậy thì không thuyết phục ba mình gì thêm nữa mà im lặng cam chịu số phận. Nếu so với ba về độ cố chấp thì anh cũng phải cam chịu nhận thua.
Minh Diệc thấy Trịnh Kỳ sau cuộc điện thoại kia thì sắc mặt cực kỳ khó coi liên lo lắng dò hỏi:
"Ba mắng anh hay sao? Anh đừng để trong lòng ông ấy chính là vì quá lo lắng mà thôi."
Trịnh Kỳ nhìn vẻ mặt nghiêm túc an ủi của Mình Diệc bỗng nhiên cáu kỉnh đặt luôn thìa cháo xuống: "Tại sao lại khó nuốt như vậy chứ?"
"Không phải là..." Anh mới vừa ăn rất ngon lành sao. Minh Diệc âm thầm nói tiếp trong lòng. Mặc dù cực kỳ thắc mắc tại sao Trịnh Kỳ đột nhiên cáu gắt nhưng Minh Diệc vẫn không hỏi gì, âm thầm thu dọn rồi đi ra.
Ai mà có thể ngờ được một ông chú hơn bốn mươi tuổi như Trịnh Kỳ trong chuyện tình cảm lại có thể ngây thơ như vậy chứ? Theo đuổi người ta còn đang khó đã vậy còn sắp có thêm một bóng đèn sáng nghìn oát. Có vẻ Trịnh Kỳ còn phải khốn khổ dài dài đây.
...
"Hiên, sao giờ này cậu vẫn còn ở đây?" Minh Tranh cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Dương Hạc Hiên vẫn còn đang tập trung tăng ca.
Sau ca phẫu thuật của Trịnh Kỳ, Dương Hạc Hiên đã được phê chuẩn giảm gần một nửa số ca trực. Vì thế trong suốt một tuần này cậu ta không hề có một ca trực đêm nào.
Thấy Minh Tranh tiến vào phòng Dương Hạc Hiên lập tức lên tiếng: "Bây giờ cậu có thời gian không lại đây cùng tôi xem cái này."
Nhìn vẻ nghiêm túc của Dương Hạc Hiên, Minh Tranh đưa tay nhận lấy tập bệnh án tập trung xem xét.
"Đây không phải là bệnh án của bác Tâm sao? Không phải là đã chuyển hồ sơ cho trưởng khoa từ lâu rồi à?" Minh Tranh cực kỳ nghi hoặc hỏi.
"Gia đình họ đến tận đây nhờ tôi giúp đỡ, hơn nữa với tình hình của bác Tâm thì chỉ có dùng phương án phẫu thuật mới mà tôi áp dụng cho ca của Trịnh Kỳ là phù hợp nhất thôi."
Minh Tranh nhìn Dương Hạc Hiên chỉ "hận rèn sắt không thành thép" nói: "Thế mà cậu cũng nhận lời, cậu không nhớ thái độ của họ với cậu hôm trước à?"
"Trưởng khoa trực tiếp giao cho tôi ca này hơn nữa bác Tâm dù sao cũng từng là bệnh nhân của tôi." Đối với Dương Hạc Hiên thì bất kể bệnh nhân nào nếu chỉ có một cơ hội cứu sống thì anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Hiểu được tính tình của bạn mình Minh Tranh không nói thêm gì nữa mà tiếp tục chăm chú nghiên cứu bệnh án.
Một lúc sau cậu ấy mới ngẩng đầu đưa ra kết luận của mình:
"Tình hình khả quan đó, bỏ qua hơn một tháng mà vẫn còn giữ được ở tình trạng này. Nếu thực hiện theo phương án phẫu thuật mới của cậu thì tỷ lệ thành công phải cao hơn 80%."
"Đúng vậy nhưng... cậu nhìn lại ảnh chụp X-quang này xem. Có phải là ở góc này có gì đó không bình thường đúng không?" Minh Tranh nhìn theo hướng chỉ của Dương Hạc Hiên chăm chú nhìn lại điểm đó.
"Đúng là có chút lạ thường nhưng chỉ một điểm này thì chưa thể nói lên điều gì." Minh Tranh cực kỳ khách quan nói.
Qua kết quả khám lâm sàng hay kết quả xét nghiệm thì quả thật mọi chỉ số đều đang ở ngưỡng có thể kiểm soát. Chỉ một điểm bất thường nho nhỏ này thì thực sự không thể kết luận điều gì.
"Nếu cậu không yên tâm thì có thể đợi sáng mai trực tiếp thảo luận với trưởng khoa. Dù sao người đang theo sát bệnh nhân này cũng là ông ấy." Thấy Dương Hạc Hiên vẫn đang cau mày suy ngẫm Minh Tranh mới đưa ra ý kiến.
Cuối cùng Dương Hạc Hiên mới chịu khép lại bệnh án trên tay: "Cũng đành như vậy."
"Cậu mau đi về nghỉ ngơi đi. Mọi người nói cậu là người máy thì cậu tin là thật à." Minh Tranh có chút không chịu nổi trước sự "nỗ lực" hết mình vì công việc của Dương Hạc Hiên.
Suốt trong thời gian Trịnh Kỳ nằm viện Dương Hạc Hiên gần như đem bệnh viện trở thành nhà của mình. Ca phẫu thuật vừa mới kết thúc cậu ta lại không có nghỉ ngơi mà vẫn tiếp tục làm việc. Bây giờ lại lao đầu vào một ca bệnh khó. Cứ thế sắt thép cũng chẳng trụ được chứ đừng nói là người bình thường.
Nghe lời khuyên của Minh Tranh, Dương Hạc Hiên mới nhận ra mình đã ở bệnh viện lâu đến như vậy. Cũng phải thôi bình thường Thẩm Nguyệt chỉ cần đến giờ ăn tối đã không ngừng thúc giục anh ra về. Hôm nay cô không có ở đây anh lại bất giác làm việc quên thời gian.
"Vậy tôi về nhà trước đây." Thu dọn đồ đạc của mình Dương Hạc Hiên liền đứng dậy ra về.
Một mình đi trên con đường, Dương Hạc Hiên lại theo thói quen lấy tai nghe đeo lên tai. Vừa định mở lời anh mới giật mình nhớ ra hôm nay Thẩm Nguyệt không có đi về cùng mình.
Có chút không tự nhiên bật đại một bài nhạc, Dương Hạc Hiên lại tiếp tục cất bước ra về. Không biết tại sao nhưng anh bỗng cảm thấy trống vắng đến lạ thường.
Thói quen đôi khi là một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Nó cứ như thế âm thầm tiến vào cuộc sống của một người mà nào có báo trước. Cho đến một ngày bạn chợt nhận ra được vấn đề thì có lẽ thứ đó đã đã in sâu vào lòng bạn từ khi nào mất rồi.