Sau một tuần liền mưa bão cuối cùng ngày hôm nay mặt trời cũng đã ló rạng. Bầu trời trời trong xanh, một vài tia nắng yếu ớt len lỏi qua tán lá. Khu chung cư Minh Tâm tuy rằng khá cũ kỹ nhưng ưu điểm là công tác xanh hóa được thực hiện khá tốt xung quanh khu nhà đều được bao bọc bởi cây xanh. Sáng sớm yên tĩnh ở trong nhà còn có thể nghe rõ tiếng chim hót líu lo trên những cành cây cao cao.
Nhìn không khí trong lành qua cửa sổ, Dương Hạc Hiên quyết định ra ngoài chạy bộ thư giãn đầu óc. Ngay khi mở cánh cửa phòng, một bóng đỏ rực đột ngột xuất hiện trước mắt khiến anh giật mình, không khỏi lùi lại về sau một bước.
"Xin lỗi! Tôi dọa sợ anh rồi à?" Thẩm Nguyệt cũng khá bất ngờ khi sớm như vậy Dương Hạc Hiên đã đi ra ngoài.
"Không có chuyện gì đâu! Tôi chỉ có chút thắc mắc tại sao sáng sớm cô đã đứng trước cửa phòng tôi như thế?" Dương Hạc Hiên mặt đầy nghi hoặc.
Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy có chút xấu hổ vội vàng giải thích: "À thì, anh biết mà, tôi là quỷ không hề cần ngủ. Ở đâu với tôi cũng không có gì khác biệt chẳng bằng tôi đến đây hưởng chút dương khí từ anh có vẻ có ích hơn nhiều. Thẩm Nguyệt đưa tay túm lấy vạt áo rồi mới tiếp tục nói, "Hơn nữa ngàn năm qua tôi chưa từng có hẹn với ai nên cũng không muộn trễ hẹn nữa."
Hóa ra không phải chỉ một mình mình khẩn trương nhỉ? Sáng hôm nay anh cũng đã dậy từ rất sớm dù không hề gặp phải mộng mị gì. Hôm qua trước khi đi ngủ thậm chí trong lòng anh còn có chút hào hứng, mong chờ. Cảm giác không khác lúc nhỏ khi được dẫn đi công viên là bao.
"Vậy tại sao cô không vào trong mà lại đứng ngoài này thế kia?"
Thẩm Nguyệt nhún vai tỏ vẻ không còn biện pháp nào khác đáp lời:
"Tôi cũng là một con quỷ có nguyên tắc đó nha! Đây là nhà riêng của anh nếu không có sự cho phép làm sao tôi vào được kia chứ?"
Dương Hạc Hiên lại một lần nữa cảm thán bản thân hiểu biết quá nông cạn: "Tôi xin lỗi! Có lẽ coi quá nhiều phim ma xuyên tường nên tôi không nghĩ tới chuyện đó. Vậy để đền bù, tôi cho phép cô vào trong nhà tôi bất cứ khi nào cô muốn được không?"
"Anh đã mở lời thì tôi cũng không khách sáo nữa, dù sao ở càng gần anh càng có lợi cho tôi mà." Thẩm Nguyệt không giấu được vui vẻ mà nở nụ cười.
Cho đến khi nhìn thấy bóng mình qua tấm kính gần đó, Dương Hạc Hiên mới giật mình nhận ra bản thân đã bất giác nở nụ cười từ khi nào.
Từ trước đến giờ trong mắt người khác anh đều là một người khá là lạnh nhạt. Đến cả anh cũng đã nghĩ mình trời sinh không thích cười lắm. Ấy vậy mà từ khi gặp Thẩm Nguyệt, Dương Hạc Hiên mới nhận ra rằng hóa ra anh cũng thích cười đến thế.
"Bây giờ còn rất sớm nên tôi muốn ra ngoài chạy bộ, cô có muốn đi cùng không?"
Chỉ là một câu mời thông thường nhưng cũng đủ làm Thẩm Nguyệt chấn động không thôi. Đương nhiên rồi làm quỷ thì làm sao được ai mời kia chứ? Không một chút chần chừ Thẩm Nguyệt nhanh chóng đồng ý: "Tất nhiên là đi rồi! Trời hôm nay đẹp lắm luôn đó."
Sau khi chạy quanh khu nhà vài vòng, Dương Hạc Hiên thấy cũng trễ nên vòng ngược về nhà chuẩn bị bữa sáng. Đang chuẩn bị một phần ăn đơn giản như thường lệ anh lại nhớ đến ánh mắt thèm khát của Thẩm Nguyệt trong lần đầu tiên gặp cô nên lập tức làm thêm một phần nữa.
Đem hai dĩa thức ăn đặt lên trên bàn, Dương Hạc Hiên từ tốn ngồi xuống nói:
"Sau khi ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ cùng nhau đến bệnh viện."
Thẩm Nguyệt nhìn chòng chọc đĩa thức ăn trước mắt, nghi hoặc hỏi:
"Buổi sáng anh có thể ăn nhiều đến thế cơ à? Chừng này là bằng hai người ăn rồi còn gì?"
Dương Hạc Hiên bị câu hỏi của Thẩm Nguyệt làm cho sặc cả thức ăn trong miệng, ho sặc sụa. Sau khi bình thường trở lại anh mới bất đắc dĩ lên tiếng:
"Cái này tôi chuẩn bị cho cô đó. Dù không biết là cô có ăn được hay không nhưng một mình tôi ngồi ăn cũng không phải phép lắm nhỉ?"
Thẩm Nguyệt làm sao cũng không nghĩ đến lý do đó không tin vào tai mình hỏi lại: "Cái này anh chuẩn bị cho tôi?"
"Đúng rồi! Một mình tôi cũng không ăn hết nhiều đến thế." Dương Hạc Hiên vẫn cực kỳ để ý việc mình bị chê là ăn nhiều lập tức đính chính.
"Anh quên tôi là quỷ à làm sao ăn được kia chứ? Đừng nhân tính hóa tôi như vậy, tôi sợ cứ ở cạnh anh mãi bản thân tôi cũng quên mất mình không phải con người quá." Thẩm Nguyệt có chút cô đơn nói.
"Xin lỗi! Là vì lần trước thấy cô nhìn vệt cháo dưới đất quá lâu nên tôi có chút hiểu lầm." Dương Hạc Hiên áy náy trả lời."
Thẩm Nguyệt thấy Dương Hạc Hiên thật sự nghiêm túc xin lỗi mình, vội vàng xua tay:
"Trời ạ! Sao mà anh nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế?" Ngừng một chút Thẩm Nguyệt lại tiếp tục giải thích, "Anh không biết chứ hôm đó là ngày rằm tháng bảy. Đồ ăn khi ấy là được mọi người ngầm cúng cho tất cả cô hồn vậy nên chỉ cần có đủ dương khí là quỷ hồn nào cũng ăn được hết trơn á. Đáng tiếc lúc đó năng lực của tôi quá yếu chẳng sơ múi được gì cả. Nghĩ lại tiếc thật chứ phải đợi tận tới năm sau mới lại có cơ hội." Mặt Thẩm Nguyệt ỉu xìu cả đi.
"Chờ đã "đồ cúng"!" Không biết nghĩ đến điều gì Thẩm Nguyệt đột nhiên hét lớn.
Dương Hạc Hiên cũng bị tiếng hét này làm cho giật mình: "Có chuyện gì vậy?"
Mắt Thẩm Nguyệt sáng lấp lánh, cô vội vàng đem suy nghĩ của mình nói ra:
"Tôi vừa mới nghĩ ra có thể mình không cần đợi đến tận sang năm đâu. Giờ có anh ở đây rồi mà. Trong nhà anh có nhang, nến gì không?"
"Nhang? Hình như trong nhà có một bó đó. Nhưng cô định làm gì thế?" Dù cho vẫn đang hết sức nghi hoặc nhưng Dương Hạc Hiên vẫn chạy về phía tủ, lục tìm bó nhang còn sót lại trong nhà.
Thẩm Nguyệt thấy Dương Hạc Hiên phối hợp như thế thì hết sức vui vẻ lập tức giải thích:
"Nếu anh đem đĩa đồ ăn này cúng cho tôi thì chẳng phải là tôi có thể ăn được rồi sao? Về khoản dương khí lại càng không cần phải lo, có anh ở đây cơ mà!"
"Thì ra tôi có ích đến như thế cơ à?" Dương Hạc Hiên giả vờ bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Tìm thấy bó nhang và bịch nến trong hộc tủ, Dương Hạc Hiên đưa chúng trở lại bàn ăn nhẹ giọng hỏi: "Thế bây giờ tôi nên thể hiện năng lực của mình thế nào đây."
Thẩm Nguyệt bị vẻ mặt nghiêm túc học hỏi này của anh chọc cười:
"Chuyện này là tôi nhờ anh cơ mà, sao bây giờ nhìn tình thế còn tưởng anh có chuyện cầu cạnh tôi đấy." Khi đã ôm bụng cười đủ cuối cùng Thẩm Nguyệt mới tỏ ra nghiêm chỉnh bắt đầu tỉ mỉ hướng dẫn.
Sau một hồi Dương Hạc Hiên cũng theo đó mà hoàn thành nghi thức "biến đồ ăn cho con người thành đồ ăn cho quỷ". Giây phút kiểm nghiệm đã đến, khi Thẩm Nguyệt đưa muỗng thức ăn lên chính Dương Hạc Hiên cũng theo đó mà cảm thấy hồi hộp.
Thẩm Nguyệt sau khi đưa muỗng thức ăn lên thì như trở nên đứng hình, cứ im lặng bất động mãi. Cho tới lúc Dương Hạc Hiên cũng không nhịn được mà lo lắng, cô mới đột ngột lên tiếng:
"Thực sự... thật sự cảm nhận được mùi vị này." Thẩm Nguyệt vui mừng đến độ muốn khóc, ngập ngừng nói.
Cô lao về phía Dương Hạc Hiên, ôm chầm lấy anh hét lớn:
"Dương Hạc Hiên, anh thấy không tôi ăn được rồi này, tôi ăn được rồi này!"
Hành động của Thẩm Nguyệt quá đột ngột khiến Dương Hạc Hiên không kịp phản ứng, khó khăn lắm anh mới có thể nặn ra một câu: "Ừm, tôi thấy rồi!"
Lão quỷ Thẩm Nguyệt hoàn toàn không nhận thức được rằng hành động này của cô lại một lần nữa khiến Dương Hạc Hiên đỏ cả vành tai.
Khi Thẩm Nguyệt thỏa mãn thưởng thức xong dĩa thức ăn, một người một quỷ mới cùng nhau đi bộ tới bệnh viện. Đến giao lộ cô lại không nhịn được cảm khái:
"Đúng là khó tin, tôi thật sự không nghĩ có ngày mình cũng có thể quang minh chính đại đi cạnh một người thế này đấy! Anh không biết đâu lần đầu tiên gặp mặt tôi còn nghĩ anh là quỷ sai đến thu hồn tôi nữa chứ?" Nghĩ lại vẻ mặt hoảng loạn của mình khi đó Thẩm Nguyệt không nhịn được nở nụ cười.
Dương Hạc Hiên đưa tay vào túi lấy ra tay nghe không dây, sau khi gắn lên mới từ tốn đáp:
"Hóa ra tôi đã từng dọa sợ cô nhiều lần đến thế cơ à? Chẳng lẽ tôi đã quen nhầm một con quỷ nhát gan rồi chăng?"
Một lần nữa uy nghiêm của một lão quỷ bị trực tiếp động chạm, Thẩm Nguyệt có chút bị chọc giận rồi.
"Anh có thế thoải mái như vậy đơn giản vì anh không cảm nhận được mà thôi. Tôi mà thật sự nhát gan như anh nói thì chắc chắn sẽ không theo anh đến bệnh viện đâu. Anh biết không bệnh viện đối với một con quỷ nhãi nhép như tôi chẳng khác gì bùa đòi mạng. Nguy hiểm tới mức anh hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được đâu."
"Bùa đòi mạng?" Dương Hạc Hiên lập tức hỏi lại.
Thẩm Nguyệt không có một chút nghĩ ngợi, gật đầu xác nhận: "Đương nhiên rồi! Bệnh viện vừa tập hợp vô vàn chủng loại quỷ lớn nhỏ lại thường xuyên có quỷ sai ghé thăm. Anh nghĩ như thế đã đủ nguy hiểm chưa?"
Dương Hạc Hiên ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Vậy lần trước khi thực hiện trao đổi là cô lừa tôi sao?"
Phải mất một lúc Thẩm Nguyệt mới nhớ ra bản thân đã tự đào hố chôn thân mình như thế nào. Cô giả vờ lảng tránh cho qua chuyện:
"Trí nhớ của anh sao lại tốt như thế chứ! Tôi nói bệnh viện nguy hiểm chỉ là trước kia thôi chứ có bảo vật hộ thân là anh ở đây rồi thì hoàn toàn không có gì phải lo lắng nữa."
Dương Hạc Hiên không hề đáp lại, vẫn giữ y nguyên bộ mặt lạnh lùng của mình.
"Anh giận hả? Thôi mà tôi giấu anh chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì đến trao đổi của chúng ta mà?"
Thẩm Nguyệt vẫn tiếp tục cố gắng thuyết phục nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Cuối cùng cô cũng không dám tiếp tục biện hộ cho mình nữa, trực tiếp nhận lỗi: "Trong chuyện này đúng là tôi sai lầm rồi! Anh tha thứ cho tôi được không?" Cô cúi gằm đầu xuống đất lí nhí giải thích: "Có thể anh không hiểu được nhưng trao đổi lần này thực sự hết sức quan trọng với tôi. Nếu chỉ vì một chút nguy hiểm mà bỏ qua cơ hội lần này thì tôi không biết mình phải chờ đến lúc nào nữa."
Dương Hạc Hiên quả thực có chút tức giận. Là một bác sĩ mỗi ngày nhìn thấy biết bao cảnh sinh ly tử biệt, anh thật sự khó có thể chấp nhận việc người khác coi thường sinh mệnh của mình. Hôm nay anh cũng đã nghiễm nhiên áp đặt điều đó với Thẩm Nguyệt nên mới tức giận đến thế.
Ngay khi Thẩm Nguyệt giải thích, anh bỗng hiểu rằng thực ra việc áp đặt quan niệm của mình sang cô ấy là cỡ nào không thích hợp. Anh không hiểu được thế giới quỷ hồn - thế giới của Thẩm Nguyệt.
Sau một hồi tự trách rốt cuộc Dương Hạc Hiên mới có thể nặn ra một câu:
"Không trách cô, thực ra đây chủ yếu là vấn đề của tôi."
Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến tâm trạng u ám của Thẩm Nguyệt nhanh chóng được xua tan:
"Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với tôi rồi. Chuyện này sao có thể là lỗi của anh được chứ? Cũng tại tôi không chịu nói rõ ràng với anh ngay từ ban đầu mà thôi."
Dương Hạc Hiên ngừng lại bước chân, xoay người đối diện với Thẩm Nguyệt:
"Chuyện đã qua rồi thì để nói qua đi thôi, nói thêm nữa cũng không rõ ràng được. Tôi thực sự chưa từng biết thế giới của cô là như thế nào nhưng tôi hy vọng ít nhất cô cũng cũng có thể quý trọng bản thân của mình."
Giọng nói chân thành của Dương Hạc Hiên có thể dễ dàng sưởi ấm tâm hồn cô độc của lão quỷ Thẩm Nguyệt. Hóa ra ngoại trừ Thanh Mai vẫn có một người thật lòng quan tâm cô đến như thế. Ngăn cảm giác xúc động tràn ra bên ngoài, Thẩm Nguyệt giả vờ bình tĩnh đáp:
"Được rồi, chúng ta sắp muộn rồi đó. Đi mau thôi!" Nói xong Thẩm Nguyệt vội vàng chạy nhanh về phía trước.
Nhưng chỉ đi được vài bước cô đã quay đầu lại hét to: "Trong thời gian qua thực sự rất cảm ơn anh!"
Thẩm Nguyệt để lại cho Dương Hạc Hiên một nụ cười hạnh phúc rồi lập tức quay đầu tiến về phía trước. Cảm giác có một người đồng ý cùng mình tiến về một hướng quả thực không tệ chút nào nha!
Lúc gần tới bệnh viện Thẩm Nguyệt ngay lập tức không dám đi trước một mình liền đứng lại đợi Dương Hạc Hiên.
Khoảng cách này đã đủ an toàn chưa nhỉ? Hay là mình đến gần thêm một chút nữa? Thẩm Nguyệt cứ như thế từng chút, từng chút lại gần cho đến khi chỉ còn cách Dương Hạc Hiên một cánh tay mới chịu dừng lại.
...
"Trực đêm đúng thực là hành hạ mà! Ngọc, cậu xem khoa chúng ta bòn rút nhân lực đến cỡ này có còn để ai sống không? Khuôn mặt đẹp trai này của tôi cũng bị tàn phá rồi."
"Cậu xem cậu kìa, thân nam nhi đại trượng phu từ khi nào còn quan tâm nhan sắc hơn phụ nữ chúng tôi vậy chứ? Khoa tim mạch không có bác sĩ Hiên là không xong mất rồi!"
"Haizz, cậu làm tôi tổn thương quá thể. Thôi tôi ra ngoài kiếm cốc cafe cho tỉnh táo lại đây."
Minh Tranh ngáp dài, ngáp ngắn mang quả đầu rối tung như ổ gà đi ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua làm anh có chút rùng mình.
Minh Tranh chắc chắn không thể ngờ được rằng cơn gió lạnh vừa rồi chính là do quỷ hồn Thẩm Nguyệt đâm phải mình mà ra.
"Hiên, hôm nay sao cậu đến sớm như thế?" Minh Tranh thấy Dương Hạc Hiên đến thì hai mắt sáng ngời, lập tức tỏ vẻ đáng thương. "Cậu không biết chứ hôm qua số bệnh nhân đột nhiên tăng cao. Tôi với bác sĩ Ngọc sắp bị hành cho ra bã rồi! Cậu đến sớm thế có thể giúp đỡ một chút được không?"
Nói một tràng dài Minh Tranh mới nhìn ra Dương Hạc Hiên có điểm lạ lùng, cứ đứng im lặng, ngơ ngác một chỗ. Cậu tiến lại vỗ vai Dương Hạc Hiên:
"Này cậu có nghe tôi nói gì không đó? Mới sáng ra sao đã ngây ra như thế? Ai không biết còn tưởng cậu mới nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm."
Đúng vậy! Dương Hạc Hiên có chút bị dọa chấn kinh rồi. Mặc dù anh đã biết Thẩm Nguyệt là quỷ nhưng khi nhìn thấy Minh Tranh "đi xuyên" qua cô ấy cũng không thể nào giữ nổi bình tĩnh. Có thể do khi ở trước mắt anh, Thẩm Nguyệt không khác gì một người bình thường nên khi nhìn thấy cảnh này anh mới có chút không thừa nhận nổi.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Dương Hạc Hiên mới máy móc trả lời:
"Không có gì đâu! Đi vào trong trước đã."
Minh Tranh không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng theo chân anh vào phòng. Đến khi ngồi xuống ghế Dương Hạc Hiên mới thực sự bình thường trở lại. Nhìn hai người, à không một người một quỷ đứng song song trước mặt anh cảm thấy có chút mất mặt, đã biết rõ tất cả còn bị dọa cho chấn kinh đến thế.
Dương Hạc Hiên giả vờ ho nhẹ một cái rồi mới lên tiếng:
"Minh Tranh vừa rồi cậu mới nhờ tôi làm gì thế?"
Nghe thấy ý muốn giúp của Dương Hạc Hiên, Minh Tranh lập tức đem chuyện kỳ lạ vừa rồi bỏ ra sau đầu, ngay tức khắc ôm đống bệnh án của mình sang bàn Dương Hạc Hiên: "Cậu giúp tôi san sẻ số bệnh án này nhé!"
Không đợi Dương Hạc Hiên trả lời Minh Tranh đã chạy ra khỏi phòng nói vọng lại: "Làm phiền cậu rồi! Tôi ra ngoài bổ sung lại năng lượng đây."
"Này, Minh Tranh..." Dương Hạc Hiên gọi vọng theo nhưng tất nhiên không có ai đáp trả lại anh.
"Này, vừa nãy anh bị dọa rồi hả?" Thấy Minh Tranh đã đi ra ngoài, Thẩm Nguyệt mới mon men lại gần hỏi nhỏ.
Dương Hạc Hiên bị nói trúng thì hết sức mất mặt, anh có chút không biết trả lời ra sao, mặt mũi đỏ bừng cả lên.
Thẩm Nguyệt cố gắng lắm mới có thể không cười ra tiếng. Cô cũng rất lạ là tại sao hôm đó Dương Hạc Hiên có thể không chút sợ hãi nào bình tĩnh đến thế. Hóa ra là chỉ là giả vờ mạnh mẽ thôi à.
Biết rằng Thẩm Nguyệt đang âm thầm cười mình nhưng Dương Hạc Hiên cũng không hề tức giận trái lại thậm chí còn cảm thấy ngượng ngùng ban nãy bỗng chốc không còn nữa.
"Muốn cười thì cười đi đừng nhịn mà hại thân."
Cho đến lúc này Thẩm Nguyệt thật sự không thể nào nhịn nổi nữa, ôm bụng cười ha hả.
Thấy được cảnh này Dương Hạc Hiên cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu sau đó tập trung vào đống bệnh án trước mắt.
Có vẻ có một quỷ hồn ở cạnh cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận đâu nhỉ?