Lúc sắp quay lại phòng ngủ, Dương Hạc Hiên bỗng nghe thấy tiếng động lạ từ bên ngoài truyền tới. Anh cẩn thận bước ra cửa xem xét xung quanh nhưng không hề nhìn thấy điều gì bất thường cả.
Chẳng lẽ là mình nghe nhầm à? Ngoài hành lang vắng lặng không một bóng người. Ánh sáng từ bóng đèn trên trần nhà nhập nhòe khi sáng, khi tối có vẻ nó lại sắp hỏng mất rồi.
Ngay khi vừa định quay lại phòng tiếp tục nghỉ ngơi thì lọt vào mắt anh là một vạt áo màu đỏ lòe ra sau góc khuất hành lang. Không biết linh tính thế nào anh mở miệng dò xét:
"Thẩm Nguyệt, sao cô đến mà lại trốn ngoài đằng đó thế kia?" Đáp trả lại Dương Hạc Hiên là một sự im lặng quỷ dị. Cái bóng đèn cũ kỹ kia cũng rất phối hợp trực tiếp không sáng lên nữa. Cả hàng lang bỗng chốc trở nên tối om.
Không biết người khác khi gặp tình huống như thế thì sẽ phản ứng thế nào nhưng Dương Hạc Hiên lại bình tĩnh rút điện thoại từ trong túi áo, mở đèn nương theo ánh sáng đó mà tiến về phía góc hành lang.
Thẩm Nguyệt điên mất thôi! Tại sao anh ta lại phát hiện được mình kia chứ? Cuối cùng cô cũng cam chịu chấp nhận số phận từ từ bước ra.
"Thì ra đúng thật là cô đang ở đây?"
Thẩm Nguyệt nghe thấy Dương Hạc Hiên mở lời thì cảm thấy bản thân ngu ngốc không thôi, lý ra ngay lúc đó cô cần bỏ chạy mới phải chứ! Nhưng thôi đâm lao thì đi theo lao, cô quyết định giải quyết vấn đề một lần cho xong.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh. À thì... chuyện này có hơi khó chấp nhận, tôi nghĩ anh nên chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng đi. Nếu anh có kinh hoảng quá mà xảy ra vấn đề gì tôi cũng không thể chịu trách nhiệm nổi đâu." Khuôn mặt Thẩm Nguyệt bây giờ y hệt một dũng sĩ chuẩn bị ra chiến trường, tràn ngập tinh thần hy sinh vì nghĩa.
Dương Hạc Hiên bị vẻ mặt này của cô làm cho có chút khẩn trương:
"Thật thế à? Nhưng nếu muốn nói chuyện thì tôi nghĩ vào trong nhà có lẽ phù hợp hơn. Ở ngoài hành lang thế này có chút ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh. Nếu cô không phiền thì vào trong nhà tôi nói chuyện tiếp nhé vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô."
Thẩm Nguyệt bất giác đi theo anh vào trong nhà dũng khí nói ra sự thật bất giác lại xẹp đi một nửa.
"Xin lỗi, nhà cửa có hơi bề bộn. Bình thường tôi hơi bận không có thời gian dọn dẹp lắm. Trong nhà chỉ có trà với nước trái cây, cô muốn uống gì tôi lấy cho?" Dương Hạc Hiên vừa thu dọn lại ly nước của Minh Tranh vừa ân cần hỏi. Anh không biết rằng mình đã bất giác cư xử không khác gì khi đang tiếp đón một người bạn "bình thường" khác.
Thẩm Nguyệt cảm thấy không khí xung quanh quá mức kỳ quái, cô lập tức đứng lên trả lời:
"Không, không cần đâu! Anh chỉ cần ngồi xuống đây bình tĩnh nghe tôi nói là được rồi!"
Nhìn vẻ cuống cuồng của Thẩm Nguyệt, Dương Hạc Hiên tỏ vẻ hiểu ý mà ngồi ngay ngắn xuống chiếc ghế đối diện.
Khi Dương Hạc Hiên đã nghiêm túc an tĩnh ngồi trước mặt, Thẩm Nguyệt lại có chút không biết mở lời từ đâu, cô "ậm à ậm ừ":
"À thì... ừm... anh có tin rằng trên đời này có mấy thứ như... hồn ma không?"
Thấy Dương Hạc Hiên chỉ im lặng không nói, Thẩm Nguyệt cắn răng quyết tâm không rào trước đón sau nữa trực tiếp nói ra điều mình canh cánh trong lòng:
"Xin lỗi! Thực lòng xin lỗi anh! Có lẽ anh không biết nhưng... anh bệnh như thế này là do tôi." Thẩm Nguyệt cúi gập đầu vẻ mặt đầy sự ăn năn, "Tôi... tôi... tôi thực ra không phải là con người nói chính xác hơn là một con quỷ hút dương khí người sống để tồn tại. Anh đột ngột ngã bệnh chính là vì bị tôi lấy đi dương khí quá nhiều mà ra."
Như một tử tội đón nhận phán quyết cuối cùng của mình, Thẩm Nguyệt phải lấy hết can đảm mới có thể ngẩng đầu mở mắt ra. Nhưng đập vào mắt cô là vẻ mặt hết sức thản nhiên và bĩnh tĩnh thậm chí nếu cô không nhìn nhầm anh ta có vẻ còn đang nhịn cười hoàn toàn không phải là biểu cảm sợ hãi, kinh ngạc hay tức giận như cô tưởng tượng.
Cũng đúng nhỉ? Một người bình thường sau khi nghe mấy lời như vậy không nghĩ cô đùa dai thì cũng cho là đầu óc cô có bệnh.
Thở dài một hơi, Thẩm Nguyệt tiếp tục mở miệng: "Có vẻ anh không tin tôi thì phải? Để tôi chứng minh cho anh thấy." Vừa nói cô vừa đưa bàn tay lên để Dương Hạc Hiên nhìn rõ ràng cảnh bàn tay cô đi xuyên qua cái đèn gần đó. "Thấy rõ ràng chưa?" Lần này anh đã hiểu mình dây vào nguy hiểm tức mức nào rồi đó?" Nói xong Thẩm Nguyệt thở phào như trút được gánh nặng.
Con người là một sinh vật kỳ lạ! Đối với mọi việc khó tin trên đời dẫu bản thân đã tự phán đoán rõ ràng đến mười mươi nhưng vẫn nhất định phải tận mắt chứng thực mới chịu bỏ đi nghi hoặc chấp nhận sự thật.
Cách chỉ mới nửa giờ thôi Dương Hạc Hiên cũng mang trong mình suy nghĩ phải đến cô nhi viện để chứng thực suy đoán của mình. Nhưng anh nào có ngờ được rằng Thẩm Nguyệt lại đến tận đây tự mình nói ra.
Nói bảo không sợ hãi, không hoang mang thì đúng là lừa người nhưng kỳ lạ là ngay lúc này đây anh không có phản ứng lẩn tránh hay bài xích theo lẽ thông thường thậm chí ẩn sâu trong đó còn có một chút vui sướиɠ nho nhỏ. Đến anh cũng sắp không hiểu nổi bản thân nữa rồi.
Trong lòng rối rắm đến thế đó nhưng lời anh nói ra lại hết sức trấn định đúng kiểu nội tâm dậy sóng nhưng mặt mũi lại bĩnh tĩnh như không:
"Thì ra đúng là như thế à?"
"Đúng là như thế? Chờ đã anh vốn biết tôi không phải là người?" Thẩm Nguyệt kinh ngạc không thôi.
"Ừm nói ra thì tôi cũng mới nhận ra không bao lâu. Nếu cô không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đến tìm cô hỏi cho rõ ràng. Dù sao tôi cũng còn rất nhiều thắc mắc chưa được giải đáp mà."
"???"
Thẩm Nguyệt quả thật muốn chửi thề mà. Trời ạ! Anh trai, anh có phải người bình thường không thế? Năng lực chấp nhận mạnh mẽ như thế phải giải thích như thế nào? Vậy việc làm hôm nay của cô khác nào con ngốc kia chứ???
Vẻ một một lời khó nói hết của Thẩm Nguyệt lại một lần nữa thành công khiến Dương Hạc Hiên bật cười:
"Tôi không biết vong hồn có mỏi không nhưng tôi có chút mỏi cổ rồi, trước tiên cô cứ ngồi xuống trước đã."