204
Đồng tử tôi run lên, vội vàng nói: "Thực, thực hành gì chứ! Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì cả, tớ phải về trường đây......" Nói xong tôi định chuồn đi.
Văn Tự lập tức ôm lấy tôi, tôi vùng vẫy mấy lần nhưng tất nhiên chỉ phí công mà thôi, Văn Tự nhanh chóng đặt tôi xuống giường, hai cánh tay chống hai bên người tôi nhốt chặt tôi tại chỗ, phắc, lần này trốn không thoát rồi.
"Nhiên Nhiên, nếu cậu không muốn thì sao lại xem một trăm cách làm tiểu thụ sướиɠ chết vậy?" Văn Tự nhìn tôi với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
"......" Chết tiệt, cái hệ thống rác rưởi kia hại chết tôi rồi, giờ tôi đúng là tình ngay lý gian mà.
Do dự một hồi, tôi ngẩng mặt nhìn Văn Tự nói: "Tớ, tớ có xem đâu! Chắc trượt tay bấm nhầm thôi —— Ưm!"
Tôi còn chưa giảo biện xong thì Văn Tự đã đè tôi dưới người mình rồi cúi đầu chặn miệng tôi. Nụ hôn này gấp gáp hơn bình thường rất nhiều, hắn ngậm lưỡi tôi mυ'ŧ nửa ngày cứ như muốn ăn tôi vậy, nhưng tôi cũng đâu phải món gì ngon.
"Nhiên Nhiên, làm đi mà, xin cậu đấy." Văn Tự hôn thật lâu mới buông tha cho miệng tôi, sau đó nằm đè trên người tôi nói bằng giọng khàn khàn.
Miệng tôi bị Văn Tự hôn tê rần, thừa dịp có cơ hội thở chỉ lo hít vào từng hơi.
Thấy tôi không để ý tới hắn, Văn Tự vừa thè lưỡi liếʍ mặt tôi vừa dịu dàng nói: "Nhiên Nhiên...... cậu đáng yêu lắm, thật muốn ăn sạch cậu."
Phắc! Tôi biết ngay mà, quả nhiên gã này muốn ăn tôi.
Nhìn bộ dạng Văn Tự bây giờ, tôi hơi xiêu lòng nên do dự nói: "Nhưng...... lát nữa còn phải về trường......"
"Hôm nay là thứ Bảy mà, không về cũng đâu có sao." Văn Tự thuyết phục.
Hiện giờ thân thể chúng tôi đang kề sát nhau, mặc dù ngoài mặt Văn Tự rất bình tĩnh nhưng tôi có thể cảm nhận được vật khổng lồ trong quần hắn nhúc nhích làm tôi hết cả hồn.
Sau một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi ấp úng bảo hắn: "Vậy...... Vậy cậu tắm trước đi......"
Nghe xong Văn Tự chớp mắt sửng sốt mấy giây, sau đó lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Ừ."
205
Mặc dù Văn Tự đáp ứng nhưng khi lấy quần áo ra khỏi tủ, hắn liên tục quay đầu nhìn tôi như vẫn chưa tin, lúc sắp bước vào phòng tắm còn hỏi tôi: "Ninh Nhiên, cậu sẽ không thừa dịp tớ tắm lén lút bỏ chạy đấy chứ?"
"......" Tôi khó thở, "Nếu bỏ chạy thì tớ là chó con! Cậu hài lòng chưa?"
Nghe tôi cam đoan như vậy, Văn Tự mới yên tâm vào tắm.
206
Thật ra...... đúng là tôi hơi muốn bỏ chạy.
Quá là hỏng bét, tôi thế mà đồng ý ngay, chỉ có thể nói Văn Tự quá thủ đoạn, mới đè tôi cưỡng hôn một trận đã làm tôi mềm lòng.
Giờ cũng hết đường lui rồi, chỉ có thể tranh thủ phổ cập chút kiến
thức tình ái thôi.
Sau đó tôi mở điện thoại ra tạm thời ôm chân Phật.
207
Khi tôi đang xem một gã đàn ông banh mông một gã khác thì nghe giọng Văn Tự truyền đến từ phía trên: "Ninh Nhiên, tớ tắm sạch rồi."
Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy nửa người dưới của Văn Tự chỉ quấn một cái khăn tắm, còn nửa người trên không một mảnh vải che thân! Vì mới tắm xong nên trên người hắn còn lấm tấm mấy giọt nước, giờ đang chậm rãi trượt từ cơ bắp rắn chắc của hắn xuống dưới khăn tắm kia.
Tôi sửng sốt mấy giây, chỉ thấy mặt nóng bừng, mắt cũng không biết nhìn chỗ nào, có chút kích động nói: "Sao, sao cậu chưa mặc đồ mà đã ra đây rồi!"
Văn Tự cũng sửng sốt, hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi nắm tay tôi hỏi: "Ninh Nhiên, cậu hồi hộp à?"
Tôi lập tức quay mặt đi, mạnh miệng nói: "Đâu có, cái này, cái này có gì phải hồi hộp chứ!"
"Vậy là cậu chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng không?" Văn Tự nghiêm túc hỏi.
Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, ấp úng nói: "Tớ...... tớ sẵn sàng rồi —— A!"
Tôi còn chưa dứt lời thì Văn Tự đột nhiên đưa tay đến bên hông tôi rồi trực tiếp lột áo tôi.
"......"
Phắc! Có cần phải vội vã vậy không?!
Sau khi áo bị cởi ra, Văn Tự ngắm cơ thể tôi bằng ánh mắt lộ liễu khiến tôi hơi mất tự nhiên, vô thức đưa tay che ngực.
"Cậu, cậu đừng nhìn mà!" Tôi sốt ruột nói.
"Tớ ngắm bạn trai mình có gì không đúng chứ?" Văn Tự nghiêm túc nói, "Vả lại tớ không chỉ muốn ngắm mà còn muốn ăn nữa kìa."
Tôi nghiêng đầu ngờ vực hỏi: "Hả? Cậu muốn ăn gì cơ?"
Chỉ giây lát sau, Văn Tự đã trả lời tôi bằng hành động thực tế.
Hắn...... Hắn thế mà gỡ tay tôi đang che trước ngực rồi cúi đầu điên cuồng mυ'ŧ núʍ ѵú bên phải của tôi.
Phắc, đây là trò mèo gì thế, chỗ kia có gì ngon chứ! Tôi cũng đâu có sữa?!
Tôi vùng vẫy một hồi nhưng lại bị Văn Tự đè ngửa xuống giường, tư thế này khiến hắn càng mυ'ŧ mạnh hơn, có vẻ như ăn rất ngon lành, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ như sói đói lâu ngày vậy.
Núʍ ѵú tôi vốn chẳng có cảm giác gì mà giờ lại thấy hơi đau.
"Biếи ŧɦái! Muốn làm thì mau làm đi, sao phải...... liếʍ cái kia của tớ chứ......" Tôi oán giận nói.
"Nhiên Nhiên ngoan, đừng nóng, sẽ làm cậu sướиɠ mà." Văn Tự hơi ngẩng đầu lên bảo tôi rồi lại cúi đầu hùng hổ gặm tiếp.
Sướиɠ cái bép! Tôi có nghe nói đàn ông bị gặm vυ' sẽ sướиɠ đâu.
Xem ra tên Văn Tự này không hề giống những gì hắn nói, vì năng lực học tập cao nên kỹ thuật cũng không tệ.
Tôi thấy kỹ thuật này còn phải cải thiện nhiều lắm!
Trong lúc tôi nghĩ lung tung thì quần đã bị Văn Tự kéo xuống từ lúc nào, giờ hắn đang móc chim nhỏ của tôi ra khỏi quần sịp rồi xoa nắn vuốt ve từ trên xuống dưới như thường lệ.
"Ư......"
Mặc dù kỹ thuật gặm vυ' của Văn Tự không tốt lắm nhưng tay làm rất khá, chẳng mấy chốc tôi đã sảng khoái rên hừ hừ.
Tay hắn rất lớn, một tay có thể nắm trọn chim tôi, khi vuốt ve càng thoải mái hết chỗ chê.
Thoải mái đến độ núʍ ѵú tôi cũng có cảm giác.
"Nhiên Nhiên, núʍ ѵú cậu nhô lên kìa, bé bé tròn tròn đáng yêu quá." Văn Tự vừa nói vừa liếʍ đầu v* cương lên của tôi.
Tôi xấu hổ nhắm mắt lại không thèm phản ứng hắn, giờ phút này chỉ lo hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đê mê.
Thấy tôi làm ngơ, Văn Tự bắt đầu điên cuồng gặm núʍ ѵú còn lại, bàn tay phía dưới cũng tăng tốc nhanh hơn, ngay thời khắc lêи đỉиɦ, một thanh niên hai mươi tuổi như tôi nhịn không được bắn tinh vào tay bạn trai.
"Nhiên Nhiên, sao nhanh quá vậy?" Văn Tự ngồi dậy nhìn chất lỏng trong tay ngờ vực hỏi.
"Phắc, nhanh cái rắm, đây là tốc độ bình thường mà, mọi người đều vậy cả thôi!" Tôi bật lại hắn ngay, còn giơ chân muốn đá bay hắn, dù sao cũng chẳng có gã đàn ông nào thích nghe người khác nói mình nhanh cả!
Ai ngờ tôi không đá bay Văn Tự mà lại đá bay khăn tắm của hắn.
Sau đó con chim đồ sộ của Văn Tự cứ thế phóng ra ngoài.
Vừa thấy cây gậy to dài đáng sợ kia, tôi hoảng hồn lui ra sau, phắc, chẳng biết có phải ảo giác của tôi hay không mà sao nhìn nó còn to hơn cả lần trước nữa vậy?!
Đúng là quái vật mà.
208
Không biết nhìn bao lâu, Văn Tự mới lên tiếng: "Nhiên Nhiên, cậu cứ nhìn chằm chằm cái kia của tớ là muốn ăn đúng không?"
Hắn nói câu này khiến tôi sực tỉnh, vội vàng dời mắt khỏi chim hắn rồi hấp tấp nói: "Ai, ai muốn hả! Cậu đừng có nói bừa! Tớ chỉ cảm thấy cái kia của cậu hơi đáng sợ thôi......"
"Đáng sợ? Tại sao chứ?" Văn Tự dừng một lát rồi nói tiếp, "Mà cũng đúng, hễ nó thấy Nhiên Nhiên thì sẽ cứng phát đau, còn muốn cắm vào người Nhiên Nhiên nữa, đúng là đáng sợ thật."
Tôi: "......"
"Nhưng tớ tin lát nữa Nhiên Nhiên sẽ thích nó thôi, cho nên đừng sợ được không? Cậu thử sờ nó trước đi." Văn Tự đột nhiên nắm tay tôi để lên dương v*t hắn.
Vừa đυ.ng vào thì vật kia bỗng nhúc nhích trong tay tôi, rõ là không biết xấu hổ.
Tôi vội vã rút tay về: "Sờ rồi, không thích!"
"Vậy à, xem ra phải vào trong Nhiên Nhiên, gắn kết với Nhiên Nhiên thì Nhiên Nhiên mới thích nó được." Văn Tự nói.
"Phắc! Cậu, cậu đừng có nói mấy lời vô sỉ này nữa được không!" Tôi xấu hổ nói, bình thường tên này hết sức kiệm lời, hóa ra đều phát huy ở mặt này đúng không!
"Ừ, cậu hôn tớ đi, tớ sẽ không nói nữa đâu." Văn Tự dỗ.
"......" Mặc dù tôi cảm thấy hắn đang đùa vô lại nhưng chỉ hôn một cái thôi mà, đâu phải chưa từng hôn bao giờ, tôi cũng chẳng nghĩ nhiều mà chậm rãi nhích tới gần Văn Tự, sau đó bám vai hắn nhổm dậy hôn chụt vào môi hắn.
Hôn xong tôi nóng mặt bảo hắn: "Tớ hôn rồi đó, cậu phải giữ lời —— Ưm!"
Phắc, Văn Tự không nói không rằng bổ nhào vào tôi, hắn nằm đè trên người nhìn tôi bằng ánh mắt nóng rực làm tôi có chút tâm hoảng ý loạn.
"Bác sĩ Ninh ơi, sao cậu lại dễ thương thế cơ chứ, miệng thật là mềm, chắc bên trong bác sĩ Ninh cũng mềm lắm nhỉ?" Văn Tự vừa nói vừa cúi đầu hôn má tôi, nhưng đây không phải mấu chốt, tôi cảm thấy con chim bự phía dưới của hắn đang chĩa vào đùi tôi, vừa cứng vừa nóng làm tim tôi run rẩy.
"Đồ lừa đảo nhà cậu, còn bảo hôn một cái sẽ không nói nữa chứ!"
"Nhiên Nhiên, cho tớ vào được không?" Văn Tự vừa nài nỉ vừa cọ vào phía dưới của tôi.
Thật ra chúng tôi đang định làʍ t̠ìиɦ, giờ không cho hắn vào cũng không được.
Tôi nuốt nước bọt rồi ấp úng nói: "À...... Vậy cậu vào đi......"
209
Nghe xong Văn Tự ôm tôi hôn chụt một cái rồi vươn tay lấy từ bên cạnh ra một cái lọ nhỏ.
Tôi cau mày hỏi hắn: "Cái gì thế?"
"Gel bôi trơn." Văn Tự nghiêm trang đáp.
Mới đầu tôi vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi Văn Tự banh hai chân tôi ra rồi đưa tay vạch mông tôi, xé bao bì mở nắp lọ đổ chất lỏng kia vào mông tôi thì tôi mới biết đây là thứ gì.
"Phắc, cậu mua lúc nào thế hả?" Gel bôi trơn đổ lên mông lạnh buốt, cảm giác hết sức kỳ quái.
"Hôm đó thấy cậu tự sướиɠ nên tớ đi mua ngay." Văn Tự thật thà đáp.
Tôi: "...... Thế thì tớ thật sự phải cảm ơn cậu rồi."
Không đợi tôi thích ứng với gel bôi trơn kia, Văn Tự đột nhiên duỗi một ngón tay ấn vào cửa huyệt tôi, nhờ có bôi trơn nên ngón tay chui vào được chút xíu.
"Cậu làm gì vậy!" Tôi giơ chân đạp vai Văn Tự.
"Tớ đang nới lỏng cho cậu mà, nếu không lát nữa cậu sẽ vất vả lắm, chặt quá, Nhiên Nhiên ngoan nào, thả lỏng chút đi." Sau đó ngón tay Văn Tự lại thừa cơ chui vào thêm một đoạn.
Tôi: "......"
210
Nói là nới lỏng nhưng thật ra chỉ nhét ngón tay vào người tôi rồi rút ra đút vào thôi.
Tên Văn Tự này chim dài thì thôi đi, sao cả ngón tay cũng dài thế không biết, bên trong tôi căng trướng rất khó chịu, cảm giác bị dị vật xâm nhập hết sức rõ ràng.
A, sao lại như vậy chứ.
Rõ ràng hai tháng trước tôi và Văn Tự chỉ là bạn cùng phòng bình thường, cũng chưa nói với nhau được mấy câu, thế mà giờ lại làm chuyện nhét ngón tay vào mông này, đúng là xấu hổ quá mà.
"Nhiên Nhiên, bên trong cậu cũng mềm thật đấy." Văn Tự ấn mạnh ngón tay vào một chỗ thịt mềm trong người tôi rồi nói.
"A......! Cậu, cậu làm gì thế?! Chỗ đó lạ lắm......" Tôi uốn éo trên giường, cảm giác trước đây chưa từng có khiến toàn thân tôi co rút.
"Ồ? Ở đây sao?" Văn Tự lại đè ngón tay vào chỗ nào đó.
"Ư...... Ư...... Thật kỳ quái, đừng ấn chỗ đó......" Tôi khẽ lẩm bẩm rồi ôm gối Văn Tự mới đưa qua che kín mặt, không muốn để hắn thấy vẻ mặt mình bây giờ.
"Ừ." Giọng Văn Tự truyền đến từ phía trên, hắn không ấn chỗ kia nữa nhưng lại nhét thêm một ngón tay vào.
"Ưʍ... Đau quá..." Tôi ném gối vào mặt hắn, trong giọng nói xen lẫn tiếng khóc thút thít.
"Nhiên Nhiên ngoan, không sao đâu, quen rồi sẽ ổn thôi." Văn Tự dịu dàng nói, nhưng hai ngón tay phía dưới vẫn không quên rút ra đút vào.
Phắc, quen cái bép, chuyện này làm sao quen được chứ!
211
Quả nhiên loại chuyện này không sao làm quen được, giờ Văn Tự đã nhét vào ba ngón tay nhưng tôi vẫn thấy đau chết, chỉ khi hắn vô ý đυ.ng phải chỗ nào đó bên trong thì tôi mới có cảm giác...... ừm, hơi sướиɠ sướиɠ.
Thật là kỳ quái.
Một lát sau, tôi cảm thấy hình như ngón tay nhét bên trong chậm rãi rút ra ngoài, đến khi nghe bụp một tiếng, cảm giác trướng đau trong lỗ nhỏ mới dần giảm bớt.
"Được...... được chưa?" Tôi sụt sịt một cái rồi nhỏ giọng hỏi.
"Ừm, chắc được rồi đấy." Văn Tự vừa nói vừa mở ra một cái hộp, tôi liếc thấy cái hộp kia màu xanh dương, trên đó in bốn chữ to "Siêu lớn siêu mỏng" hết sức bắt mắt.
Tim tôi lập tức giật thót, phắc, rõ ràng đây là bαo ©αo sυ mà, quả nhiên tên Văn Tự này đã chuẩn bị hết rồi.
Vì biết đó là cái gì nên tôi cũng không hỏi hắn mà chỉ đỏ mặt ôm gối trước ngực, nhìn trộm Văn Tự lấy bαo ©αo sυ ra đeo vào cây cột chọc trời của hắn.
Nhưng chỉ tích tắc sau tôi nghe được một tiếng "rẹt", phắc, bαo ©αo sυ bị chim to của Văn Tự làm rách toạc......
"Hình như mua phải cỡ nhỏ rồi." Văn Tự buồn bực nói.
Tôi lập tức trợn mắt, rõ ràng trên hộp bαo ©αo sυ kia có chữ siêu lớn, thế mà cậu còn làm nó rách nữa à?!
Nghĩ tới lát nữa món đồ chơi này sẽ thọc vào mông mình, tôi vừa sợ vừa tủi, đỏ hoe mắt lên án Văn Tự: "Áo mưa cậu còn đeo không vừa thì làm sao tớ chứa nổi cây gậy to đùng kia hả! Tớ tớ tớ không muốn làm......"
Nói xong tôi định ngồi dậy tìm đồ mặc nhưng tên Văn Tự này phản ứng rất nhanh, cấp tốc ôm tôi lại dỗ dành: "Không đâu, tớ mới nới lỏng cho cậu nên sẽ không khó chịu lắm đâu. Nhiên Nhiên ngoan, đừng sợ."
"Nhưng...... nhưng cậu lớn quá, tớ cảm thấy mình không được đâu." Tôi dựa vào vai Văn Tự run rẩy nói.
"Bác sĩ Ninh phải có lòng tin với mình chứ, chắc tại lúc nãy tớ không đeo đúng cách thôi, để tớ đeo lại cái khác, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì đâu."
Văn Tự đã nói đến nước này, tôi cũng chỉ đành nhìn hắn đeo lại bao.
Lần này hắn mở áo mưa rồi cẩn thận từng li từng tí đeo vào cây gậy khổng lồ kia, mặc dù bị giãn đến mức biến dạng nhưng ít nhất cũng không rách ra, vì vậy tôi hơi yên tâm hơn.
212
"Nhiên Nhiên, tớ bắt đầu nhé?" Văn Tự đang chờ xuất phát hỏi tôi.
Tôi nằm trên giường, hai tay nắm chặt ga giường, khẩn trương nói: "Cậu...... cậu làm nhẹ thôi nha......"
Hầu kết Văn Tự nhấp nhô: "Ừ...... Được rồi."
Sau đó tôi thấy Văn Tự cầm cây gậy to dài kia của mình xông pha vào lỗ nhỏ của tôi.
"......"
Ai ngờ vật kia chọc mông tôi mấy cái mà vẫn không đâm vào được, vốn dĩ tôi đang hồi hộp nhưng lại nhịn không được cười ra tiếng: "Đậu xanh, chắc tớ cười chết quá, Văn Tự cậu không được đúng không!"
Văn Tự gấp đến độ toát mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng hiếm thấy. Hắn cọ chim vào cửa huyệt tôi nói: "Nhiên Nhiên hư quá, còn cười tớ nữa chứ."
Hừ, cười cậu thì thế nào, tôi đang định chế nhạo hắn thì Văn Tự đột nhiên chồm tới trước, sau đó cây gậy cực đại kia đâm thẳng vào lỗ hậu của tôi.
"Phắc......! Đau quá!"