Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm

Chương 23

152

"Tớ...... Tớ thật sự không biết cậu đang nói gì hết!" Tôi lặp lại lần nữa, mặc dù tâm đã loạn như ma nhưng vẫn quyết chối đến cùng.

Văn Tự nói: "Ninh Nhiên, cậu ra đây trước được không? Tớ muốn thấy cậu."

"Ra, ra ngoài làm gì, tớ phải tắm rồi, không cho cậu nhìn đâu." Tôi đè tay lên cửa ấp úng trả lời.

"Tớ biết cậu đang rất ngượng, dù sao cũng bị phát hiện trong tình huống này mà." Văn Tự dừng một lát rồi nói tiếp, "Nhưng cậu không biết đâu, khi đọc bài đăng tớ vui lắm, cả đời tớ chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy cả."

Chậc, cái này có gì để vui chứ.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi cũng không phản bác hắn, chẳng hiểu sao nghe hắn nói tôi cũng thấy vui theo.

Thôi xong, chắc không phải tôi bị lây bệnh rồi chứ.

Tôi đang nghĩ vẩn vơ thì giọng Văn Tự lại vang lên ngoài cửa: "Hôm cúp điện là ngoài ý muốn, lúc đó tớ chẳng biết làm sao cả, không kìm nổi lòng mình nên mới hôn cậu."

Nghe thấy câu này, tôi đang định lên tiếng thì Văn Tự lại nói tiếp: "Sau đó cậu giả làm bác sĩ tâm lý tìm tớ, tớ kinh ngạc lắm, dù sao tớ đã làm vậy với cậu, còn đăng mấy câu vọng tưởng kia nhưng cậu chẳng những không xa lánh mà còn muốn giúp tớ chữa bệnh nữa, Ninh Nhiên, cậu thật sự đáng yêu lắm."

"Vì vậy tớ trở nên tham lam hơn, giờ tớ không muốn yêu thầm cậu nữa mà muốn kết hôn với cậu và chung sống hết quãng đời còn lại."

Đại ca à, chúng ta còn chưa hẹn hò mà cậu đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi à?!

Khoan đã, hắn nói tôi giả làm bác sĩ tâm lý......

Hắn phát hiện lúc nào chứ?! Trong bài đăng tôi đâu có nhắc chuyện này.

"Cậu, cậu phát hiện tớ là bác sĩ trên mạng từ lúc nào?!" Tôi vội vã hỏi ra nghi ngờ của mình.

Văn Tự không nhanh không chậm nói: "Biết ngay từ đầu rồi."

"Biết ngay từ đầu á?! Làm sao cậu biết được chứ?" Tôi kinh hãi.

"Tớ phải thấy mặt cậu mới nói được."

Mẹ, tên rùa thúi này.

Do dự một hồi, vì lòng hiếu kỳ nên tôi vẫn hé cửa ra rồi thò đầu qua khe cửa nói với Văn Tự: "Vậy được chưa."

Ai ngờ tên Văn Tự gian xảo này thế mà thừa dịp tôi mở cửa lập tức lách mình chui vào.

Văn Tự nhìn quanh bốn bề, sau đó đưa ra kết luận: "Cậu có tắm đâu, tớ thấy trong phòng đâu có quần áo để thay."

"...... Mau nói cho tớ làm sao cậu biết được đi." Tôi làm ngơ lời hắn rồi đi thẳng vào chủ đề.

Văn Tự không vội trả lời câu hỏi của tôi mà trước tiên đóng cửa phòng vệ sinh lại rồi khóa trái.

"......" Phắc, sao hắn phải đóng cửa chứ?!

"Tớ dựa vào kiến thức chuyên ngành để biết đấy, đó là nick clone của tớ nên sẽ không ai phát hiện ra cả, đột nhiên có người nhắn tin nên tớ lập tức tra ngay." Văn Tự giải thích.

Nghe xong cả người tôi đều không khỏe.

Trước đó tôi làm ra vẻ chuyên nghiệp mà tên Văn Tự này còn tận tình phối hợp với tôi nữa, toàn nói mấy lời tán tỉnh trước mặt tôi.

Hóa ra đã bị hắn khám phá từ lâu rồi, chưa biết chừng tên này còn chế giễu cười nhạo sau lưng tôi cũng nên!

Còn dám nói kiến thức chuyên ngành nữa chứ, rõ ràng là công nghệ đen thì có, cái tốt không học chỉ biết học cái xấu.

Nghĩ vậy tôi có chút tức giận, buồn buồn nói với Văn Tự: "Đùa tớ vui lắm đúng không?"

153

Giờ tôi và Văn Tự đang đứng đối diện nhau, nghe tôi hỏi vậy vẻ mặt hắn trở nên sốt ruột, giọng nói gấp gáp hơn hẳn bình thường: "Tớ không hề muốn đùa cậu, nếu lúc ấy tớ vạch trần cậu chẳng phải cậu sẽ càng ngượng hơn sao? Vì vậy tớ mới phối hợp với cậu, ngoan ngoãn làm một người bệnh."

Chậc, tôi thế mà cảm thấy hắn nói có lý, nếu vạch trần ngay từ đầu đúng là sẽ xấu hổ hơn bây giờ nhiều.

"Vả lại còn được nói chuyện với cậu nên tớ không nỡ đánh mất cơ hội này." Văn Tự nói thêm.

"......"

Chết tiệt, nhịp tim mất khống chế của tôi lại xuất hiện nữa rồi. Tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát thì tôi phải trốn thôi.

Thế là tôi nói một câu: "Tớ mặc kệ, dù sao cậu cũng đùa giỡn với tớ, tớ không muốn để ý cậu nữa, đừng có đi theo tớ!" Nói xong tôi định co giò bỏ chạy, ai ngờ lại bị Văn Tự bế bổng lên khỏi mặt đất.

"Văn Tự, cậu làm gì vậy?! Thả tớ xuống mau!" Tôi quẫy đạp loạn xạ nhưng Văn Tự quá mạnh nên tôi có giãy dụa thế nào hắn vẫn bất động.

Một lát sau Văn Tự mới thả tôi xuống, nhân lúc tôi chưa kịp hoàn hồn, hắn lại đè tôi vào tường rồi trầm giọng nói: "Bác sĩ, nếu cậu không để ý tớ thì tớ sẽ bệnh nặng hơn đấy, cậu sẽ giúp tớ chứ?"

Hiện giờ mặt Văn Tự cách tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình.

Tôi vội vã quay đầu sang chỗ khác rồi lắp bắp nói: "Ai, ai thèm giúp cậu, mau thả —— Ưm!"

Còn chưa dứt lời thì Văn Tự đột nhiên cúi đầu hôn lên môi tôi.

Cùng lúc đó, giọng Cố Dương vang lên ngoài cửa: "Anh Nhiên ở trong đó phải không ạ?"