Cô ngây người rồi hoảng hốt đẩy Thẩm Diên Phi ra, ngay sau đó Tần Chi xuất hiện, cô ấy bịt chặt miệng, che giấu tiếng kêu lại, mặt cô đỏ rực, hai tay nắm lại giơ cao qua đầu tạ lỗi với Thẩm Diên Phi rồi quay người muốn chạy.
Khương Thời Niệm tránh ra hít sâu một cái gọi Tần Chi cứu cánh: “Trên tầng….người của tiệm váy cưới vẫn còn trên tầng chứ?”
Tần Chi không yên tâm để Khương Thời Niệm một mình nên cô ấy mới xuống, ai mà ngờ được lại đυ.ng trúng cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cô ấy không dám nhìn lung tung che mắt nói: “Còn, đang đợi cậu đấy.”
Môi Khương Thời Niệm đỏ rực, mím chặt thương lượng với thẩm Diên Phi: “Váy cưới đã sửa xong, đợi em thử, sau đó còn phải thử cả mấy kiểu trang điểm, còn không lên…sẽ không kịp.”
Mặt Thẩm Diên Phi ẩn trong góc tối, không nhìn rõ cảm xúc, một lúc sau anh mới đứng thẳng thả tay ra như kiểu chưa từng làm gì, giọng nói khàn khàn bình tĩnh đáp: “Đi đi.”
Khương Thời Niệm ra khỏi vòng tay anh, cảm giác tê dại vẫn còn dư âm.
Cô đi được hai bước, một cánh tay cứng rắn lại kéo cô xoay người lại.
Thẩm Diên Phi cũng không làm gì quá đáng, ấn đầu cô lên vai mình, sau đó xoa hai cái nhỏ giọng nói: “Bà Thẩm, sáng ngày mai gặp.”
Tần Chi nhìn đến mặt nóng bừng, vốn cô ấy định nói một câu tổng giám đốc Thẩm tối nay không thích hợp đến đây, suy nghĩ xong cô ấy lại nhịn xuống.
Thẩm Diên Phi sao có thể không biết mấy quy tắc truyền thống đó, xem ra anh cũng không định tuân theo.
Anh lo lắng cái gì…chẳng nhẽ sợ Niệm Niệm chạy mất?
Khương Thời Niệm lên tầng thử xong váy cưới và kiểu trang điểm thì đã là đêm muộn, chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ đã phải dậy, Tần Chi chắc chắn Niệm Niệm ngủ rồi cô ấy mời từ phòng cô ra liên lạc với nhóm chị em của mình, chửi bới tên chó Thương Thụy kia một lượt.
Lúc vô ý đi đến chỗ cầu thang, cô ấy nhìn xuống dưới thấy hầm dưới lòng đất vẫn còn ánh sáng.
Tần Chi tưởng rằng quên tắt đèn, khẽ bước xuống hai bước, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện tương đối trầm của Thẩm Diên Phi, cô ấy vội vàng đứng lại.
Thẩm Diên Phi không hề đi, vẫn luôn ở đây.
Anh không ngủ, định canh Niệm Niệm cả đêm sao…
Người quyền cao chức trọng như vậy sao lại điên đến mức này.
-
Vì để Khương Thời Niệm được nghỉ ngơi thêm, thời gian đón cô dâu quyết định vào tám giờ sáng, cả đoàn đội sắp xếp thỏa đáng, để bảy giờ rưỡi Khương Thời Niệm trang điểm xong mặc bộ Tú Hòa tinh xảo ngồi giữa giường đợi chú rể đến đón.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cho dù Khương Thời Niệm có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng như nào vẫn không tránh khỏi có cảm giác căng thẳng khi đợi đoàn đón dâu.
Chuyện tối hôm qua nhìn thấy Tần Chi ngậm chặt miệng không nói, cô ấy cười hì hì xán lại nói mấy chuyện khác để cô thả lỏng: “Nói cho cậu một tin tức bát quái, nghe nói hôm nay nhà họ Khương người ngã ngựa đổ, bởi vì trước đó Thương Thụy đến nhà họ Khương xin cưới, thiệp mời anh ta làm cũng viết là cô Khương, nhà họ Khương đương nhiên chắc chắn việc này đã thành.”
“Khoảng thời gian này phản ứng của nhà họ Thương rất lạnh nhạt, chỉ có Thương Tuyền thường xuyên đến, Thương Thụy không lộ diện, nhà họ Khương cũng không quan tâm, tưởng rằng ít nhất hai nhà sẽ không xé rách mặt, cuối cùng vẫn kết hôn, nên nhịn xuống sự bất mãn trong lòng chuẩn bị váy cưới trang sức cho Kiểu Tư Nguyệt. Trải qua chuyện hôm qua, còn tưởng rằng dẫm cho cậu một cái, giúp Kiều Tư Nguyệt nở mày nở mặt lấy chồng, có lẽ các bài viết khen Kiều Tư Nguyệt đã chuẩn bị hết rồi, cuối cùng…”
Tần Chi kéo dài giọng.
“Không những bị tổng giám đốc Thẩm vả mặt, hôm nay Thương Tuyền báo với nhà họ Khương bảy giờ đón cô dâu, Thương Thụy không hề xuất hiện, nhà họ Khương sắp tức điên lên rồi. Nghe nói Kiều Tư Nguyệt khóc đến đáng thương trước mặt cha mẹ, nhấc váy xuống giường, không quan tâm ai ngăn cản, nhất quyết muốn tìm Thương Thụy hỏi cho ra lẽ, nhà họ Khương coi trọng thể diện, hôm nay thực sự là mất hết mặt mũi.”
Công việc làm ăn của nhà họ đang vô cùng khó khăn, lại còn ôm hi vọng không thiết thực, muốn con gái ruột tranh giành với Khương Thời Niệm, chưa từng suy nghĩ hôm nay cũng là hôn lễ của Khương Thời Niệm.
Bảy giờ năm mươi phút, tiếng xe dưới tầng vang lên liên tiếp không ngừng, Khương Thời Niệm nắm chặt bó hoa trong tay, im lặng lẩm nhẩm để mình bình tĩnh lại.
Vọng Nguyệt Loan và Trừng Viên cách nhau một con đường, anh đến sớm như vậy làm gì.
Tần Chi nào dám nói, cái gì mà đến sớm, ông chủ Thẩm cả đêm hôm qua không về, có lẽ sáng sớm mới quay về thay quần áo sửa soạn lại bản thân làm chú rể ra cửa đi đón cô dâu thôi.
Bảy giờ năm mươi tám phút, tiếng đóng mở cửa xe vang lên, sau đó tiếng bước chân trầm ổn bình tĩnh tiến lại gần, những người khác tụt lại phía sau rất xa, sau đó tiếng cười đùa, tiếng hét truyền vào tai Khương Thời Niệm, lúc gần lúc xa.
Chỉ khi cửa phòng bị mở ra, khoảnh khắc Thẩm Diên Phi bước vào, tất cả tiếng động vô cùng rõ ràng, chấn động trong đầu cô.
Giày của Khương Thời Niệm bị giấu đi, Thẩm Diên Phi tìm thấy rất dễ dàng.
Trong tiếng hò hét bốn phía xung quanh, môi Khương Thời Niệm hơi cong được Thẩm Diên Phi ôm lên từ giường.
Những trang sức tinh xảo trên đầu Khương Thời Niệm va vào nhau phát ra tiếng đinh đang, tua rua làm bằng ngọc trai trước mặt che mất tầm mắt của cô, khiến cho khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Diên Phi trở nên mơ hồ không thực.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, người lên xuống theo bước đi của anh, chiếc váy đỏ quấn vào lễ phục.
Khương Thời Niệm đột nhiên có ảo giác như mình đang nằm mơ, không nhịn được gọi một tiếng: “Thẩm Diên Phi.”
Thẩm Diên Phi cúi đầu cười với cô: “Không thích nghe cái này, em tính xem từ hôm qua đến giờ đã gọi mấy lần, anh còn chưa tính sổ với em đâu.”
Nói xong anh xốc cô lên để đôi môi đỏ rực của cô dán vào tai anh.
Khương Thời Niệm cũng vui lòng phối hợp: “Anh ba.”
Thẩm Diên Phi nhướng mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, sửa lại: “Hôm nay đặc biệt, anh ba cũng không đúng, suy nghĩ thêm đi.”
Khương Thời Niệm ý thức được anh muốn nghe cô gọi là gì, cô bất giác im lặng đọc mấy lần trong lòng, quá ngượng ngùng, thực sự rất thân mật, gọi không nổi, cô cũng không thể thản nhiên như anh được.
Thẩm Diên Phi cũng không vội, ôm cô bước chậm lại, thậm chí có vẻ còn định đứng trước cửa không đi.
Anh ép giọng từ tốn nói: “Vợ à, chỉ gọi trong hôn lễ thôi không được sao? Nếu không gọi, anh sẽ dừng lại, bọn họ mà hỏi, anh cũng chỉ đành đáp đúng sự thật thôi, vợ của tôi không chịu gọi tôi là…”
“...Chồng! Như vậy…được chưa.”
Một tiếng gọi dù nằm mơ anh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ thành hiện thực, rốt cuộc đã được cô thốt lên từ miệng của mình.
Vừa hay tua rua hơi rung lộ ra chiếc mũi đỏ hồng của cô.
Thẩm Diên Phi không hề do dự hôn lên khuôn mặt cô như chuồn chuồn lướt nước, anh bình tĩnh nói: “Giọng của cô giáo Khương, thật là hay.”
Khương Thời Niệm nóng đầu, còn chưa kịp đáp lời anh đã bị ôm lên xe, chỉ trong vòng mấy phút đã về đến phòng tân hôn ở Vọng Nguyệt Loan, chỗ nào cũng được trang trí một màu đỏ rực.
Dường như hôn nhân của cô giống một giấc mộng hão huyền, đối với anh mà nói xứng đáng được chúc mừng.
Hôn lễ chính thức tổ chức vào mười một giờ sáng, chưa đến mười giờ, Thẩm Diên Phi cùng Khương Thời Niệm cùng đến nơi tổ chức hôn lễ chuẩn bị, dù sao cô dâu cũng phải thay váy cưới đổi kiểu trang điểm, thời gian gấp gáp.
Trước khi xuống xe, Thẩm Diên Phi đột nhiên hỏi: “Khăn voan vẫn là cái hôm qua sao?”
Khương Thời Niệm lập tức nhớ lại cảm giác lúc hôn cách một tầng khăn voan, vành tai từ từ đỏ lên, cô không khỏi hoài nghi ông chủ Thẩm cố tình hỏi như vậy, cô cảm giác bị anh trêu đùa, đột nhiên lại có dũng khí nhỏ giọng nói: “Đúng, sợ đổi khăn khác, lúc hôn anh ba không thuần thục.”
Thẩm Diên Phi bất ngờ ngẩng đầu lên, đáy mắt xẹt qua ý cười.
Cô dám trêu chọc lại anh rồi.
Anh ôm người qua, không cho thương lượng ôm xuống xe ung dung cong môi nói: “Hy vọng lúc anh nộp bài tập trong hôn lễ có thể khiến cô giáo Khương hài lòng.”
Tầng hầm để xe thông với hội trường chính và phòng trang điểm, không cần phải đi vòng qua cửa chính ở sảnh, nhưng Thẩm Diên Phi ôm người cũng không thấy phiền đổi tuyến đường.
Khương Thời Niệm không khỏe bằng anh nên mặc anh ôm, cô đoán hôn lễ hôm nay có mang mục đích thương nghiệp, Thẩm Diên Phi khoa trương như vậy chắc chắn là cần bọn họ thể hiện ân ái trước mặt khách mời.
Hội trường tổ chức hôn lễ lần này là hội trường tuyệt vời nhất để tổ chức hôn lễ ở Bắc thành, cũng là nơi Khương Thời Niệm thích nhất nhưng Thương Thụy không muốn chọn, cô tưởng rằng mình đã bỏ lỡ.
Cửa hội trường chính, ở sảnh đón tiếp rộng lớn phía trước, ngoài ảnh cưới ra thì còn một tấm ảnh giấy đăng kí kết hôn được phóng to và một màn hình led độ nét cao chiếu trực tiếp khung cảnh trong hội trường, cả quy trình tổ chức hôn lễ phía sau đương nhiên sẽ chiếu hết ở đây.
Khương Thời Niệm không biết rằng, Thẩm Diên Phi vừa ôm cô đi qua vào bên trong, cửa khách sạn đã bị Thương Thụy đẩy ra, mắt anh ta đỏ rực nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, sự mệt mỏi do cả đêm không ngủ khiến cho anh ta trông vô cùng tiều tụy.
Ở sảnh sớm đã sắp xếp người ngăn anh ta lại, Thương Thụy đang định phản kháng thì cả người đột nhiên ngây ra, nhìn chằm chằm vào ảnh giấy đăng ký kết hôn được phóng to cao hơn người không thể bỏ qua trước mặt.
Trên đó, Khương Thời Niệm và Thẩm Diên Phi thân mật dựa vào nhau, mà thời gian in rõ ràng là ngày thứ hai sau khi Khương Thời Niệm và anh ta chia tay.
Bước chân của Thương Thụy hơi lảo đảo, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt biến mất, phòng tuyến trong lòng ầm ầm sụp đổ.
Cô đăng ký kết hôn rồi?
Thẩm Diên Phi thực sự không quan tâm gì cả?
Thời gian là ngày thứ hai sau khi chia tay…
Là hôm anh ta giận dỗi đến bàn chuyện hôn sự với Kiều Tư Nguyệt, Khương Thời Niệm đột nhiên trở về lên tầng thu dọn đồ đạc?
Lúc đó cô trở về lấy hộ khẩu?
Nếu như hôm đó anh ta không dùng thái độ cứng rắn chế giễu trào phúng cô, nếu như anh ta chịu cúi đầu dỗ dành cô, Khương Thời Niệm chắc chắn sẽ không đăng ký kết hôn với Thẩm Diên Phi đúng không?
Có phải vào lúc này cô cũng sẽ không để Thẩm Diên Phi ôm đi, cô sẽ cùng anh ta ở lễ đường, làm vợ của anh ta đúng không?
Không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Kiều Tư Nguyệt trên người mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp, nhưng đuôi váy đã vô cùng bẩn thỉu, cô ta chạy từ lễ đường khác đến đây, được cả nhà họ Khương vây quanh đi vào, kéo lấy tay Thương Thụy.
Thương Thụy suýt nữa thì ngã, anh ta cố gắng đứng vững đẩy cánh tay của Kiều Tư Nguyệt ra.
Lúc này anh ta mới ý thức được cả cửa trước và sảnh không có khách mời khác, mà trên màn hình trực tiếp hiện rõ hội trường đã đầy người.
Thẩm Diên Phi mở một cửa đón tiếp khác, cửa chính và cái màn hình này chuẩn bị riêng cho anh ta.
Thẩm Diên Phi muốn cho anh ta tận mắt nhìn, vợ chưa cưới của anh ta trở thành người của anh như nào.
-
Lúc Khương Thời Niệm thay xong váy cưới, cách thời gian tổ chức hôn lễ còn mười phút, cô biết quy trình cụ thể của hôn lễ, nhưng chi tiết thì không rõ, Thẩm Diên Phi chỉ nói với cô không cần lo lắng, chỉ cần chuẩn bị sẵn tâm lý vợ chồng hôn nhau là được.
Hôm qua đã thử rồi, cách một tầng khăn voan khẽ hôn, cô tin rằng mình không đến mức sẽ làm sai.
Đến bước trang điểm cuối cùng, nhà tạo mẫu mở khăn voan ra gài lên đầu Khương Thời Niệm để nó rủ xuống.
Khương Thời Niệm cầm bó hoa cưới, được mọi người giúp đỡ nhấc váy đứng ở đầu con đường đi vào lễ đường.
Đèn trên đầu vẫn chưa sáng, cô đứng trong bóng tối nhìn xung quanh, cô không nhịn được hơi ngây ra, đây nào có phải là hôn lễ của một cuộc hôn nhân hợp đồng, rõ ràng đây là hôn lễ của một chuyện tình công chúa và hoàng tử vô cùng xa hoa lãng mạn.
Phía trước không nhìn rõ điểm cuối, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng của Thẩm Diên Phi.
Cùng lúc đó tất cả đèn tắt đi, chỉ có chỗ Khương Thời Niệm sáng lên, ánh sáng chiếu lên người cô, là nguồn sáng duy nhất ở nơi tối đen như mực này.
Khương Thời Niệm bước trên đường hoa, con đường này quá dài, cô cẩn thận bước từng bước tiến lên, xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, vô số cánh hoa từ từ rơi xuống như tuyết đọng trên váy cô.
Sau đó bóng dáng vốn phải đợi cô bước đến đột nhiên xuất hiện dưới một ánh sáng khác từ từ bước về phía cô.
Khương Thời Niệm hơi khựng lại, sao Thẩm Diên Phi…
Cô chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, anh thực sự đi nhanh hơn cô rất nhiều, cô mới đi được một đoạn đường ngắn, gia chủ nhà họ Thẩm vẫn luôn được giới thượng lưu Bắc thành có mặt ở đây cung phụng lên tận trời, đã bước đến trước mặt cô.
Khương Thời Niệm gần như không nhìn rõ mặt anh do cách một tầng khăn voan và ánh đèn quá sáng.
Giọng nói của Thẩm Diên Phi vang lên giữa tiếng ồn ào, nhưng lại vô cùng rõ ràng đập vào tai Khương Thời Niệm: “Có một phân đoạn chắc anh không nhịn được muốn thực hiện sớm.”
Lông mi Khương Thời Niệm hơi run lên, trái tim run rẩy, đáy lòng sóng cuộn biển trào.
Cô nhìn Thẩm Diên Phi đứng ngược lại với ánh sáng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh đổ người về phía cô.
Khương Thời Niệm nhắm mắt đợi nụ hôn khẽ cách một tầng khăn voan như đã được luyện tập trước đó.
Mà bên tai cô đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp, hô hấp của Thẩm Diên Phi khiến tai cô không ngừng đỏ lên, anh khẽ hỏi: “Cô giáo Khương, nếu như anh học một biết mười, có nên được thưởng không?”
Cả thế giới giống như xoay chuyển,
Thẩm Diên Phi giơ tay nhấc tầng khăn voan che mặt Khương Thời Niệm, để lộ ra khuôn mặt cô, đôi môi lướt qua cần cổ thon dài của cô.
Đôi môi khẽ chạm vào nhau.
Nhưng giây tiếp theo trong tiếng tim đập thình thịch, anh không hề dừng lại, anh cụp mặt trực tiếp mở đôi môi cô ra hôn sâu.