Khương Thời Niệm không ngờ rằng, từ buổi tiệc sinh nhật của cô bắt đầu đến bây giờ, câu ‘sinh nhật vui vẻ’ đầu tiên cô nhận được lại đến từ Thẩm Diên Phi một người gần như ở hai thế giới khác nhau với cô.
Mặc dù chiếc bánh sinh nhật này không phải dành cho cô, lời chúc mừng không liên quan đến cô, thiên nga cũng là trùng hợp, nhưng ở một giây phút nào đó, cô vẫn cảm thấy được một sự ấm áp giữa ngày đông giá rét.
Khương Thời Niệm đứng thẳng lưng lên, mặc áo khoác vào, cô đóng nắp hộp bánh lại đưa bánh đến quầy y tá.
Nếu Thẩm Diên Phi đã giao cho cô xử lý, đương nhiên là anh không cần nữa rồi, sau đây cô phải quay lại hội trường buổi tiệc, cũng không thể mang theo bên người, không bằng cho các y tá làm bữa ăn đêm.
Món đồ ngọt là bánh sinh nhật này, hôm nay cô không may mắn được thử nó.
Y tá lúc trước đến phòng bệnh bước nhanh lên đón Khương Thời Niệm, cô ấy định xử lý giúp cô vết máu trào ra từ lỗ kim, cô ấy còn nói mãi: “Còn chưa truyền xong sao lại rút kim ra chứ, chảy nhiều máu như vậy, chị vẫn nên mau…”
Y tá vội vàng đuổi theo cô, gấp quá nên buột miệng nói: “Thẩm tiên sinh vừa nhắc nhở em phải xử lý bàn tay cho chị…”
Khương Thời Niệm ngây ra, không nhịn được càng cảm thấy muốn cười.
Người như Thẩm Diên Phi, cái người cao không với tới trong giới thượng lưu ở Bắc thành, anh không giống như người sẽ lo chuyện bao đồng, chỉ là liếc mắt nhìn cô một cái, anh còn giúp cô người chẳng liên quan đến anh tìm y tá mà chẳng thấy phiền phức.
Thương Thụy người nên ở bên cạnh cô lúc này lại khiến cô cảm thấy lạnh lòng vào lúc cô cần anh ta nhất.
Thực ra trước khi kết hôn, từ sau khi cô thẳng thắn về thân thế của mình với Thương Thụy, mặc dù ngoài miệng Thương Thụy nói không để ý, nhưng thái độ đối với cô đã từ từ thay đổi rồi.
Lúc đó Kiều Tư Nguyệt vẫn chưa phải là Khương Ngưng con gái ruột thất lạc của nhà họ Khương, chỉ là đồng nghiệp trong đài truyền hình của cô.
Thương Thụy là nhà tài trợ của đài truyền hình, lúc cô và Kiều Tư Nguyệt xảy ra mâu thuẫn trong công việc, anh ta không chỉ một lần bảo vệ đối phương, bảo cô hiểu chuyện hơn, đừng so đo như vậy, khiến cho cô trông rất nhỏ mọn.
Nhưng Thương Thụy và Kiều Tư Nguyệt lại chẳng tiếp xúc quá nhiều, cũng không có gì ái muội, đến cả sự thất vọng và oan ức của cô cũng giống như đang gây sự vô cớ, nếu như tích cực thì lại thể hiện cô quả thực hẹp hòi.
Cô là con gái nhà họ Khương, là đối tượng liên hôn của Thương Thụy, vì người nhà nên cô không thể bướng bỉnh.
Từ nhỏ Thương Thụy đã được sống trong nhung lụa, cho dù anh ta theo đuổi cô trước, nhưng trong chuyện tình cảm anh ta vẫn luôn cho mình đứng ở vị thế cao hơn, lúc hai người ở riêng, thi thoảng anh ta không vui, thậm chí anh ta còn mang thân phận con gái nuôi ra để giễu cợt cô.
Những sự khó chịu tích lũy lại sau bao nhiêu ngày, cô cố gắng tự chịu đựng.
Cô muốn báo đáp nhà họ Khương, muốn có một mái nhà nhỏ thuộc về mình, từ nhỏ nhà họ Khương đã dạy cô phải nhẫn nhịn, vì vậy trong tình cảm cô luôn bao dung, cô thực lòng chuẩn bị tháng sau kết hôn với Thương Thụy.
Khương Thời Niệm đi ra khỏi cửa bệnh viện Cộng Tế, giữa đêm mùa đông, bên ngoài tuyết bay đầy trời, cô kéo chặt áo khoác lại để giữ ấm.
Trán cô vẫn nóng hổi, trong lòng cô nhắc nhở mình không được xúc động.
Cô đã rời khỏi hội trường buổi tiệc sinh nhật ba tiếng đồng hồ, mọi người chắc đều đã bình tĩnh lại, bây giờ cô trở về để hỏi thẳng thái độ của nhà họ Khương và Thương Thụy.
Lái xe mở ô ra chạy đến, lái xe đưa ô che lên đầu Khương Thời Niệm: “Cháu truyền xong chưa? Sao cháu không nghỉ ngơi thêm một lúc, cháu mau lên xe đi, cháu vẫn còn ốm mà.”
Trong xe điều hòa đã mở rất lâu, Khương Thời Niệm mơ hồ ngồi xuống lại bất ngờ nhận được điện thoại của phó giám đốc đài truyền hình.
Giọng nói của phó giám đốc đầy ý cười, nhưng câu hỏi lại như kim đâm vào tai: “Thời Niệm à, cháu đang bận tổ chức sinh nhật hả? Tổng giám đốc Thương có ở bên cạnh cháu không, đài truyền hình có việc gấp, bên này không liên hệ được với cậu ấy.”
Phó giám đốc đài truyền hình cũng được coi là cấp trên trực tiếp của cô, bình thường đều nịnh nọt Thương Thụy, đến cả thái độ với cô cũng rất nhiệt tình, bây giờ rõ ràng ông ta đã nghe được phong thanh, đến dò xem thật giả như nào.
Cô chỉ dựa vào năng lực của mình ngồi lên vị trí ngày hôm nay, bây giờ đối phương lại ám chỉ với cô, nếu như cô và Thương Thụy thực sự xảy ra rạn nứt tình cảm, công việc cô trân trọng sẽ bị ảnh hưởng.
Quả thực, người dẫn chương trình là nhân vật công chúng, một khi có quá nhiều tin xoay quanh thì sẽ bị đẩy ra phía sau không được lên hình nữa.
Khương Thời Niệm lạnh lùng nói: “Thương Thụy đang bận, chút nữa chú có thể tìm anh ta.”
Phó giám đốc đài truyền hình cười gượng một tiếng: “Được, vừa hay tôi nhắc nhở cháu, chương trình talk show vô cùng quan trọng trong kế hoạch tuần sau của chúng ta, cháu phải cố gắng lên, nếu như không mời được Thẩm tiên sinh, đến lúc đó chương trình sẽ rơi vào tay người khác, thì đừng trách tôi không công bằng.”
Khương Thời Niệm xoa chân mày, đầu cô dựa vào trên cửa sổ lạnh lẽo.
Đài truyền hình thành phố có lên kế hoạch một chương trình giống như phỏng vấn, là chương trình át chủ bài của cuối năm, mục tiêu là nhân vật đứng đầu kim tự tháp các ngành, vị trí người dẫn chương trình rất nhiều người đỏ mắt ghen tỵ muốn có, Kiều Tư Nguyệt cũng từ tuyên chiến với cô sau lưng rằng cô ta sẽ giành được nó về tay.
Cuối cùng cô dựa vào thực lực giành chiến thắng, Kiều Tư Nguyệt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống suốt nhiều ngày liền.
Nhưng cô không rảnh đi quan tâm đến tâm trạng của người khác, bởi vì tập đầu tiên của chương trình là quan trọng nhất, đài truyền hình giống như nằm mơ giữa ban ngày muốn mời Thẩm Diên Phi của tập đoàn Bạch Kim.
Vị gia chủ mới của nhà họ Thẩm này nào có tiếp nhận phỏng vấn gì chứ, đây căn bản là chuyện không thiết thực, nhưng mà đài truyền hình rất kiên trì, bảo cô dùng quan hệ của nhà mình và Thương Thụy nghĩ cách.
Lúc Khương Thời Niệm đang nói chuyện điện thoại, điện thoại đột nhiên phát ra tiếng rung liên hồi, có tin nhắn gửi đến.
Cô tiện tay kéo màn hình thông báo xuống nhìn thấy Thương Tuyền gửi đến ba tấm ảnh, trong lòng cô có dự cảm không lành, cô cau mày mở ra.
Tấm thứ nhất, khung cảnh phía sau là hội trường buổi tiệc sinh nhật ở khách sạn Liz, thời gian chụp là năm phút trước.
Kiều Tư Nguyệt vẫn mặc bộ váy trắng đơn giản ngồi ở một góc sô pha, mũi cô ta đỏ hồng, Thương Thụy ngồi bên cạnh đưa nước cho cô ta.
Sau đó Kiều Tư Nguyệt khóc quá dữ dội nên uống nước bị sặc, Thương Thụy rút giấy tiến lại gần lau cho cô ta.
Cuối cùng Thương Thụy bê một đĩa bánh kem đến dỗ dành cô ta, chiếc bánh ngọt đó vốn là dùng để tuyên bố thời gian cử hành hôn lễ giữa cô và anh ta, lại bị anh ta cắt ra đưa đến trước mặt Kiều Tư Nguyệt, khuôn mặt đẹp trai của cậu chủ Thương còn treo lên nụ cười nhàn nhạt bất đắc dĩ khi không biết phải làm sao.
Nụ cười đó Khương Thời Niệm rất quen thuộc, trước đây cô cũng từng được hưởng.
Khương Thời Niệm lật xem hết tất cả các tấm ảnh, cuộc điện thoại với phó giám đốc đài truyền hình sớm đã kết thúc rồi, cô khóa điện thoại vứt lên ghế xe.
Lái xe quan sát cô qua kính chiếu hậu, mấy lần ông ấy muốn nói lại thôi.
Đôi mắt được ánh sáng đèn đường chiếu vào của Khương Thời Niệm nhìn về phía ông ấy: “Chú Từ, chú muốn nói gì ạ?”
Chú Từ thực sự không chịu nổi nữa, ông ấy vỗ mạnh lên tay lái nói: “Sao bọn họ có thể làm như vậy được chứ. Con gái nuôi thì sao, đã sống với nhau mười mấy năm, chẳng nhẽ không có chút tình cảm nào? Ông chủ cũng quá đáng quá.”
Chú Từ đã ở nhà họ Khương hơn mười năm, hiểu biết tình hình, ông ấy bất mãn nói: “Tình huống hôm nay rõ ràng là mọi người bắt tay nhau đẩy cháu vào hố lửa. Nhà của cháu, danh tiếng, công việc, làm không tốt sẽ mất hết toàn bộ. Chỉ cần cháu thể hiện cháu hơi tủi thân thôi là ai cũng sẽ cảm thấy đó là lỗi của cháu, mắng cháu bao nhiêu năm nay chiếm được chỗ tốt lại không biết tốt xấu.”
Bởi vì bao nhiêu năm nay, người nhà họ Khương luôn đối xử rất tốt với cô trước mặt người ngoài, bây giờ đã công bố thân thế, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy cô là người không có tư cách nổi giận nhất.
Cô nên đội ơn bọn họ vì tất cả, cô phải đón con gái ruột của họ về nhà nhưng không được kêu than bất cứ câu nào, còn phải chủ động nhường chồng sắp cưới, trở về vũng bùn của cô.
Nhưng tiền đề là cả nhà đừng coi cô như con rối thích đánh kiểu gì thì đánh, tạo ra nhiều chuyện như vậy chỉ vì có thể danh chính ngôn thuận đuổi cô đi, giúp con gái ruột nhanh chóng hòa nhập vào giới thượng lưu.
Xe xuyên qua màn sương mù dày đặc, chuyển sang một con đường khác, phía trước chính là cửa chính đèn đuốc sáng trưng của khách sạn Liz.
Tuyết càng ngày càng rơi dày hơn, không nhìn xa được, vì vậy đến tận lúc xuống xe, cô cũng không chú ý đến phía sau có một chiếc xe Maybach màu đen đi theo sau xe của cô không gần không xa.
Xe May bach dừng lại trước, duy trì khoảng cách thích hợp với cửa khách sạn.
Ánh sáng trong ô tô đều tắt, chỉ có tuyết trắng và ánh đèn đường màu vàng ở bên ngoài, thi thoảng chiếu vào.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế lái nhìn thấy Khương Thời Niệm đi vào một mình, gấp đến mức nắm chặt tay, anh ấy nhịn cả một lúc lâu mới không chịu được quay đầu nhìn về phía hình bóng ngồi ở ghế sau nói: “Anh ba?”
Cửa sổ ở ghế sau hạ xuống một nửa, gió đêm cộng thêm tuyết rơi từ từ đập vào trên cửa kính.