Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ

Chương 32

Chuyện bức tranh bị Thẩm Tư Viễn phát hiện khiến Lâm Tử Diên bối rối mấy ngày.

Cô luôn cảm thấy từ hôm ấy ánh mắt Thẩm Tư Viễn nhìn cô đầy vẻ trêu chọc.

Nhưng hai người vẫn nói chuyện với nhau như thường, cô lại tự hỏi liệu bản thân có đang nghĩ nhiều không.

Cô đến thăm Xa Tiệp mấy lần, cô gái này lúc trước vốn làm việc bình thường, sau lại xin nghỉ để tập trung yêu đương, cuối cùng lại bị Điền Phi Văn chọc giận đến mức nửa đêm chạy ra ngoài.

Hôm nay đúng lúc Lâm Tử Diên đến tìm cô ấy thì nhìn thấy Điền Phi Văn loanh quanh dưới lầu.

“Sao anh không vào?” Lâm Tử Diên thuận miệng hỏi.

Nhìn thấy có người tới, Điền Phi Văn ném tàn thuốc vào thùng rác, rồi lại ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”

Lâm Tử Diên cười trêu anh ấy: “Anh không đến chăm bạn gái, tôi chỉ có thể thay anh đến thôi.”

Điền Phi Văn xấu hổ gãi đầu: “Thật có lỗi, làm phiền cô rồi.”

“Không phiền, hai chúng ta cũng coi như bạn bè, hơn nữa mấy ngày trước cô ấy khóc đến đớn lòng như vậy, nói là hai người chia tay?”

“Chia tay?”

“Làm gì có.”

Điền Phi Văn một mực phủ nhận, sau đó bất đắc dĩ nói: “Cô nhóc đó nghĩ nhiều, cảm thấy tôi dan díu với người khác bên ngoài, nhưng tôi thật sự không có.”

Nói xong, anh ấy cảm thán: “Con gái các cô có phải đều thích suy nghĩ lung tung vậy không?”

Lâm Tử Diên mỉm cười, sau đó dịu giọng nói: “Sai rồi, không phải cô gái nào cũng vậy.”

“Cô gái thích anh mới nghĩ ngợi lung tung.”

Câu này của cô đầy ám chỉ, Điền Phi Văn sửng sốt, sau đó có vẻ đã thông suốt: “Được rồi, tôi đi lên.”

Vừa rồi anh ấy ở dưới lầu suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy xấu hổ, mấy câu này của Lâm Tử Diên lại khiến anh ấy cảm thấy bản thân cũng không đúng, để cô gái nhỏ không có cảm giác an toàn là trách nhiệm của anh ấy.

Lâm Tử Diên đưa anh ấy đi lên, thấy hai người cãi một trận rồi ngọt ngào thân mật, cô tự giác ra ngoài, cậu ấm như Điền Phi Văn khi đối mặt với loại tình cảm mãnh liệt này trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thích nghi. Dù sao lúc trước anh ấy yêu đương đều là dạng anh tình tôi nguyện, hoặc là có lợi đôi bên, lần đầu tiên anh ấy gặp người không chịu nói lý mà cũng không cần cái gì, đúng là không biết dỗ dành thế nào.

Sau khi hai người hòa giải, Điền Phi Văn gọi đến cảm ơn Thẩm Tư Viễn.

Trong văn phòng CEO.

Thẩm Tư Viễn lật giấy tờ trong tay, lạnh lùng nói: “Cảm ơn tôi cái gì?”

Điền Phi Văn: “Lần này nếu không có vợ của cậu, rất có thể cô nhóc này thật sự đã chia tay với tôi.”

Thẩm Tư Viễn khẽ cười: “Vậy anh nên tự mình đi cảm ơn cô ấy, gọi cho tôi làm gì?”

“Tối nay bạn gái tôi hẹn cô ấy đi ăn cơm xem phim, con gái lúc nào cũng thoải mái khi ở bên nhau, lúc đầu tôi muốn tặng em dâu quà gì đó, nhưng lại không biết cô ấy thích cái gì, cho nên đành để bạn gái tôi thay mặt.”

Thẩm Tư Viễn hình như đang nói gì đó với trợ lý, sau đó lại nói vào điện thoại: “Tuy rằng Tử Diên thích giúp đỡ người khác, nhưng về sau ít gọi điện thoại nửa đêm đi, không an toàn.”

Điền Phi Văn lập tức nghe ra ý tứ của người bên kia điện thoại.

Không ngờ nửa đêm Lâm Tử Diên bị gọi ra như thế.

Người này lại đau lòng rồi.

Tư thế như bảo vệ con này của Thẩm Tư Viễn khiến Điền Phi Văn nhịn không được muốn cười, anh ấy thở dài nói: “Tôi cũng không còn cách nào, con gái thích nghĩ ngợi, nhưng mà tôi nghĩ thông rồi, đã yêu nhau thì phải có giận dỗi nhau, nếu giữa hai người không có chút gợn sóng, đến giờ chưa từng cãi nhau, có khi lại không phải là tình cảm thật.”

Nói xong, anh ấy như có hơi buồn bực hỏi: “Cậu với em dâu từng cãi nhau chưa?”

Lời này vừa dứt.

Người ở đầu dây bên kia im lặng tầm 1 phút.

“Còn chuyện gì không?” Anh lạnh lùng hỏi.

Điền Phi Văn sửng sốt: “… Không có.”

Đáp lại anh ấy chính là tiếng yên tĩnh của điện thoại bị ngắt máy.

Điền Phi Văn: “…”

Ngắt nhanh thật đấy, vừa rồi có phải anh ấy đã nói sai gì rồi không?

Cúp điện thoại, trợ lý đưa một phần văn kiện đến cho Thẩm Tư Viễn.

Thẩm Tư Viễn cúi đầu đọc lướt qua, sau đó giống như bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nói: “Gần đây Thẩm Lương Châu thế nào rồi?”

“Anh ta vẫn theo phụ bên cạnh giám đốc Tô, nhưng mà bên kia gửi tin báo cáo gần đây hình như Thẩm Lương Châu rất thân với người của một công ty khác…” Trợ lý nhỏ giọng nói.

Thẩm Tư Viễn tựa vào lưng ghế, nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Nói tiếp đi.”

“Giám đốc Tô cũng đã phát hiện nhưng hiện tại ông ấy chưa dám kết luận, sắp tới có mấy cuộc đấu thầu, giám đốc Tô cũng lo là Thẩm Lương Châu sẽ phá rối.”

Thẩm Tư Viễn gật đầu: “Giờ khoan hãy đánh rắn động cỏ, cứ để giám đốc Tô tự báo với tôi.”

“Vâng, sếp Thẩm.”

Buổi tối.

Bên phía ba mẹ Thẩm Lương Châu mời Thẩm Tư Viễn sang làm khách.

Thẩm Tư Viễn đến nơi, ba của Thẩm Lương Châu nhiệt tình nói: “Chú Hai, chào chú, đã lâu không gặp.”

Thẩm Tư Viễn nhìn quanh một vòng, để chìa khóa xe sang một bên: “Lương Châu đâu?”

“Gần đây nó rất bận, cũng nhờ chú Hai dạy dỗ mà thằng nhóc này hiểu chuyện hơn lúc trước nhiều, cũng không còn thường xuyên đi chơi nữa, rất để tâm đến chuyện công ty.”

Thẩm Tư Viễn cong môi cười, sau đó tự nhiên nói: “Đứa nhỏ có phải sắp sinh rồi không?”

Sắc mặt của mẹ Thẩm Lương Châu thay đổi, sau đó thở dài: “Sắp rồi, có điều Lương Châu nó…”

Trình Tâm vẫn không yên lòng, bây giờ Thẩm Lương Châu không thèm quan tâm đến cô ta, cô ta chắc chắn Thẩm Lương Châu đã chơi chán rồi cho nên đòi bồi thường, ba mẹ Thẩm Lương Châu bên này lại vì đứa nhỏ mà luôn nhân nhượng, chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra rồi kiểm tra xem sao.

“Nếu sắp làm ba rồi, vậy thì sẽ phải học được cách gánh vác trách nhiệm.”

Thẩm Tư Viễn gắp một đũa rau diếp ngồng, chậm rãi nói: “Lúc trước nó ham chơi phạm sai lầm, vẫn luôn có người khác tha thứ cho nó, nhưng bây giờ không còn nhỏ, nếu lại phạm phải sai lầm gì chỉ sợ không ai có thể giúp nó nữa.”

Lời này của Thẩm Tư Viễn có ý ngầm cảnh cáo, ba mẹ Thẩm Lương Châu đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Thẩm Tư Viễn đang muốn nói về điều gì, còn tưởng anh đang cảnh cáo chuyện Thẩm Lương Châu với Lâm Tử Diên.

Hai người đáp cũng rất nhanh: “Được, chú Hai yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ nói lại lời này của chú Hai với nó.”

Thẩm Tư Viễn vừa đi, Thẩm Lương Châu cũng đúng lúc quay về.

Ba Thẩm Lương Châu hừ nhẹ một tiếng: “Muộn như vậy mới về, ông Hai của con vừa đi rồi.”

Thẩm Lương Châu cởϊ áσ khoác ra hỏi: “Ông ấy đến làm gì?”

“Mấy năm nay ông Hai của con nói một không có hai, ông lớn của con cũng không thể xen vào, con nghĩ nếu không có ông Hai, con còn có thể làm ở công ty sao?”

Thẩm Lương Châu giật giật khóe môi, không nói gì.

“Gần đây con bận chuyện gì vậy?”

“Chuyện của công ty thôi.”

“Tốt nhất là thành thật một chút, Trình Tâm sắp sinh rồi, đến lúc đó con đến xem xem.”

Vẻ mặt Thẩm Lương Châu thay đổi, khẽ nói: “Con biết rồi.”

Tuy rằng anh ta đã biết Trình Tâm là loại người gì, nhưng dù sao cô ta cũng đang mang thai, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng còn là con anh ta.

Thẩm Lương Châu còn chưa độc ác đến mức đến cả con của mình cũng không nhận, cho nên anh ta vẫn luôn đối xử tốt với cô ta, hơn nữa trước khi đứa nhỏ ra đời còn tặng qua bên kia không ít đồ.

Nghĩ đến việc mình sắp lên chức bố, lòng anh ta không khỏi mềm mại hẳn.

Mặc dù tất cả những điều này là một chuyện bất ngờ, nhưng anh ta đã từng ảo tưởng có một gia đình hạnh phúc cùng Lâm Tử Diên, sau đó sinh ra một bé con khỏe mạnh.

Nhưng bây giờ tất cả chỉ còn là một giấc mơ.

Thật may, anh ta vẫn còn cơ hội thay đổi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Lương Châu lại sáng lên.

Có lẽ một ngày nào đó Tử Diên lại sẽ quay lại bên anh ta.

Nhưng phải đợi cho đến ngày anh ta trở nên đủ mạnh mới được.

——

Bởi vì Lâm Tử Diên bắt đầu nổi tiếng, x5bDiên Vĩx5d cũng dần được mọi người chú ý hơn.

Tháng tư.

Lâm Tử Diên bỗng nhận được một lời mời tham gia cuộc thi thiết kế.

Nhan Niệm tò mò nhìn qua: “Cô định tham gia sao?”

Lâm Tử Diên: “Tôi cũng muốn thử.”

Nhan Niệm: “Nếu được thì cứ thử đi, cô vừa có thiên phú lại còn hay có linh cảm, hơn nữa nghe nói nếu trở thành quán quân, có thể sẽ có cơ hội giao lưu với nhà thiết kế nổi tiếng Lawrence đấy.”

Nghe thấy cái tên này, hai mắt Lâm Tử Diên sáng rực hơn hẳn: “Thật sự là Lawrence sao?”

Danh tiếng của Lawrence trong giới rất lớn, chủ yếu là vì các tác phẩm của anh ta mang đến niềm tin cho nhiều người, giống như một thần thoại, không thể có được nhưng cũng khiến người ta khao khát.

Nhan Niệm cười đáp: “Đúng vậy, đây là tin tức trong ngành của tôi, nói với cô đầu tiên đấy.”

Lâm Tử Diên suy nghĩ một lúc, sau đó kiên định nói: “Được, vậy tôi tham gia.”

Nhan Niệm cổ vũ cô: “Cô làm được mà Tử Diên, đến lúc đó nhớ phải xin chữ ký thần tượng cho tôi đấy.”

Lâm Tử Diên bắt đầu xem xét thể lệ thi, tuy chưa bắt đầu nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.

Cuộc thi này chắc chắn là nơi nhân tài tập hợp, cô phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới có thể làm được.

Buổi tối cô về muộn một chút, vốn nghĩ Thẩm Tư Viễn đã nghỉ ngơi rồi.

Thế nhưng lúc đến cửa lại nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng đứng ở vườn hoa tỉa cành thừa.

Anh dường như luôn cực kỳ kiên nhẫn với hoa và cây cối trong vườn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm cán kéo màu bạc, mắt rũ xuống, nghiêm túc chăm sóc.

Ánh trăng chiếu rọi, soi sáng sườn mặt tinh xảo dịu dàng của anh.

Lâm Tử Diên nhìn anh đến ngây ngốc, mãi đến lúc Thẩm Tư Viễn phát hiện động tĩnh phía bên này.

Anh nghiêng đầu nhìn qua, sau đó lấy khăn lau tay, đi đến bên cạnh cô, tự nhiên dẫn cô vào trong: “Biết hôm nay công việc của em bận rộn, cho nên tôi đã bảo dì giữ ấm đồ ăn cho em rồi.”

Lúc ăn cơm, Lâm Tử Diên vẫn quan sát Thẩm Tư Viễn, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Thẩm Tư Viễn ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Có phải em muốn nói gì đó với tôi không?”

Lúc ăn cơm Lâm Tử Diên hơi phân vân không biết có nên hỏi Thẩm Tư Viễn hay không, vừa phân vân một lúc thì Thẩm Tư Viễn đã đi mất.

Lâm Tử Diên: “…”

Cô còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông này đã đi lên lầu.

Đợi ăn cơm xong, Lâm Tử Diên cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.

Cô đứng trước cửa phòng Thẩm Tử Viễn, thử gõ vài cái.

Mãi đến lúc bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Vào đi.”

Lâm Tử Diên mới mở cửa đi vào.

Ai ngờ.

Vửa đẩy cửa vào đã xuất hiện hình ảnh hạn chế người xem – anh đang cởi một nửa áo sơ mi.

Làn da của anh trắng nõn, cơ thể cân đối cường tráng, khoảnh khắc lúc Lâm Tử Diên đi vào, nửa áo buông lơi, nốt ruồi nhỏ màu nâu nằm ở cơ bụng trái khiến người khác vô thức bị quyến rũ.

Anh biết cô đến nhưng cũng không phản ứng gì, thẳng thắn cởϊ áσ sơ mi ra ném lên giường.

Đường nhân ngư của anh xuất hiện vô cùng rõ ràng.

Giây tiếp theo.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, mắt khẽ cong, hơi nhướn mày lên, giọng nói trầm ấm: “Tử Diên, chuyện gì thế?”

Khoảnh khắc đó.

Đầu Lâm Tử Diên cảm giác như có pháo hoa nổ tung.

—hết chương 32—