Nguyện Nguyện

Chương 29

11.

Con trai tầm tuổi này cao nhanh lắm. Có điều, Kim không để ý Kiều mấy. Có một khoảng thời gian dài, Kiều không được ăn thịt đầy đủ như vóc người y xương xẩu. Đồ y mặc vẫn là tấm áo sơ mi trắng với chiếc quần bò dạo trước. Nay y mười lăm đồ, quần áo bị ngắn. Vóc người Kim cao lớn thô kệch. Gã quăng mấy bộ gã ít mặc cho y, nhưng chúng lại không vừa người y, chúng dài.

Chị Uyển tự trích tiền của chị để mua cho y một bộ quần áo mới.

Y vui lắm. Y cầm quần áo mới mà quơ chân quơ tay khen chị:

– Chị ơi, chị tốt quá!

– Em có thích không?

– Thích! Chị ơi, chị giống mẹ em quá. Sao chị lại tốt với em thế ạ?

Sao lại tốt ư? Chị nghĩ rằng, chắc phụ nữ dễ cảm thông hơn thôi. Có khi, do họ đều sống dưới đáy xã hội nên họ thấu hiểu nhau chăng.

“Họ” ở đây không tính thằng Kim.

Đối đãi với Ô Kiều ấy à, khéo thằng Kim còn tệ hơn cả một con điếm nữa.

12.

Có một câu rằng, chuyện tốt chẳng kéo dài mãi.

“Tốt” là sao?

Với y mà nói, trước khi gặp Lê Nguyện thì Mạn Uyển là một sự dịu dàng nhỏ bé trong đời y.

Vì sau khi y lên mười sáu, y không gặp chị ấy nữa.

13.

Tvc mê bài bạc, nhưng không được tổ độ nên thua táng gia bại sản, còn bị đám cho vay nặng lãi đòi tới tận cửa.

Lúc ông bị chém chết, Trần Kim đứng trên lầu chứng kiến cả quá trình.

Ông không có tình cha con gì với gã; tương tự, gã cũng chẳng để ý chuyện ông sống hay chết. Cha nợ con trả, nhịn ăn nhịn chơi trả nợ cho cha, báo ơn dưỡng dục… Gã không bao giờ làm thế.

Nói gã bạc tình cũng được, hắn không hề nợ ông.

Căn nhà này đã bị ông thế chấp cho bên cho vay nặng lại.

Mất nhà, gã tính bỏ Ô Kiều nhưng không bỏ được. Quanh đây toàn người quen, thấy Ô Kiều “lạc” là họ nhiệt tình báo công an giúp. Gã không vứt thằng ngốc này được, đành dắt y theo.

14.

Kim dắt Kiều lên phía Bắc thành phố ở trọ.

Tối nọ, gã nhậu xỉn về, bước chân loạng quạng vào phòng ngủ. Dưới ánh trăng sáng nhẹ, gã thấy một em gái nằm dưới đất. Gã không sợ ma, gã ôm em vào lòng rồi bồng em lên giường.

Gã mặc kệ “em” giãy giụa mà ghì em lại, tay gã luồn vào trong quần em. Tự dưng sờ phải một vật cứng giữa chân em, gã tỉnh.

Gã đá Kiều xuống giường, chửi:

– TᏂασ!

Ô Kiều lên mười sáu, xinh xắn vô cùng. Chỉ số thông minh có hạn, nhưng đặc điểm giới tính thứ cấp vẫn phát triển bình thường. Dươиɠ ѵậŧ y cứng không lớn hơn dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông khác lúc họ cương cả.

Sáu năm không cắt tóc, tóc y đen mượt như dòng thác đổ xuống, khiến Kim say xỉn tưởng y là con gái.

15.

Đêm ấy, sau khi nhận nhầm con trai thành con gái, Kim say quắc cần câu. Gã vừa đẩy Kiều ra là ngủ ngon giấc vô cùng.

Ban đầu việc này chỉ là khúc nhạc đệm êm đềm, việc đã qua thì cứ qua. Có điều, đang hưởng thụ cuộc đời hoan lạc tự dưng dọn đến phía Bắc khiến Kim ít lêu lổng với đám anh em giang hồ của mình hơn; chốn này vắng vẻ nên chẳng có mấy chỗ chơi bời.

Những tháng ngày không được chơi khiến gã phiền lòng. Gã dựa đầu giường, nghe tiếng thở đều êm tai từ người đang nằm cùng phòng mà gã bắt đầu tính toán.

Kiều đẹp đấy. Mắt đen, da trắng, môi đỏ, không hưởng miếng thô bỉ nào từ cha gã cả. Gã nghĩ, chắc y giống mẹ.

Tay phải rút khỏi háng, gã gọi thằng em ngốc nhà gã:

– Ô Kiều.

Y đang ngồi trên ghế, chống cằm ngắm sao. Nghe gã gọi, y quay đầu nhìn gã, đáp lại:

– Dạ?

– Lại đây.

Y nhảy khỏi ghế, không cảnh giác gì mà lại gần gã.

Gã ôm lấy y, kéo y ngồi lên đùi gã. Tự dưng bị kéo lại khiến y sợ hãi, y rén y hỏi:

– Anh cả ơi, em… em lại sai gì ạ? Anh đừng giận nhé… có gì mình nói chuyện rõ ràng…

Gã bật cười:

– Được. Tao không giận. Mày nghe lời tao nhé, lát nữa tao có làm gì thì đừng giãy, được không nào?

Y không biết gã muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý:

– Vâng.

Gã lột quần y xuống, đôi chân dài trắng muốt lộ ra trước mắt gã. Giữa chân là nhúm lôиɠ ʍυ thưa thớt che bớt dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn. Gã vuốt khẽ dươиɠ ѵậŧ của y. Chốc chốc, y cương. Gã vẫn sờ, còn y thấy khó chịu.

Y chưa từng xem phim con heo bao giờ cả, y chẳng biết gì về mấy chuyện người lớn thế này. Mặc dù y nghe tiếng gã rền rĩ với các chị bao lần, nhưng tiếng động ấy khiến y sợ. Lúc ấy, y không trốn được, đành bất lực nghe chúng.

Y ngây thơ lắm. Tuy đã dậy thì xong nhưng y chưa từng để ý đến ai cả, chưa từng gặp mộng tinh.

Gã khiến y cảm nhận luồng sóng tình lạ lẫm ập đến, y cố nén chúng xuống, mũi chân cuộn lại. Y nức nở nài nỉ gã:

– Anh cả ơi… anh đừng sờ nữa… Khó chịu…

– Chỗ nào khó chịu?

Y không thể tả được cảm giác của bản thân lúc này, bèn thật thà:

– Em… muốn tè…

Gã vừa xoa đỉnh đầu khấc, vừa dặn:

– Lớn ngần này mà còn định tè dầm? Nhịn lại. Không được vấy bẩn ga giường.

Đồng thời, gã tuốt nhanh hơn. Làm sao y chơi lại gã chứ? Y nhịn không nổi, cong eo, xuất tinh.

Gã chìa mớ dịch trắng nhầy trong tay mình cho y xem, còn ác ý nạt y:

– Của mày đấy!

Y sợ lắm, sợ phát khóc:

– Em xin lỗi anh cả. Em không… không cố ý vấy bẩn đâu… Anh đừng giận…

– Ai vấy ra thì liếʍ sạch vào, phải không nhỉ?

– Rửa… rửa tay… rửa tay là sạch ạ…

Gã nhét bàn tay dính dịch vào trong miệng y, ra lệnh:

– Liếʍ đi!

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi tanh hơi mặn, không ngon. Y muốn ói ra, nhưng không được. Y khóc mãi, mà vẫn phải liếʍ tay gã cho sạch.

Lúc y làm thế, quanh y có một luồng khí thế mâu thuẫn. Y ngây thơ, nhưng hành động lại lẳиɠ ɭơ chết người. Đáng lẽ, cái vẻ lẳиɠ ɭơ không nên xuất hiện nơi y.

Gã đè y xuống, giữ chân y thành hình chữ M. Toàn bộ vùng tam giác của y phô ra trước mắt gã.