Xung quanh yên lặng, những âm thanh sột soạt nhỏ trong phòng quần áo bên cạnh đặc biệt rõ ràng.
Tôi từ trên giường đứng lên, chân trần đạp xuống đất, nhưng còn chưa kịp chạm đất đã mất thăng bằng ngã xuống, cũng may Tần Duyệt nắm lấy cánh tay tôi.
Thoạt nhìn không có ai trong phòng quần áo bên cạnh, điều đáng ngờ duy nhất là chiếc tủ quần áo lớn kiểu châu Âu có cửa đôi —— quá đủ cho hai người đàn ông trưởng thành.
Tần Duyệt không có kiên nhẫn tốt như vậy, giơ súng trong tay gõ hai lần vào cửa tủ quần áo: “Bắn đấy?”
Một giọng nói hoảng hốt phát ra từ trong tủ: “Đừng!”
Vòng đồng trên cửa run lên, có tiếng cót két, cửa bị đẩy ra từ bên trong, Tiểu Mộc đầu tóc bù xù chui ra, đầu tiên nó nhìn thấy tôi, sau đó liền tự mình vuốt tóc như muốn mình gọn gàng hơn: “Anh Đoạn.”
“Không sao,” tôi nói với nó.
Tôi thực sự không sao, Tần Duyệt lại trông khá đáng sợ: Đầu bị đánh tóe máu, vết thương trên cánh tay bị xé miệng, quần áo dính đầy vết bùn hình vuông vuông của đến giày quân dụng, và mắt vẫn đỏ hoe.
Tiểu Mộc vừa liếc mắt nhìn Tần Duyệt, cậu lập tức cứng cổ dọa người: “Nhìn cái gì?”
Trên bắp chân có gì đó ấm áp chạm vào, cúi đầu liền phát hiện con mèo của mình đang uốn éo mông đi theo, nó luôn dính Tần Duyệt hơn, đang nghiêng người thỏa mãn ủi ủi mắt cá chân cậu.
Tần Duyệt giật mình nhảy dựng, hù dọa con mèo: “Cái con xấu xí này, tao mổ bụng mày ra bây giờ!”
Nhưng mèo mập không sợ. Ánh sáng của trăng tròn chiếu qua cửa sổ, soi rõ bộ lông mềm mại và mảnh mai nhất trên đôi tai con mèo mập.
“Nó không xấu.” Tôi nói.
Trong phòng này chỉ còn lại có tôi, Tần Duyệt, Tiểu Mộc và một con mèo. Để chúng tôi xử lý nhiều xác chết như vậy thật không uy tín.
Tôi luôn là một người mặt dày, vì vậy tôi đưa họ đến biệt thự suối nước nóng trên đỉnh núi của Winlai.
Kiếp trước tôi chắc hẳn là một chú chó cần mẫn canh cửa, kiếp này mới có thể quen được một người tốt như Winlai.
Winlai tình cờ ở đó khi chúng tôi đến.
Thấy chúng tôi thê thảm, cô ấy lập tức gọi bác sĩ gia đình đến khám cho Tần Duyệt.
Lợi dụng lúc Tần Duyệt đang la hét khi bác sĩ băng bó và khâu lại vết thương, Winlai khẽ hỏi tôi: “Anh A Thố, anh có khỏe không?”
Tôi muốn nói với cô ấy, “Tôi không sao.” Lời này trên đầu lưỡi quanh quẩn nửa vòng, đột nhiên tôi nghĩ cha của Winlai bị Tần Duyệt gϊếŧ chết, tôi cảm thấy không khác gì chính mình làm ra.
Thấy tôi không nói, cô ấy trừng mắt nhìn Tần Duyệt đang ở phía sau không xa, hạ thấp âm lượng: “Hai người có chuyện gì vậy?”
Tôi lắc đầu, cảm thấy quá khó để trả lời.
Gió thổi tay áo phồng trên người Winlai thành hai chiếc đèn l*иg lớn, trên mặt cô bôi thuốc chống côn trùng và kem chống nắng màu vàng nhạt, một mùi hương thơm lừng nhào vào xoang mũi, tôi chợt muốn hôn một cái, thế là tôi liền hôn lên gò má căng phồng như một cô bé của Winlai, Tần Duyệt bên cạnh hét lên như gà bị cắt cổ.
Đầu tôi bắt đầu nổ tung vì đau: “Câm miệng!”
Tần Duyệt cuối cùng cũng được băng bó xong.
Tất cả mọi người đều đã ngủ. Đất trời lúc rạng sáng có một vẻ lặng im mênh mông rất riêng. Tôi với Tần Duyệt sóng vai cùng nằm trên một chiếc giường lớn, ga giường là tơ tằm —— vì căn phòng này tôi đã từng ngủ qua.
Một chút buồn ngủ cũng không có, tôi nằm nghiêng bắt đầu vươn tay sờ từng lớp sẹo trên người Tần Duyệt.
Cậu cũng không ngủ.
Mặt trăng dường như sáng hơn nhiều so với bình thường, hoặc vì rèm cửa không được kéo ra, Tần Duyệt trắng lạnh nằm bên cạnh tôi, toàn thân đầy vết sẹo, giống như một yêu tinh vừa mặc vào một lớp da người, chưa kịp làm mịn nó lại.
Tôi nghĩ cậu trông rất ổn, đặc biệt là những vết sẹo lốm đốm trên da.
Tôi theo cánh tay của cậu đi lên, chạm vào khuỷu tay chai sần của cậu, ngón tay của tôi dừng ở đấy, không ngừng vuốt ve, ngẩng đầu nhìn: “Chỗ này là bị thế nào?”
“Lúc nhỏ em bị ngã khi đi xe đạp.” Tần Duyệt từ trong mũi ậm ừ cười khẽ. Tiếng cười như những nốt trầm của cây đàn hạc, rung động rung động trêu chọc lấy tôi, tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy ở bụng dưới.
Cọ ga trải giường nhích về phía cậu, làn da trơn bóng vừa mới rửa sạch dần dần bị bao phủ bởi một tầng nhiệt ẩm, Tần Duyệt vẫn đang nghiêm túc nói cho tôi biết nguồn gốc vết sẹo của mình: “Em ngã xuống lộ cả gân. Lúc đó em không biết gân trắng là gì, tưởng mình là cái áo gối, bông gòn bị rơi ra ngoài.”
Nghe đến đây, tôi tròn mắt.
Tần Duyệt không biết mình buồn cười đến mức nào khi nói câu này, nói tiếp: “Gặp anh xong, sáng nào ngủ dậy cũng biến thành áo gối ướt. Mẹ, họa mi chảy đầy bông gòn trắng. Em sợ chết.”
Tôi nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng vẫn đập giường cười thành tiếng, cười đến đau cả bụng: “Ôi … bông gòn…”
Tôi bật cười “ha ha ha” vươn tay bóp chặt mặt cậu: “Áo gối nhỏ!!!” Tần Duyệt có lẽ đã hối hận vì đã kể với tôi chuyện này, tức giận trách: “Sao anh lại như thế này.”
Tôi cố lắm mới kìm được tiếng cười của mình, đầu tôi nhảy ra những dòng “áo gối nhỏ”, tôi lại bật cười.
Tần Duyệt rốt cuộc cũng thẹn quá hóa giận, lật người tôi tôi xuống, cởϊ qυầи lót, đét vào mông tôi: “Còn cười?”
Lá cây xào xạc xào xạc, tiếng nước suối róc rách trong veo.
Chú chim nhỏ trốn trong rừng không biết do mất ngủ cả đêm hay dậy sớm quá mà cô độc líu lo một mình.
Tần Duyệt vẫn đánh tôi, chỉ là quậy một hồi thì không khí thay đổi.
Khi cậu đánh tôi, tôi định la lên, nhưng tiếng la đó lại giống như khi bị cậu làm, nên tôi phải cắn vào mu bàn tay của mình, điều này làm cho tiếng “ưm ưm” bị che lại, nghe càng lạ lùng hơn.
Tôi không nghĩ rằng tôi có chút thịt thừa nào trên cơ thể, chỉ có phần thịt ở mông tôi lại dày hơn. Bị tát bằng lòng bàn tay như thế này không đau lắm nhưng tiếng rất kêu.
Tiếng “bốp” vang vọng, nghe xong da đầu tê dại.
Tôi cương cứng rất nhanh.
Tôi xoay người nắm lấy cổ tay Tần Duyệt, từ từ cọ xát vào tấm trải giường, quỳ lên, bước sang một bên, phát hiện vệt nước sẫm màu trên tấm ga giường vừa bị dương v*t của mình chọc vào. Tôi chạm vào mảng ướt, quay lại nói với Tần Duyệt.: “Tôi làm bẩn ga trải giường rồi.”
Tần Duyệt vươn tay ra phía trước sờ soạng dương v*t của tôi, phía trên tiết ra dịch dính, móng tay của cậu cắm nhẹ vào lỗ chuông phía trên, chọc chọc làm tôi hơi đau nhức, cái mông cũng nóng rực, sưng lên.
“Tiểu Duyệt, đi lấy thắt lưng.”
Tần Duyệt sửng sốt, đi tới hôn vụn vào mặt tôi, lanh lợi nhảy xuống giường: “Ừm!”
Tôi bịt chặt miệng mình, quỳ xuống bên cạnh giường, giữ yên, mặc cho Tần Duyệt từ phía sau cầm thắt lưng, vυ't vυ't xé gió đánh vào người tôi, tôi vô cùng đau đớn, người anh em phía dưới vẫn một mực cương cứng, ý thức hốt hoảng. Nước mắt tôi ứa ra, chảy đầy trên khuôn mặt.
Tôi cảm thấy nỗi đau trong ký ức đã không còn vấy bẩn nữa.
Tôi không biết khi nào cậu thả dây lưng xuống, kê gối lông ngỗng nâng eo tôi lên, và lần đầu tiên tôi nhìn thấy tôi bị tách chân, mông bị banh ra, còn có cái lỗ co rúm kia.
Hai chân tôi đầy vết roi dài chồng chéo, Tần Duyệt hôn lên mắt cá chân của tôi, hơi cụp mắt xuống: “Đoạn Thố, nhìn em.”
Nói xong, cậu từng chút một cắm vào.
dương v*t kia đã bị mông tôi nuốt chửng, chỉ còn lại hai tinh hoàn đầy đặn bên ngoài, bị mông tôi bóp thành hình bầu dục trong những cú thúc mạnh.
Tần Duyệt thở hổn hển như sắp chết, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu kích động như vậy.
Cậu thẳng lưng dập được một hồi mới sực nhớ ra là không có thuốc bôi trơn, trong nhà này làm gì có thứ đó. Cậu bóp một ít dầu dưỡng chống viêm, lung tung bôi lên. Dầu dưỡng buốt lạnh, bên trong bị cậu đâm nóng hổi, bên ngoài thì gió thổi mát rượi.
Lối vào sủi đầy bọt trắng vì cậu gây rối, cặp mông đỏ bừng của tôi kẹp giữa một cây dương v*t nhanh chóng đút vào rút ra.
Winlai và Tiểu Mộc vẫn đang ngủ ở tầng dưới, tôi cắn môi cố gắng không hét lên, cậu vươn tay vịn sau đầu tôi, dễ dàng cho tôi thấy cậu làm tôi như thế nào.
“Thấy không” Cậu hỏi tôi. “Anh thấy ai đang làm anh không?”
Tôi phát điên mất.
“Tần Duyệt …” Tôi gọi tên cậu, cầu xin thương xót, cuối cùng không biết xấu hổ gọi: “Bố, bố…”
dương v*t của Tần Duyệt nở ra rất nhiều trong cơ thể tôi, cậu bế tôi lên, tôi vòng hai chân qua eo cậu, mặt đối mặt với cậu, cậu gọi tôi: “Con gái ngoan.”
Sáng hôm sau, tôi sầu não lo lắng cách âm của ngôi nhà này có tối không, Winlai và Tiểu Mộc có nghe thấy chúng tôi đang lộn xộn trên lầu hay không, những vết dây lưng trên cổ và cổ tay tôi không thể giấu được sau quần áo là do đâu mà ra, cả vết thương của tên Tần Duyệt đáng chết kia sao lại xé miệng…
Vân vân và vân vân.
Nhưng Tần Duyệt như bị chạm dây thần kinh, sau khi tắm rửa buổi sáng thì cứ đi theo tôi cười quái dị.
Tôi nhổ nước súc miệng, rửa sạch kem đánh răng trên miệng, hỏi cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy.
Phòng tắm lớn như vậy, cậu cứ dán dán vào bức tường phía sau tôi, vô cùng nhập vai bắt chước mấy câu hôm qua tôi kêu: “Bố, bố ơi, bắn vào bên trong, con muốn mang bầu con của bố, muốn bố làm lớn bụng…”
“…”
Tôi xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ngẩng đầu lên cảnh cáo: “Tiểu Duyệt, đừng nhúc nhích.”
Cậu nghe lời tôi, bất động, thậm chí còn nín thở chờ xem tôi sẽ làm gì.
Tôi nắm lấy mắt cá chân của cậu rồi đứng dậy, xách cậu xoay khoảng một trăm tám mươi độ, dập đầu cậu xuống sàn
Tần Duyệt cao hơn tôi, treo cổ như thế này, cổ gục xuống đất, ngửa đầu dựa vào góc tường và sàn nhà, sững người vài giây, sau đó cậu nhao nhao thành một con gà: “Ais! Đoạn Thố! Anh bắt nạt em!”
Lúc cậu đang mắng chửi, tự nhiên tôi nhớ đến cậu là một “chiếc áo gối” và sẽ biến thành “chiếc áo gối ướt” vào mỗi buổi sáng. Tôi không thể nhịn được cười, phải buông cậu ra, cậu lập tức bật dậy vò đầu tôi.
Nhiệt độ suối nước nóng thiên nhiên cũng gần đến nhiệt độ nước sôi.
Mỗi buổi sáng, Tiểu Mộc cầm một cành cây thật dài để đi luộc trứng. Ở đầu cành cây buộc một túi lưới, trong túi có một ít trứng, ngâm trong suối nước nóng năm sáu phút trứng đã chín.
Tôi ở đây đã hơn nửa tháng, và tôi vẫn cảm thấy khó chịu. Không cử động thì còn đỡ, vừa cử động nhẹ các khớp xương toàn thân kẽo kẹt giống như thiếu dầu bôi trơn.
Hay chỉ cần một cơn nóng chập chờn là đã có hàng nghìn con kiến
bò lên dày đặc trên cơ thể tôi, ngứa ngáy vô cùng, tôi cắn răng chịu đựng, tưởng chừng cả tiếng trôi qua, nhưng nhìn đồng hồ, thực sự chỉ có hai hoặc ba phút.
Lúc Winlai nói “Chaiwan đã bị dẫn độ về Thái Lan”, tôi đang ngồi xổm ở cửa để ăn trứng, Tần Duyệt đang bóc một quả cho tôi.
Cậu bóp nát quả trứng trong tay, đứng phắt lên, “Hắn còn sống sao?”
So với việc Chaiwan bị dẫn độ sang Thái Lan, tôi ngạc nhiên với việc hắn vẫn còn sống. Tôi nghĩ thầm sau này có thể tìm công việc thiến mèo thiến chó trong làng, tôi tự thấy mình rất có thiên phú.
Trong người Winlai như có một con chim sơn ca, cứ líu ríu không ngừng. Thấy đã là buổi trưa, Tiểu Mộc chuẩn bị nấu cơm, một lúc sau, Tần Duyệt cũng vào bếp.
Tôi sợ Tần Duyệt lén trộn lá héo hoặc ruồi chết vào bát cơm của Winlai, nên vội vàng muốn đi xem xét, nhưng Winlai đã túm lấy tôi nói: “Đi trốn đi, chồng tôi biết anh vẫn còn sống, đi tìm anh khắp nơi.”