Tôi nhảy xuống từ tầng hai mà không mang giày.
Tôi không biết từ khi nào bố tôi sơn bức tường thành màu xám, tôi bám vào nó, vầng trăng khuyết trên bầu trời trông giống như một vết đυ.c thủy tinh thể, tối tăm mờ mịt, những bậc tam cấp cũng xám xịt.
Chỉ có một bên đèn sáng trưng ở chốt gác cổng sân.
Tôi hít một hơi thật sâu và chạy về phía cửa.
Những vệ sĩ phía sau tôi la hét, gió đêm nóng ẩm tạt vào mặt tôi, tôi chưa bao giờ biết gió có thể quất đau như thế.
Ẩn mình trong đám cỏ, tiếng dế kêu râm ran, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu thảm thiết bi ai của con vật nào đấy sâu trong rừng núi. Tôi chạy rất lâu, lòng bàn chân lạnh ngắt.
Bốn phương tám hướng toàn là núi, tôi không thể biết được ngọn núi nào là ngọn núi mà tôi đã hẹn.
Đúng lúc này, đèn pha từ phía sau chiếu vào, tôi quay đầu lại, không thể mở được mắt trước hai tròng mắt gớm ghiếc phía trước xe, tôi nghe thấy tiếng bố tôi giận dữ hét lên: “Đoạn Thố! Anh đi đâu vậy?”
Chân tôi phản xạ có điều kiện mà nhũn ra, cái thắt lưng đầy dầu mỡ hôi chua kia rất dài rất dài, tôi liều mạng chạy nhanh hết mức có thể.
Bất kể tôi có chạy đến đâu, thắt lưng da cũng sẽ quất vào đầu, lưng, mông của tôi một cách chính xác.
Tôi hét lên điên cuồng và chạy nhanh hơn, hai ngọn đèn hung dữ đột nhiên mờ đi, không tối hẳn nữa mà chỉ dịu lại, không còn chói mắt nữa.
Tôi ngẩng đầu lên, nương theo ánh sáng này, nhìn thấy một màu đỏ rực trên sườn núi, đang lắc lư qua lại. Tim tôi đập loạn xạ trong l*иg ngực, những cây lửa ấy nở đầy hoa, đỏ tươi và rực rỡ!
Tôi vui mừng đến mức suýt khóc, quả đào của tôi!
Những chiếc lá khô trên núi giống như vụn bột chiên giòn rơi ra từ miếng gà rán, dẫm lên sẽ vỡ nát thành xỉ.
Tôi đứng thở hổn hển trước cây lửa to nhất, miệng ứa nước miếng, nuốt bao nhiêu lần nó lại tiết ra bấy nhiêu, tôi biết thèm là sai nhưng tôi không thể kiềm chế được. Tôi ngồi dựa vào gốc cây và cảm nhận lớp vỏ xù xì, ẩm ướt trên thân cây.
Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên đầu, gió đêm thổi bay những tán lá nặng trĩu cành, từng mảng hoa bị ngọn gió lớn hung hăng thổi xuống, Tôi ở dưới gốc cây, những bông hoa ấy cứ rơi vào người tôi.
Tôi vuốt thẳng ống quần dài, sau đó co quắp chân muốn ngủ một giấc, dù sao nếu đến cậu cũng sẽ gọi tôi.
Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, một bàn tay vươn ra sờ soạng trên mặt, ngứa ngáy. Bàn tay này có cảm giác rất đặc biệt, giống như chiếc vòng ngọc duy nhất mà mẹ tôi để lại cho tôi trước khi mẹ đi, ấm áp và mát mẻ. Thật tiếc khi chiếc vòng tay đã bị vỡ tan tành khi bố tôi tìm thấy nó.
Tôi biết đó là bàn tay của cậu.
Tôi nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ như đang ngủ. Tôi nghe thấy tiếng nắp bị vặn mở, một cơn gió thổi qua, lại không nghe thấy nữa.
Chân tôi bị nâng lên, hơi cồn i-ốt mát lạnh lấy đi sỏi đá và bùn trên da chân, vết thương bắt đầu nóng ran và đau, tôi hơi sợ, tôi mở mắt, vươn cổ nhìn người đang ôm lấy chân mình.
Người đàn ông này rất cao, hơi giống cậu, lại hơi khác một chút.
Tôi nghĩ chứng mù nhận diện mặt người của mình đã trở nên tồi tệ hơn. Tôi bối rối, hơi xấu hổ hỏi: “Cậu…. là Tiểu Duyệt đúng không?”
Cậu gật đầu và nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, một bông hoa đỏ rơi trên trán, cậu giật mình nhìn lên những bông hoa đỏ rực trên bầu trời. Tôi nhìn thấy yết hầu trên chiếc cổ thon dài của cậu, và không hiểu sao lại cảm thấy nó mỏng manh vô cùng, giống như một chú mèo nhỏ đang cúi đầu.
Đó là Tiểu Duyệt.
Tôi đặt tay lên hầu kết của cậu, cố gắng bảo vệ chú mèo nhỏ kia.
Đồng thời tôi cũng rất ghen tị. Hơn mười năm nay cổ của tôi bị vòng đồng nặng nề trói chặt, sụn bị thít chặt thay đổi hình dạng, không thể nhô ra ngoài được. “Em…” Tần Duyệt gục đầu vào vai tôi, “Đào ….Em quên mất. “
“À.” Tôi khô khốc trả lời cậu, không hề thất vọng, chợt cảm thấy trên vai có một làn hơi ẩm ướt, tôi tưởng trời mưa, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy gió nhẹ lay động cành hoa, giống như mẹ lay võng cho tôi khi bé.
Tần Duyệt phát ra một tiếng nức nở cực kỳ kìm nén, tôi căng thẳng đến mức da đầu tê dại, hai tay vịn lấy vai cậu, muốn nhìn mặt cậu, nhưng cậu không theo ý muốn của tôi, có lẽ cậu xấu hổ, lại quay đầu sang một bên.
Nhưng nước mắt cậu vẫn rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tim tôi đập thình thịch, chắc chắn tôi đã làm gì sai rồi nên cậu mới đau buồn như thế.
Gió đã mạnh hơn.
Những bông hoa màu đỏ trên cây lửa rơi ra không ngừng, dưới ánh trăng khuyết, tôi chợt nhận thấy cúc áo của Tần Duyệt đều được cài lại.
Cậu rất dễ thương.
Cậu là người dễ thương nhất.
Tôi thực sự muốn ôm đầu cậu, nhào nặn mặt cậu. Nhưng cậu vẫn khóc, tôi sợ cậu thẹn quá mà bỏ chạy, nên tôi đưa tay kéo cổ áo cậu, cởi cúc áo cậu đã cố gắng cài lại.
Ngón tay tôi nóng lên khi chạm vào da cậu, rõ ràng là Tần Duyệt mồ hôi lạnh đầy mình, dù thời tiết rất nóng, nửa đêm cũng không chịu mát mẻ.
Tôi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào mắt Tần Duyệt. Tóc hai bên thái dương cậu ướt đẫm, những lọn tóc dính chặt vào da thịt. Cậu thật sự ra rất nhiều mồ hôi, cả người như vừa mới leo ra khỏi giếng, óng ánh sáng long lanh, mồ hôi giống như một lớp cát vàng, bao phủ cậu từng li từng tí.
Tần Duyệt thật đẹp.
Tần Duyệt là đẹp nhất.
Lúc lôi cởi cúc áo sơ mi của cậu, sờ thấy những vết sẹo nhô lên trên người.
Tôi ngẩng ra hồi lâu, lòng bàn tay áp lên vết sẹo không bằng phẳng nhất trên bụng dưới của cậu: “Sao lại bị thế, có đau không?”
Tần Duyệt lắc đầu, cậu kéo quần của mình xuống, thằng nhỏ cao hứng lộ ra đầu tròn như cây nấm, cậu nắm lấy tay tôi đặt lên đầu thằng nhỏ: “Ở đây mới đau.”
Thằng nhóc thẳng tắp, giống như một ống gạo mới rót đầy, cũng giống như một cô gái khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.
Chắc hẳn tôi đã bị thắt lưng của bố tôi đánh thành một con điếm chân chính, mới có thể cảm thấy dương v*t tráng kiện như vậy trông thật đẹp.
Chợt có tiếng gà trống gáy vang xa, bầu trời dần trở nên trắng xóa, hoa trên cây cũng đỏ hơn.
Tôi nắm lấy cổ tay Tần Duyệt, phát hiện trên mu bàn tay cậu có một dấu răng dính máu, tôi nhìn quanh thì phát hiện dấu răng trên ngón tay còn sâu hơn, không biết cậu đã tiêm phòng uốn ván chưa.
Tôi nắm lấy tay cậu xem xét kỹ lưỡng, Tần Duyệt đột nhiên dùng tay nâng cằm tôi: “Răng sắc như vậy chỉ để cắn người đàn ông của anh à?”
Tôi không thể tin nhìn cậu chằm chằm: “Tôi cắn?”
Cậu nhìn tôi, từ trong lỗ mũi bật ra một tiếng cười ngắn, hai lúm nhỏ bên má hiện ra rồi nhanh chóng vụt đi.
Tôi còn đang nhung nhớ về những vết thương chưa được chữa trị của cậu, trời đất đã quay cuồng trước mặt tôi, tất cả đều biến thành những bông hoa màu đỏ.
Tần Duyệt đè tôi dưới tàng cây, cởϊ qυầи tôi ra, nâng chân tôi lên: “Cô gái ngoan, thả lỏng đi. Cho em vào…”
Âm thanh cuối chuyển thành một tiếng thở dốc âm ỉ, và tôi cảm thấy làn da ở lối vào sắp bị dương v*t cọ bung ra, nó nóng bừng bừng.
Tần Duyệt xâm nhập vào, đóa hoa màu đỏ trên bầu trời ào ào đáp xuống thân thể trần trụi của hai chúng tôi, lại bị xóc nảy trên cơ thể mà lăn ra khỏi người.
Tần Duyệt hầu như lần nào cũng đâm vào đúng chỗ, dương v*t của tôi dựng đứng lên, run như cầy sấy, không bao lâu đã phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, từng ngụm từng ngụm.
Tôi nâng cánh tay lên che mặt, lại không hề che mắt, len lén nhìn Tần Duyệt.
Thằng nhỏ cắm trong mông tôi chưa mềm một chút nào, cậu thấy tôi xuất tinh, còn cầm dương v*t nhỏ của tôi một hồi rồi cứ thế rút ra, lúc rút ra tôi còn nghe tiếng như bật một cái nắp bần ra khỏi chai rượu.
Hàng của Tần Duyệt như có lò xo ở dưới, thong thả bật lại đập vào cơ bụng của cậu, cơ bụng cứng rắn, bị dương v*t của cậu đánh vào phát ra tiếng ‘bạch’. Tôi che mặt lại, da mặt đỏ bừng, vì tiếng động đó rất giống tiếng xương hông của cậu vỗ vào da thịt tôi.
Cậu thở nặng và gấp gáp, đứng dậy với lấy quần của tôi, với đến chiếc quần nhăn nhúm còn giũ giũ mấy lần rồi mới hầu tôi mặc vào.
Đùi của tôi hơi tê vì vừa cậu banh ra rộng quá, gân bắp chân không nghe tôi sai khiến. Tôi nhìn Tần Duyệt vụng về một hồi cuối cùng cũng nhét được hai chân tôi vào trong quần, giơ tay chọc nhẹ vào cánh tay Tần Duyệt: “Này.”
Cậu cứ để cây dương v*t của mình dựng đứng như thế mà mặc lại quần áo cho tôi: “Hả?”
Tôi hỏi, “Cậu không định làm tiếp hả?”
“Còn làm sao?” Tần Duyệt cúi người nói vào lỗ tai tôi, “Không phải đã bị chồng của mình *** bắn rồi à?”
Cậu bế tôi lên, đi đến con đường núi ngoằn ngoèo, nhét tôi vào ghế sau, bên trong xe rất mát mẻ và sảng khoái, tôi chợt để ý thấy chìa khóa xe phía trước còn chưa rút ra, cứ nổ máy liên tục ầm ầm, cậu cũng không sợ có trộm lái luôn chiếc xe đi.
Xe chạy xuống núi, tôi không bận tâm Tần Duyệt sẽ đi đâu, chỉ cần người lái xe là cậu thì đến đâu cũng được.
Chỉ là ghế xe địa hình này cứng quá ê cả mông, tôi nhấc cửa sổ trời trên ô tô lên, thò đầu ra ngoài. Những cơn gió như một con cá nhỏ, lướt qua mặt và cổ tôi, cố tình quất tôi bằng cái vây đuôi bé tí của nó!
“Bay đi!” Tôi hét lên! Bay đi, đến sông Cát!
Bay đi cùng loài chim di trú!
Tôi muốn tranh thủ khi Myaing và Thaung đang ngủ, chạy nhanh đến giếng kéo quả dưa hấu họ để lạnh qua đêm bổ ra ăn hết!
Tiếng hít mũi của Tần Duyệt lọt vào tai—— Tôi nghĩ thầm, cậu thật sự rất khó chiều, lúc nào cũng khóc.
Sau đó, vì ăn gần hết dưa hấu lạnh nên tôi bị cảm cúm vào buổi chiều, không thể khạc ra bất cứ thứ gì, mà có khạc cũng chỉ ra mật xanh mơn mởn.
Tôi đang đau khổ thì một cậu bé xông vào phòng, mặt trắng bệch như đậu hũ vừa nấu, tay ôm một con mèo to vạm vỡ đang say giấc nồng, đặt trong góc tường. Tay kia của nó cầm ống các tông tròn cũng cùng đặt xuống theo.
“Anh Đoạn,” Nó lấy ra một cái máy nhỏ không lớn hơn cuộn băng như trò ảo thuật, ấn nút, cuộn băng bắt đầu xoay, một giai điệu vang lên nhàn nhã, đứa trẻ nói tiếp, “Cái này gọi là Walkman, nó tốt hơn máy ghi âm. Không dễ bị hỏng đâu.”
Vì lạnh, tôi quấn kín chăn mền. Chiếc chăn bông từ trên đỉnh đầu phủ xuống, tôi dùng hai tay vặn chiếc chăn bông quanh mặt, chỉ để lộ một đôi mắt.
“Tên là gì?” Miệng tôi giấu dưới chăn bông, ong ong hỏi nó.
Cậu bé mím môi như sắp khóc: “Em tên là Tiểu Mộc.”
Tôi lắc đầu liếc mắt nhìn con mèo đang ngủ say: “Tôi hỏi nó.”
“Nó … không có tên.”
Tôi gật đầu, thu hẹp kẽ hở của chăn bông, trốn trở lại cái tổ bằng vải đen.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, tôi nhanh nhảu chui ra khỏi chiếc chăn bông, chạy đến bấm cái nút tròn trên máy kia.
Âm thanh từ TV rất lớn, tôi không thích. Tôi tắt TV, trong phòng chỉ có chiếc Walkman đang hát “Ngọt ngào” nhẹ nhàng.
Tôi ghé sát vào con mèo trong góc và dùng tay chọc vào hai hòn bi của nó.
Nó há to miệng nhảy dựng lên, khè tôi hai tiếng rồi quay lại nhìn bi của nó. Con mèo xám lớn không đủ dẻo để tự cuốn mình vào một vòng tròn, tôi thấy nó điên cuồng đuổi theo đuôi, hoặc bi của chính mình, nghĩ nó có lẽ là một con mèo đần.
Cơ thể tôi vẫn còn lạnh, khớp xương đau nhức, tôi quay lại giường, kéo chăn bông quanh
người, đột nhiên tôi muốn xoay vòng vòng như con mèo xám trên mặt đất.
Chiếc chăn bông hình bóng bay trắng làm tôi nhớ đến chiếc váy dây của mẹ tôi.
Tôi kéo chăn bông và xoay một vòng, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào lỗ khóa, đầu vốn đã choáng váng lại càng choáng váng, chân không kịp chạm sàn, cả người mất thăng bằng.
Cửa mở, Tần Duyệt mở to hai mắt, vội vàng ôm lấy tôi.
Chuyện này quá bất thường, chỉ có người bệnh tâm thần mới ôm chăn bông xoay tròn, tôi vô cùng xấu hổ, đẩy Tần Duyệt ra, nhảy trở lại trên giường, nhanh chóng quấn lấy mình thành một cái kén.
Trong phòng vắng lặng. Một lúc sau, giường rung lên một cái, Tần Duyệt ngồi ở bên cạnh giường của tôi.
Tần Duyệt rất lịch sự, cậu nhẹ nhàng kéo chăn bông: “Alo alo.”
Tôi đóng kén bên trong chăn, nghe ngóng bên ngoài và cười khúc khích, nhưng không nói tiếng nào.
Tần Duyệt bên ngoài lại kéo góc chăn bông: “Đoạn Thố?”
“Anh trai?”
“Vợ trẻ?”
“Cô gái ngoan?”
Tôi không hiểu tại sao cậu lại gọi tôi như vậy, để cậ im lặng, tôi kéo chăn bông ra trùm lên đầu cậu rồi kéo cậu vào ổ chăn.
Mái tóc của cậu mềm mại và dày, khuôn mặt thanh tú sờ vào mịn màng, tôi tranh thủ xoa nắn, thích tay vô cùng.
Tần Duyệt để tôi xoa thỏa thích, cho đến khi tôi bắt đầu liếʍ những vết sẹo cứng trên cổ, cậu mới ngăn tôi lại: “Anh thấy khá hơn chưa? Em mua đào đóng hộp, anh ăn không?”
Tôi gật đầu và đợi trong chăn bông. Tần Duyệt bưng đến một cái bát sứ to, đổ lon đào vào trong bát, màu vàng trong veo, khi cái bát rung chuyển, những miếng đào giống như những con thuyền đang lắc lư trên sông.
Cậu cầm thìa bạc uống canh cắt thịt quả đào thành nhiều miếng nhỏ kèm theo vài tiếng “chát chát”, không miếng nào bị văng ra ngoài.
Tôi trợn cả mắt lên: “Tiểu Duyệt giỏi quá!”
Tần Duyệt không biết nên cười hay nên khóc, cậu cầm thìa nhỏ múc một miếng đào, vắt bớt nước đường ở thành bát rồi đưa lên miệng tôi.
Tôi rời mắt khỏi cậu, nhìn miếng đào trên thìa, há miệng ngậm vào, vị ngọt tràn ngập khoang miệng, ngon đến mức không nỡ nuốt xuống.
Tôi muốn cậu ăn thử, trong đầu tôi hiện lên một ý niệm mơ hồ, có người đang nói với tôi rằng Tần Duyệt không thích ngọt.
Tần Duyệt dường như nhìn thấu sự do dự của tôi, cậu cúi đầu tự ăn, sau đó gật đầu: “Rất ngon.”
Tôi nhìn chằm chằm làn nước lấp lánh trên môi Tần Duyệt, quỳ xuống cúi người, đưa tay lên miệng nhỏ giọng hỏi cậu: “Tôi muốn hôn cậu, được không?”