Hầu hết những người mà Tần Duyệt bỏ lại đều là lính đánh thuê, những người này đều là ‘ai cho sữa người đó là mẹ’, lòng tôi cảm thấy ghê tởm.
Nhưng không có cách nào tốt hơn.
Tôi đến gặp những người anh em đã ra khỏi đó sau khi tôi rời đi. Những người tốt hơn có nhà máy, súng và binh lính riêng, tệ hơn một chút thì đang làm việc cho chính phủ đặc khu.
Tồi tệ nhất thì trở thành một bia mộ, một đống đất xiêu xiêu vẹo vẹo, và bia mộ nằm ngang bên cạnh đống đất.
Tôi không biết cơn bão nào đã đánh sập bia mộ của anh ấy, nên tôi đã dọn sạch cỏ dại xung quanh và dựng bia mộ trở lại.
Mấy tháng trở lại đây, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, ngủ bao nhiêu cũng không hết.
Tôi đã bán số đá còn lại trong kho lạnh với giá bằng một nửa giá thị trường. Tôi không muốn gϊếŧ người hay xâm phạm địa bàn nhà ai, tôi cho mọi người một khoản tiền bằng tiền trợ cấp, và đi đây đi đó cùng Tiểu Mộc và con mèo nhỏ màu xám.
Tôi ngỡ ngàng trước khu đèn đỏ sát biên giới Thái Lan.
Việc làm ăn ở đây bây giờ không suôn sẻ như xưa. Các tú bà bắt đầu dùng những cô cậu bé 11, 12 tuổi làm mánh lới đứng trước cửa tóm tay từng người qua lại để thu hút khách hàng.
Hầu hết những người đi qua con đường này đều không phải là người văn minh.
Những đứa trẻ mặc váy ống, bên trên khoác một cái áo chỉ đủ che ngực.
Một bàn tay vàng như cào cào thò vào áo khoác trước ngực một bé trai, khi tôi nhìn thấy cảnh này, đứa trẻ bất động, tròn xoe mắt nhìn tôi như cầu xin sự giúp đỡ.
Tôi nắm chặt tiền của mình, quay đầu bỏ chạy —— Tôi không giống bố tôi, tôi đã là kỹ nữ, tôi không thể lập đền thờ.
Tiền bẩn chỉ có thể tiêu bẩn.
Tôi đã đi và mua hơn một tá gái mại da^ʍ, những người trưởng thành. Tôi mệt và buồn ngủ không có thời gian để làm chuyện đó nhưng dương v*t của tôi lại có ý thức riêng, nhìn thấy một cô gái khỏa thân là nó đứng thẳng dậy, lắc qua lắc lại, với cái sẹo nhỏ xíu ở gốc lúc cương lên căng thành một vệt dài.
Tôi đuổi các cô mặc quần áo vào và lau sàn nhà, sau đó ngồi xếp bằng trên giường giảng đạo lý và đọc kinh Phật cho dương v*t của mình nghe, hy vọng sẽ thuyết phục được nó nghe lời tôi.
Chỉ một cây hàng mà cũng dám chống đối tôi.
Tôi buồn ngủ nhưng không ngủ được.
Tôi mặc đồ ngủ phi nước đại đến nhà máy —— nhà máy đóng cửa, các nhà điều chế về nhà trồng hoa anh túc, chỉ có một ông già đang canh cổng.
Tôi nhận ra đấy là ông già câm thiếu lưỡi đã mang tin nhắn cho tôi cho Winlai cách đây không lâu.
Chú ấy ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lập tức cúi đầu hoảng sợ nhìn dưới chân, màn đêm không che được gương mặt đỏ bừng. Tôi nhìn xuống và thấy phần thịt lộ ra chỗ mắt cá chân của chú ấy đã bị muỗi đốt sưng tấy. Tôi ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Kyaw, đi với tôi đi.”
Kyaw hé miệng nhìn tôi, và ngay khi tôi tự hỏi liệu ông già này có bị mất trí nhớ không thể đọc ngôn ngữ ký hiệu hay không, ông ấy đột ngột đứng dậy —— hành động quá nhanh khiến cái ghế đẩu dưới mông bật tung lên, kêu răng rắc.
Kyaw nhìn tôi, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Tôi hiện đang ở tại biệt thự suối nước nóng của Winlai. Sau khi dẫn Kyaw ra khỏi nhà máy, tôi đột ngột đi đường vòng đến ngọn núi phía sau.
Có một sân viện được bao quanh bởi một hàng rào, với một tấm đá cẩm thạch trắng được dựng lên trong đó.
Bia mộ của cha tôi.
Tấm bia do các cô chú dựng lên, tôi không có tấm lòng tốt như vậy.
Viên đá cẩm thạch trắng phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng của mặt trăng lưỡi liềm. Tôi đột nhiên đá vào bia mộ của bố như bị ma nhập, nhưng nó rất cứng, chân tôi bị chấn động đau đến mức không cử động được chút nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Tôi nghĩ mình có lẽ là một con súc sinh không răng, không có bao nhiêu sức tấn công, còn bị con mồi đập chết.
Kyaw bỏ chạy, Kyaw quay lại. Chú cầm một cái rìu trong tay.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm lấy chiếc rìu, và siết chặt nó bằng cả hai tay, bổ đôi bia mộ của bố tôi.
Một tuần sau, tôi vẫn dựng đền thờ — tôi mua đất ở khu đèn đỏ ở phía bắc bằng số tiền kiếm được từ buôn bán ma túy, san bằng xây trường học.
Tôi thăm dò ra được bài hát tôi nghe ở phòng bệnh Tần Duyệt do Đặng Lệ Quân hát, nên tôi nhờ Tiểu Mộc đi mua mấy cuốn băng nhạc ở phố thương mại. Băng vừa đến, tôi lập tức nhét nó vào một cái máy hát vừa nát vừa nặng, có hai con mắt to.
Tôi nhấn nút ‘play’ một cách kỳ vọng và hồi hộp.
Kết quả là, Đặng Lệ Quân thế mà hát lạc nhịp!
Tôi sửng sốt không nói nên lời, Tiểu Mộc đứng trước mặt tôi, dùng hai tay xoa xoa góc áo: “Lúc trở về thì trời mưa, có… có lẽ là bị vào nước…”
Trường học của tôi được xây dựng.
Tôi đã mời các nhà sư đến cầu xin phước lành. Theo ngày tháng các sư tính toán, tôi đóng đinh những tấm sắt hoàn công lên những dãy nhà màu nâu đỏ trong khu nhà dạy học và khu ký túc xá. Kết quả là vào ngày đó, chủ tịch của Quân đội Liên minh đã bị sát thủ bắn chết, một phát súng nát gáo dừa.
Chủ tịch quân đội đồng minh luôn đối nghịch với quân đội chính phủ đặc khu, bởi vì bọn họ từ lâu chủ trương ‘chống ma túy’, cho nên cơ bản là cũng quan hệ không tốt với tôi.
Vào mùa đông, thời tiết ấm lên, và mùa bão ở Kokang cuối cùng cũng kết thúc.
Tiểu Mộc nói với tôi sát thủ thú nhận rằng chính phó chủ tịch Quân Đồng minh đã thuê hắn.
.
Tôi cuộn mình trong suối nước nóng, mơ hồ có cảm giác quen thuộc. Thuê người gϊếŧ đại ca rồi tiện tay vu oan cho nhị ca, rất giống như phong cách của Tần Duyệt.
Chẳng bao lâu, quả nhiên tôi nghe nói rằng Lực lượng Đồng minh đã ngừng kiểm soát ma túy và bắt đầu thu hoạch đất để trồng cây thuốc phiện.
Không biết từ khi nào, những khuôn mặt lạ mặt đung đưa quanh biệt thự suối nước nóng, trông ngóng thò cổ nhìn vào, tôi ra lệnh cho người mang súng đuổi chúng đi.
Sau khi nghĩ lại, tôi vẫn còn sợ hãi, tôi nhát gan lại tiếc cái mạng của mình, nên tôi hạn chế đi ra ngoài đến mức thấp nhất có thể.
Khi Winlai đến gặp tôi, Tiểu Mộc và Kyaw đang ngồi xổm thành một hàng trong sân, mỗi người cầm một cái bát, xúc từng muỗng gạo nếp cho vào miệng.
Con mèo xám nhỏ thì chổng mông dựng đuôi, vùi đầu gặm miếng cá đang dang dở trên mặt đất.
“Anh không sợ giòi mọc trên người sao! Ngày nào cũng ru rú trong đây?” Winlai lắc đến mức hoa sứ trên tóc rơi xuống hết.
Tôi nhặt hoa lên đưa lại cho cô ấy, khi chạm vào tôi mới biết đó là hoa giả. Kyaw “a a” mấy tiếng không ai hiểu, Tiểu Mộc đột nhiên ợ lên, lông mày Winlai căng ra, mím môi dưới nhịn cười, nhìn bát cơm của chúng tôi: “Ăn ngon không?”
Tiểu Mộc lẩm bẩm gật đầu: “Cơm chùa lúc nào cũng ngon.”
Tôi sững sờ một lúc rồi phá lên cười, phun hạt cơm vào cái mặt to của con mèo. Con mèo khè khè với tôi, tôi khè lại nó. Nó lùi lại một bước, ngậm lấy những chiếc xương cá còn sót lại rồi ục ịch chạy đi —— nó thật sự quá béo, núng nính đầy mỡ, đã bảy tám ký lô.
Tiểu Mộc cắt một ống bìa cứng lớn hơn cho nó, hai bên trống rỗng, trụ tròn cũng có trụ vuông cũng có, nhưng nó chỉ thích chui đầu vào cứ không cào nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai quả bi lông trên mông con mèo, muốn ăn đào, và nghĩ về những cuộn băng nhạc của Đặng Lệ Quân.
Kyaw lại phát ra hai tiếng “A a”, tôi nhìn sang, chú ra dấu với tôi, nói với tôi rằng con mèo này đã đến lúc triệt sản.
Tôi giao tiếp lại với ông ấy bằng ngôn ngữ ký hiệu, “Chú giỏi thế sao lúc trước chú không cắt cho bố tôi?”
Nụ cười của Kyaw đông cứng trên mặt.
Tôi nhìn sang chỗ khác, tôi biết mình đã nói sai.
Tôi sợ Kyaw chán nên rủ chú ấy đi cùng Tiểu Mộc đi mua đào và băng đĩa cho tôi. Họ vừa đi, trên đỉnh núi đã đông nghịt người.
Tôi không ngạc nhiên.
Tần Duyệt và tôi quen nhau đã hai mươi năm. Bộ não nhỏ bé của cậu một khi đối mặt với sinh tử vẫn có thể bình tĩnh lao ra và sống sót.
Khi cậu leo xuống từ tầng năm và trốn thoát, lẽ ra tôi phải hiểu rằng tất cả chỉ là giả.
Thậm chí ngay cả hành động lấy tay che mặt trong đống lửa cũng đã được tính toán kỹ càng.
Người gây ra rắc rối phải là người kết thúc rắc rối.
Chính tôi là người muốn gϊếŧ cậu. Nếu muốn sống sót, cậu chỉ có thể bóp chặt lấy tôi, bóp đến chỗ chết, đến khi tôi quá đau đớn chỉ có thể mềm lòng.
Tần Duyệt là người bội bạc, câu nói duy nhất cậu không nói dối có lẽ là câu cậu không bao giờ hối hận.
Hơn chục lính canh gác của biệt thự đều bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Tần Duyệt mặc quần tây đen với áo sơ mi trắng bên trên, trên vai treo hai sợi đai. Những vết sẹo lồi lõm từ góc hàm của cậu từng tấc bò xuống, vằn vện khắp làn da trắng của cậu cho đến khi khuất vào trong cổ áo.
Cậu huýt sáo, mang theo một khẩu súng lục, phát hiện trên mặt đất có người co giật, vẫn chưa chết, cậu nhắm chuẩn một phát súng vào đầu người đó.
Họng súng từ từ nhắm vào tôi, lúc này con mèo xám đã bị người của Tần Duyệt xách gáy – nó không phải mèo con ba bốn cân, xách như thế nó sẽ đau lắm.
Con mèo há miệng nhe răng “ha ha”, đá chân vùng vẫy. Con mèo ngu ngốc này, thậm chí còn không biết ‘meo meo’’.
Họng súng của Tần Duyệt di chuyển đến bụng con mèo, cậu hắt hơi một cái rồi nhướng mày: “Mổ bụng con súc sinh này ra!”
“Đừng.” Tôi quỳ xuống trước mặt Tần Duyệt, vươn tay vuốt phẳng nếp gấp trên quần cậu, ngẩng đầu nhìn, “Cậu đừng làm thế này.”
Cậu bóp cằm tôi, cẩn thận nhìn xuống tôi rồi cong môi ra lệnh cho thuộc hạ: “Làm đi!”
Tôi hét lên, dùng tất cả sức lực từ khi còn bú mẹ, tuyệt vọng khản cổ mà hét. Tần Duyệt không ngờ tôi lại phát ra tiếng động kỳ lạ như vậy, cậu dùng một tay bịt tai, vẫy tay với binh lính đang cầm dao quân dụng chĩa vào bụng mèo, người đàn ông kia do dự một lúc rồi đặt con mèo xuống.
Tần Duyệt có lẽ đang khó chịu vì tôi mềm lòng với mèo, cậu thẳng tay tát vào mặt tôi, rồi giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ xách tôi đi.
Trên con đường núi ngoằn ngoèo, bóng cây bên ngoài cửa kính ô tô đung đưa khiến tôi choáng váng, sợ tài xế đạp ga không chính xác làm cả lũ cắm đầu xuống vách núi.
Tần Duyệt hít một hơi thật sâu sau tai tôi, sau đó giơ tay sờ nóc xe, bật đèn. Trong ánh sáng đυ.c ngầu, cậu bóp cằm tôi, nhìn kỹ mặt tôi: “Anh đúng là không xinh đẹp như hồi còn bé. “
Tôi không nói gì.
Tay cậu luồn thẳng vào vạt trước của chiếc áo sơ mi bằng vải lanh của tôi, xoa nắn hai đầu v*. Tôi chợt nhớ đến cậu bé ở khu đèn đỏ.
Xe xóc nảy trên đường hơn hai giờ đồng hồ mới dừng lại trước một tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu Tây.
Vừa mở cửa kính ra thì thấy một người bị xích sắt xích vào bàn cà phê, lâu lâu phát ra tiếng kêu “cạch cạch” lạ lùng. Tôi bước lên phía trước, Tần Duyệt không theo sau.
Tôi bước đến gần người đó, Tần Duyệt canh đúng thời gian bật công tắc đèn trên tường.
Ánh đèn neon xanh xao soi rõ khuôn mặt nhỏ tím tái của Tiểu Mộc.
Đầu óc tôi cũng trở nên trắng bệch, quay người lao về phía Tần Duyệt. Tôi chưa bao giờ là đối thủ của cậu, chẳng mấy chốc cậu đã ấn tôi xuống. Tôi chỉ có một miệng đang mở, vì vậy tôi liều mạng cắn vào tay cậu.
Tần Duyệt không kịp rụt tay lại, hét lên: “Bố chưa có đυ.ng vào nó! Anh phát điên cái gì!?”
Ve sầu chim chóc bên ngoài ríu rít ríu rít không ngớt.
Tôi thở hổn hển hai hơi, rồi nhìn lại Tiểu Mộc.
Tiểu Mộc trần trụi và sạch sẽ, không có dấu vết của bất cứ thứ gì, chỉ là ốm đến mức những chiếc xương sườn mỏng manh nhô ra.
Tôi không yên lòng. Tôi buông Tần Duyệt ra, đi kiểm tra giữa hai chân của Tiểu Mộc. Cũng sạch sẽ.
Tiểu Mộc hai mắt đờ đẫn, nhưng hơi thở đều đều, l*иg ngực phập phồng lên xuống. Mạch máu dưới da của cậu rất tím và thâm, giống như bị trúng độc lại cũng không hẳn là giống, tôi vỗ nhẹ vào má nó: “Tiểu Mộc?”
“Anh Đoạn, anh Đoạn.” Đôi mắt đó nhìn tôi thẫn thờ, “Anh Đoạn… băng bán hết rồi.”
“Không sao đâu.” Tôi ôm nó, cái chết của Myaing hiện lên trong tâm trí tôi, tôi vô thức lập lại, “Không sao đâu.”
Tần Duyệt đi tới định đá nó, nhưng bị tôi chặn lại, cặp chân đó đá lên vai tôi, Tần Duyệt nắm tóc tôi nhấc đầu tôi lên. Tôi hỏi cậu đã làm gì Tiểu Mộc, nhưng cậu không chịu nói.
Chỉ hù dọa tôi “Nếu anh không nghe lời tôi, em sẽ băm nó ra cho chó ăn đấy.”
Cậu gọi điện thoại, đèn pha hắt bóng vàng sáng lên tường phòng, hai người đàn ông mặc áo blouse trắng lần lượt bước vào với một chiếc vali.
Tôi nghĩ họ đến đây để xem bệnh cho Tiểu Mộc, nhưng họ lại đi lên tầng hai và đi thẳng vào phòng tắm của phòng ngủ. Tại đây, họ cắm ống phía sau tôi và đổ nước màu hồng nhạt vào tôi ba lần. Tần Duyệt kéo một cái ghế, ngồi ở cửa phòng tắm xem.
Tưởng đâu cuối cùng cũng xong, hai bác sĩ lại lấy ra rất nhiều chai thủy tinh từ trong vali, màu trắng tinh khiết, khi hòa với nước vẫn không thấy chuyển màu, không biết đó là chất gì.
Họ treo ngược thứ đó lên, kích thước bằng một cái ấm, sau đó lấy một ống thực quản mỏng hơn đưa vào miệng tôi, chọc sâu vào trong, mở van cho chảy hết nước vào bụng tôi.
Tôi vẫn còn tỉnh táo, ngoại trừ cơn đau thì chỉ có cái lạnh. Se sẽ.
Hai bác sĩ kia không biết đã đi từ lúc nào.
Tay nắm cửa bị khóa bằng một tiếng ‘cạch’. Tần Duyệt đặt tôi xuống giường, trong ngăn kéo tìm được thứ gì đó, giọng nói có chút hưng phấn: “Em muốn chơi như thế này đã lâu rồi.”
Cậu kẹp hai cái kẹp sắt vào hai đầu v* của tôi, cái kẹp làm tôi đau lắm, bên trên kẹp được gắn dây điện màu đen, tôi lần theo dây và thấy một hộp điện hình vuông.
Trên mặt số có kim chỉ vôn.
Tôi đã hiểu, hai cái kẹp nhỏ này là điện cực.
“Em yêu anh như thế, anh lại tưới xăng thiêu em,” Tần Duyệt tránh xa tôi ra một chút, sau đó đẩy công tắc hộp điện xuống. Cơn đau giảm dần rồi biến thành một cơn lạnh buốt, từng giọt máu như muốn vỡ ra thành bông hoa trong huyết quản, tôi không thể phát ra tiếng động, tôi không còn sức lực.
Tần Duyệt gạt công tắc lên, điện cực ngừng phóng điện, cậu lại ôm lấy tôi: “Đoạn Thố, anh có phải trẻ hư không?”
Nếu còn sức, có lẽ tôi đã ôm chầm lấy cậu, nhưng tôi không còn. Tôi tê cứng lưỡi và nói rất chậm: “Chơi thế này thì chưa được mấy ngày là tôi chết rồi.”