Mùi thịt người cháy khiến tôi nhớ đến món thịt dê tôi đã ăn cách đây bốn năm.
Trước đây, tôi chưa bao giờ ăn một con dê non ướt, mới ra đời với bốn chân mềm như rơm còn chưa thể tự bước đi được.
Tần Duyệt lột da con dê non trước mặt mẹ nó, ròi mới gác lên đống lửa, Khi thanh sắt dày bằng ngón tay xuyên qua người, con dê non vẫn còn sống, miệng nó khẽ mấp máy, có một tiếng kêu nho nhỏ trong cổ họng.
Rất nhỏ.
Ngược lại, mẹ nó đứng bên cạnh mà “baaa baaaa” rít gào gọi, lúc đó đầu tôi đau, dạ dày quặn lên một trận buồn nôn, nhưng khoang miệng vẫn ứa ra rất nhiều nước bọt.
Tôi phải rất giống như con dê mẹ kia bây giờ.
Tôi gọi “Tiểu Nguyệt” và nhìn Tiểu Nguyệt của tôi cháy đen trong ngọn lửa.
Cụm lửa cuối cùng vụt tắt trên cơ thể Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt nằm trên mặt đất, cánh tay hoàn toàn biến thành than cốc của con bé giơ lên
như thể chuẩn bị chiến đấu với ai đó.
Một dúm nho nhỏ.
Ngày hôm qua tôi còn ôm con gái nhỏ xem phim Lý Tiểu Long trước TV, và tư thế của Tiểu Nguyệt bây giờ trông rất giống Lý Tiểu Long trong phim.
Kokang (*) đã vào mùa mưa bão, hai ba ngày đầu trời mưa, và bầu trời lúc nào cũng đỏ rực vào buổi tối, như thể có một ngọn lửa đang ẩn náu ở đó mang dã tâm phải thiêu rụi tất cả những đám mây trên bầu trời.
(*) Một tỉnh Myanmar giáp biên giới với Vân Nam – TQ
Cổ họng tôi đau như nuốt phải cục than. Chắc tôi đã gào thét quá nhiều.
Hai người mặc quân phục rằn ri bên cạnh giữ chặt tôi cuối cùng cũng buông ra. Tôi vẫn đứng, nhưng chân tôi như được trát đầy bằng xi măng, không quỳ xuống nổi, cũng không cách nào bước đi.
Tần Duyệt lấy khăn lụa ra lau mặt cho tôi, tôi không nhúc nhích.
“Anh à,” Cậu ta quái đản gọi tôi, “Anh có muốn chôn con gái không?”
Tôi lắc đầu: “Không chôn.”
Một thầy bói nói với tôi trước đây, một đứa trẻ chết khi mới lên ba tuổi là đang giúp cha mẹ cản tai ương, nếu chết trước ba tuổi thì là vô duyên với cha mẹ.
Tiểu Nguyệt của tôi chưa đầy ba tuổi, tôi không thể chạm vào con bé nữa, hy vọng kiếp sau nó đừng hữu duyên với tôi.
Tôi hít một hơi, cảm thấy ngọn lửa trên cơ thể Tiểu Nguyệt dường như chưa tắt, tất cả đều bốc ra từ lỗ mũi và miệng của con bé, thiêu cháy ruột và dạ dày của tôi. Tôi là dê mẹ, cũng là dê non.
Tôi nhắm mắt lại, gạt chiếc khăn tay cứ một mực dán trên mặt tôi sang một bên, nhìn chủ nhân của chiếc khăn: “Vợ tôi đâu?”
Mặt Tần Duyệt hiện lên vẻ tiếc nuối, cậu ta lắc đầu: “Nhảy sông Thanh Thủy. Đầu đập vào đá dưới sông, vớt lên thì đã tắt thở.”
Tôi gật đầu, Tần Duyệt đột nhiên vươn tay khoác vai tôi: “Anh này, sao chị dâu chạy nhanh như vậy được nhỉ? Mấy thằng lính em nuôi còn không đuổi kịp chị ấy!”
“Tôi đi gặp cô ấy.” Tôi đi về hướng sông Thanh Thủy. Chân thật sự không dễ sử dụng, mới vừa đi được hai bước, tôi đã vấp phải một hòn đá nhỏ, cũng không ngã, Tần Duyệt đã đưa tay ra đỡ.
Cây cầu đá bắc qua sông Thanh Thủy này được khảm ngọc bích khắp mọi nơi, óng ánh như pha lê khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Một viên có giá trị không hề nhỏ, được hiến cho Cao tăng Luang Phor Ngern, có thể phù hộ phát tài.
Những người sùng đạo nhất luôn là những người nghèo, tôi sống ở đây hơn bốn năm, đã từng thấy những người chết đói chết bệnh, nhưng tôi chưa từng thấy người nào đến cầu cạy ngọc bích để bán lấy tiền.
Nước sông Thanh Hà từ thác trên núi đổ xuống dữ dội, hung hãn dội tung tóe bọt nước lên những tảng đá to lớn, đến trước mặt mọi người lại trở nên thẹn thùng mà chậm lại. Làn nước trong vắt có thể nhìn thấy những con cá con nhỏ bơi giữa những kẽ đá, màu xám, không nhìn kỹ còn tưởng là côn trùng.
Vợ tôi thích gội đầu ở con sông này.
Cô ấy sẽ đứng ở nơi nước không ngập đến đầu gối, mái tóc đen dày và dài của cô sẽ chảy từ cổ xuống. Cô dùng xà phòng chà xát, rồi dội nước để rửa sạch. Có khi gội sạch, khi thì không, đến lúc làm việc buổi tối, tôi hôn cô ấy và ăn một miệng đầy xà phòng, xà phòng có vị đắng đến mức tôi suýt nôn.
Vợ tôi không phải là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cô ấy rất tốt với tôi. Cho tôi ăn, không đánh không mắng mỏ, thậm chí chưa bao giờ lớn tiếng với tôi.
Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt tôi rơi xuống đầu cầu bên kia, nơi tôi nhận ra mái tóc đen của cô ấy.
Tôi chạy tới, mới đi được vài bước thì bị ngã giữa chừng, thế là tôi không cố chấp đứng dậy nữa.
Tôi bò qua, để gặp vợ tôi.
Cô ấy nhắm mắt lại, trông thật bình yên. Tại thời điểm này, tôi lại phần nào cảm thấy rằng vợ tôi khi chết trông đẹp hơn khi cô còn sống.
Vợ tôi không giống người chết trong phim, với đôi môi xanh và làn da trắng ngần. Môi cô vẫn hồng hào, sắc mặt có chút tái xanh.
Tôi cố gắng nâng đầu vợ lên, một chất lỏng dinh dính trên lòng bàn tay tôi, trông không giống như nước.
Tôi lấy tay ra, thấy nó có màu vàng vàng trắng trắng —— Tần Duyệt nói rằng vợ tôi đã nhảy xuống sông và đập đầu vào đá, những chất nhầy này chắc là não của vợ tôi.
Tim tôi đập thình thịch, và tôi chợt hoảng hốt.
Thời tiết nắng nóng, người chết một lúc sau mắt sẽ lồi, miệng thè ra ngoài, bụng sưng to, ruồi nhặng bu lại.
Tuyệt thế giai nhân chết rồi cũng thành một bãi thịt hôi thối, chưa kể vợ tôi còn không đẹp.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hai tay bế vợ lên, đi lại cây cầu phủ kín ngọc, đến đoạn có dòng nước siết nhất, ném vợ xuống.
Tôi thả cô ấy về lại lòng sông.
Tần Duyệt có lẽ đi theo tôi suốt, nhìn tôi làm xong tất cả chuyện này.
“Được rồi, đừng buồn nữa.” Giọng điệu của Tần Duyệt giống như chỉ vừa vô tình bóp chết con thỏ và chuột lang nhỏ tôi nuôi, cậu ta đặt hai tay lên vai tôi rồi đẩy tôi lên xe địa hình, “Chúng ta về nhà đi, mấy năm nay em có được rất nhiều cô gái người Hán, da trắng, mắt to.”
Người Hán là một dân tộc thiểu số ở đây. Các cô gái Hán có vẻ ngoài thanh tú, mũi nhỏ và mắt to.
Tần Duyệt đưa tôi về “nhà”.
Chỗ đó là tôi sửa sang lại, tường sơn son thếp vàng khắp nơi, thoạt nhìn thì giống như một cung điện, bên trong lại giống như một ngôi chùa. Bên trái có tượng Phật, bên phải cũng có tượng Phật, nhưng tượng Phật không to, cỡ sư tử đá, mục đích cũng giống sư tử đá, để ở cửa ra vào —— lúc đó tôi quá kiêu ngạo, cứ nghĩ vùng đất này cái gì cũng là của mình.
Thuốc phiện, súng ống, đàn bà và thần Phật.
Hai tên lính canh hầu tôi đi tắm, và tôi nghĩ chắc họ vừa gϊếŧ lợn xong, vì họ đang chà chiếc bàn chải lông mềm vào lưng tôi như đang chà xát da của một con lợn nái già.
Chúng chà cho tôi đỏ bừng rồi đưa tôi đến một lương đình.
Tôi nhận ra được chúng đang bối rối. Hai đứa nhỏ này không nhận ra tôi là ai, lại nghe thấy Tần Duyệt gọi tôi là anh, nên không biết nên ôm tôi, trói tôi hay chĩa súng vào đầu tôi trên đoạn đường ngắn này —— may mà tôi biết đường.
Hương trầm càng ngày càng nồng, mái đình cong cong hiện ra đầu tiên. Hương thơm của trầm hương có thể xua đuổi muỗi, vì vậy những đình nhỏ trong viện đều làm bằng trầm hương.
Một đám thiếu nữ 17, 18 tuổi như hoa đã đợi sẵn trong đình, đeo vàng đeo bạc, lúc cử động leng keng lanh canh, khi nhận thấy tôi đến, tất cả đều nhìn tôi, rồi mới lập tức cúi đầu xuống.
Tần Duyệt cũng ở đó. Ngồi trong lòng cậu ta là một cô gái có khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh, khi thấy tôi đi tới, cậu liền đẩy Mặt trẻ con về phía tôi: “Cái này! Anh trước đây chỉ thích dạng này!”
“Nhanh”! Cậu vội vàng bóp khuôn mặt của cô gái nhỏ, kéo khuôn mặt đó về phía tôi, “Cười, cười cho anh tôi xem!”
Mặt trẻ con tròn xoe mắt nhìn tôi, Tần Duyệt vẫn đang nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy, nét mặt vặn vẹo, cứ như vậy cười toe toét, lộ ra một hàng răng trắng đều tăm tắp, hai bên má còn có lúm đồng tiền.
Tần Duyệt biết tôi thích những cô gái có lúm đồng tiền như vậy trên mặt. Có lẽ lúc thiếu niên cậu chưa từng soi gương, mà có soi cũng chưa bao giờ cười.
Năm nay là 1989, Tần Duyệt đã ngoài ba mươi tuổi. Hai xoáy nhỏ của cậu từ lâu đã biến thành hai vết lõm hình trăng lưỡi liềm, không thể nói là không ưa nhìn, nhưng cũng không ngọt ngào như xưa. Khi còn bé cậu đẹp như thiếu nữ, bây giờ cũng đẹp, nhưng trên mặt không còn phúng phính thịt, quá xương xẩu, ánh mắt sắc bén, khóe miệng sắc bén, sống mũi của cậu thẳng tắp, đẹp mà cứa đứt tay.
Một đống hoa quả lớn được đặt trên chiếc bàn thấp như bàn cúng. Mắt tôi dán chặt vào một con dao găm mỏng bên cạnh trái cây. Trên cán dao khảm một viên ngọc bích rất lớn —— Má nó, đây là dao mở thư của bố, không phải để gọt hoa quả.
Con dao này nghe nói là của một bá tước ở châu Âu thời Trung cổ, đổi bằng 10kg ‘tứ tử’ (*). Sau này, vì không ai viết thư cho tôi nên tôi đã mài sắc lưỡi dao.
(*) từ lóng của ma túy tổng hợp
Đang nhìn cây dao mở thư tội nghiệp của mình, Tần Duyệt cầm chiếc cốc thủy tinh bên mâm hoa quả lên.
Cậu sẽ không bao giờ phân biệt được loại cốc nào để uống cà phê, loại cốc nào để uống rượu, và loại cốc nào là để uống nước.
Mà có phân biệt được cũng để làm đéo gì đâu.
Cái cốc đã ở trước mắt tôi, tôi đẩy cổ tay Tần Duyệt ra, nước trong cốc lắc lư vẩy lên mặt tôi.
Sau đó, cậu đưa tay còn lại để lên đầu tôi.
Cậu không quan tâm tôi có muốn uống hay không, túm tóc bắt đầu đổ vào miệng tôi, nước xộc vào khoang mũi, làm tôi sặc ho suýt chết.
Khi nước trong cốc đã cạn, Tần Duyệt đẩy Mặt trẻ con trên chân về phía tôi: “Đi dỗ anh trai, hôm nay anh ấy đang không vui.”
Mặt trẻ con quỳ xuống bên cạnh tôi, có lẽ thấy tôi vẫn còn ho nên ngoan ngoãn vỗ nhẹ vào lưng tôi, giọng nói ngọt đến mức vắt nước: “Anh à, sao anh lại không vui thế?”
“Cả gia đình tôi vừa bị gϊếŧ.” Tôi trả lời cô ấy.
Mặt trẻ con kia hiển nhiên trải đời chưa đủ nhiều, nụ cười trên mặt đông lại, bàn tay vỗ vỗ lưng tôi cũng dừng lại, cứ như vậy bất động. Tôi cũng sững người một lúc, ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt, mới hiểu tại sao vừa rồi cậu phải ép tôi uống hết cốc nước.
Tôi cảm thấy mình là một con lợn rừng vừa được bơm thuốc để đem đi phối giống, ngay khi tôi vừa cảm thấy hơi nóng, phía dưới đã lập tức đội đũng quần đứng thẳng.
“Thuốc thật tốt.” Tôi chân thành khen ngợi.
Mặt trẻ con tuy ngốc, nhưng lại biết rất rõ việc phải làm. Cô dường như không quan tâm đến việc có một số cô gái khác trong lương đình đang quỳ xuống ngoan ngoãn không dám nói, cô cũng không quan tâm Tần Duyệt đang chống má nhìn chằm chằm, cũng không quan tâm có lính canh đang quay mặt ra ngoài đứng gác bên cạnh bốn cây cột của lương đình.
Tay cô ấy cứ thế luồn vào đũng quần của tôi —— chiếc quần vừa được thay mới, dây chun, rất tiện lợi.
Đôi tay cô lạnh ngắt, như những chiếc vòng ngọc sáng loáng. Tôi kéo căng sợi dây thun xuống lộ ra đống thịt ẩn dưới đáy quần rồi nhìn Mặt trẻ con: “Tôi bảo em làm gì em cũng làm đúng không?”
Mặt trẻ con run lên, tay vẫn để trên gậy th*t di chuyển lên xuống, cô cúi đầu, lí nhí trả lời tôi, “……Đương nhiên ạ.”
Dụng cụ mở thư ở bên trái mâm trái cây, tôi tình cờ ở bên trái, Tần Duyệt đang nhìn dương v*t của tôi, không để ý tới tay của tôi. Tôi dễ dàng lấy con dao từ bàn thấp.
Tần Duyệt trong tiềm thức muốn lùi lại.
Cậu thực sự nghĩ quá nhiều.
Liếc qua Tần Duyệt, tôi tiếp tục nhìn Mặt trẻ con trước mặt. Tôi đặt con dao vào tay cô ấy, rồi mới cầm chặt nó, lưỡi dao nhắm vào phần thịt đỏ rực cứng dưới háng tôi, tôi nói với cô ấy, “Cô bé giúp tôi nhé, tôi không muốn nó nữa.”
Mặt trẻ con sắp chết vì sợ hãi. Cô vốn như một con chim nhỏ dựa vào tôi, bên cạnh cánh tay tôi là vai cô ấy, nhưng bây giờ cô run lẩy ba lẩy bẩy, lan sang cánh tay cùng lưỡi dao đang nằm trong lòng bàn tay.
Tôi đã mài cạnh của con dao này cực kỳ sắc, rọc rất nhanh.
Bây giờ nó cũng thực sự sắc và nhanh,
Lần đầu tiên tôi thấy cây hàng của mình chảy máu, máu chảy xuống đùi, thấm ướt cả chiếc quần lanh trắng của tôi. Nó chảy máu mà cũng không chịu xìu, vẫn ngẩng cao đầu sục sôi khí thế.
Tôi đau đớn đến nỗi nổ đom đóm mắt, cảm thấy máu đã ngừng chảy trong cơ thể mình cuối cùng cũng sống lại. Tôi mạnh tay hơn, nắm lấy bàn tay của Mặt trẻ con bằng cả hai tay.
Nhưng còn chưa kịp dùng hết sức lực, thì dao rọc thư đã bị Tần Duyệt rút ra.
Cậu cúi thấp đầu, kề rất gần quan sát vết thương, nhìn hồi lâu, sau đó nhướng mày trầm mặc nhìn tôi: “Anh à, cắt như thế sẽ mất mạng đấy.”
–