Trên mặt đất lạnh như vậy, nhóc ngốc không ngừng khóc.
Sau khi đọc xong tài liệu, omega cao lớn lại cất tài liệu đi, vẻ mặt giễu cợt, trong mắt nhìn nhóc ngốc tử không có gì ngoài khinh thường.
Nhóc ngốc nhỏ cảm thấy rất xấu hổ.
Đột nhiên có người khoác quần áo cho nhóc ngốc, nhóc ngốc ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt lạnh lùng của chồng.
Ôi không.
Cậu không gọi là chồng được nữa.
Cậu không có chồng và không có gia đình.
Nhóc ngốc nhỏ gục đầu xuống, vất vả dùng đôi tay múp míp thịt xoa lung tung lên mặt.
Nhóc ngốc nhỏ không khóc.
Alpha ngồi xổm xuống, lúc này mới có thể nhìn thấy trên tay nhóc ngốc có vết thương.
"Ai làm?" Alpha lần đầu tiên cảm thấy bối rối, anh nắm lấy cánh tay bị thương của nhóc ngốc, ngữ khí có thể đem người khác đông lạnh.
Thịnh Trắc ngước nhìn hai "vị khách không mời" xông vào nhà mình, trong mắt hiện lên sự tức giận không thể kiềm chế, từ lúc biết được Thịnh nữ sĩ sẽ đến, trong lòng Alpha đã tràn ngập dự cảm xấu.
Thịnh nữ sĩ là mẹ ruột của anh nhưng mối quan hệ giữa hai người có thể gọi là ghẻ lạnh.
Thịnh nữ sĩ xuất thân từ một gia đình nổi tiếng nhưng bà không thể chịu được cát trong mắt, khi Alpha còn rất nhỏ, Thịnh nữ sĩ đã kiểm soát mọi thứ về Alpha.
Dù đó là cuộc sống hay học tập.
Thịnh nữ sĩ nói rằng xem phim hoạt hình là một sự lãng phí thời gian.
Vì vậy, Thịnh Trắc không có tuổi thơ và anh chưa từng xem bất kỳ phim hoạt hình nào.
Kể từ khi trưởng thành, Thịnh Trắc chưa bao giờ quay lại Thịnh gia. Anh vốn tưởng rằng sẽ tốt cho tất cả mọi người, nhưng tại sao Thịnh nữ sĩ lại đến xen vào cuộc sống của anh, xen vào cuộc hôn nhân của anh, thậm chí còn làm nhóc ngốc nghếch bị thương!
Sao họ dám!!
"Tê___" giọng nói của nhóc ngốc nhỏ kéo lại lý trí cho alpha.
"Đau không?" Alpha cảm thấy tay mình đều phát run, nhìn cậu hỏi, vết cắt dài như vậy sao có thể không đau?
"Đi bệnh viện trước đi." Alpha vội vàng ôm nhóc ngốc, còn không đợi nhóc ngốc kịp phản ứng liền hoảng sợ chạy ra ngoài.
Ra khỏi bệnh viện.
Hai tay nhóc ngốc gói thành bánh bao, ngoan ngoãn co rúm ở trong góc chờ trợ lý lái xe đi qua.
"Còn đau sao?" Alpha nhìn omega nhăn nhó, không nhịn được kéo cậu qua.
"Không, không đau, lão__" nhóc ngốc vừa lúc thay đổi lời nói: "Tiên sinh."
Nhóc ngốc ngơ ngác cúi đầu, giống như cà tím bị đóng băng: "Tiên sinh, thực, thực xin lỗi."
Thực xin lỗi, cậu hôm nay mới phát hiện, cậu là bị cha phái đi trả nợ, không thể cùng Alpha nắm tay, cùng đi dạo, cùng ngủ.
"Nhưng mà tiên sinh, ngài có thể hay không đừng không cần em được không?" Chóp mũi nhóc ngốc chua xót, ngoại trừ Alpha đều không có người nào mua hoa tặng cậu.
Trên thực tế, cậu khá sợ bị bỏ lại phía sau.
" Cậu đang nghĩ cái gì vậy?" Alpha thở dài, anh đột nhiên muốn ôm cái tên nhóc ngốc đang co ro đó, và anh cũng đã làm như vậy.
Omega thật sự rất nhỏ, thời điểm bị alpha ôm vào trong ngực, nhóc ngốc chớp chớp mắt.
Alpha ôm cậu cả đường.
Hai người đều không nói chuyện, Omega rất trầm mặc, cuộn mình trong lòng Alpha, ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Đôi mắt của alpha rơi vào khuôn mặt của nhóc ngốc nhỏ. Vừa rồi nhóc ngốc khóc rất nhiều, khóe mắt còn có nước mắt.
Dù bị ức hϊếp cũng không cáo trạng, còn nói "không đau", dù vết cắt dài như vậy nhưng khi uống thuốc cũng chỉ lén lút lau nước mắt.
Thật ngu ngốc.
Khi thương không kêu đau, chỉ khiến người ta không nỡ bỏ rơi.
Alpha quyết định đồng ý với yêu cầu của nhóc ngốc nhỏ.
Alpha phát hiện nhóc ngốc đã thay đổi.
Điểm rõ ràng nhất là kể từ ngày hôm đó, nhóc ngốc không còn như keo dính gọi hắn là lão công nữa.
Nhóc ngốc gọi anh: "Tiên sinh."
Lịch sự, rất cẩn thận và xa cách 100%.
Thịnh Trắc: Đừng hỏi, hỏi chính là hoảng loạn.
Anh sẽ dối lòng mình sao. Thịnh Trắc: Tất nhiên là không.
Sau đó, bá tổng mở máy ra với vẻ mặt tỉnh bơ.
"Nếu omega tức giận thì phải làm sao bây giờ?"
"Một trăm mẹo để dụ dỗ một omega dễ thương"
"Vì sao Omega lại tức giận!"
"Một trăm câu danh ngôn kinh điển để dỗ vợ!"
Bá tổng lãnh khốc nhấp nhẹ vào giao diện duyệt web.
"Trích lời 1: Cục cưng, anh không thể xem tin nhắn của em, không thể nghe thấy giọng nói của em, thật yên lặng. Trái tim của anh đang khóc, anh không thể sống thiếu em, bởi vì em đã là một phần của anh!"
"Trích lời 2: Anh biết em còn nhiều chuyện không hiểu. Anh biết anh thường làm em lo lắng. Anh biết anh thường làm em tức giận. Anh muốn nói với em rằng anh rất mong được em thông cảm và quan tâm."
"Trích lời 3: Có người nói thời gian là một con dao, dùng nó cắt đứt mọi thứ, kể cả tình yêu; tôi nói thời gian là một cái máy lọc, lọc sạch mọi khuyết điểm, chỉ lưu lại suy nghĩ của tôi về em. Xin thứ lỗi cho tôi, được không? "
Bá tổng:...
Bá tổng cuối cùng đã để mắt đến đống thỏ gốm.
Sáng hôm sau, nhóc ngốc vừa tỉnh dậy, liền nghe thấy trong thư phòng truyền đến một trận ho khan.
Hử? Tại sao alpha lại bị bệnh nha! Giọng mũi hình như hơi nghiêm trọng.
"Tiên sinh?" Nhóc ngốc vẫn là nhịn không được vội vàng bưng một chén trà nóng, thò đầu gõ cửa phòng làm việc của Alpha.
"E hèm——" Alpha thật sự rất mệt. Đêm qua thức khuya mày mò con búp bê sứ đó, axit tẩy rửa, nước tẩy rửa kiềm, keo dán, giấy nhám... alpha thức cả đêm đến tận 5h sáng mới chịu nghỉ.
"Được" Alpha ngồi trên ghế, có vẻ hờ hững gõ bàn, "đặt xuống đi."
Alpha đặt vị trí chú thỏ gốm bên cạnh bàn làm việc.
"Hả?" Tiểu ngốc mở to hai mắt không thể tin được.
"Như thế nào nó?"
Alpha nhìn Omega, "Tôi sửa."
"Cám ơn tiên sinh!" trong mắt nhóc ngốc rốt cuộc cũng sáng lên.
Alpha:???
Tại sao em ấy vẫn gọi mình là tiên sinh.
___________
Alpha (tự hào/khoe khoang/vợ mau khen anh/mau mau gọi anh là chồng): Anh làm được rồi!
Tiểu ngốc: cám ơn tiên sinh.