Mới đầu, Lăng Tự tính ở Đà Lạt 3 đến 4 ngày, mấy thằng bạn mê gái qua nó rủ ở lại chơi tiếp vì mấy em hai hôm nữa mới về.
Qua tụi nó đi sang bên đó đánh bài ăn tiền, trước khi đi Lăng Tự bắt để bóp ở nhà nên sang đó chỉ có mấy trăm nghìn, chơi ván này tiếp ván kia, hăng say quá rồi cộng thêm bọn nó khích: “Chơi tiếp đi, tụi em cho mượn tiền.”
Một hồi, thua cả 2 triệu mỗi đứa, cái phải nhờ Lăng Tự chuyển khoản, tờ mờ sáng thì vác mặt về, vậy mà vẫn không chừa thói mê gái, Lăng Tự hết cách, bạn mình ngu mà mình chịu.
Hôm qua, lúc anh lấp lửng mập mờ nói với Mặc Lan: “Cô là người đặc biệt.” Thường con gái thích nghe câu này, mặc dù cô có đặc biệt một chút nhưng vẫn chưa đủ để anh có thể trao hết con tim, anh vẫn đang xem xét dù gì thời điểm này cũng không có cô gái nào vây quanh anh, nếu có cũng là những đứa xinh nhưng não cá vàng, chỉ có cô xinh và có não một xíu.
Nếu Mặc Lan mà biết suy nghĩ của anh, không biết cô sẽ ra sao, bên này cô còn đang tính xem trốn mẹ đi Đà Lạt kiểu gì, sau này lúc nhớ lại cô cực kì hối hận về quyết định ngày hôm này, nói nhẹ nhàng là ngốc nghếch, nói nặng thì là dại trai.
Đúng là con người khi họ yêu họ thương họ thích, họ có thể bất chấp mọi thứ để có được người mong muốn, họ muốn làm tất cả mọi thứ để gặp người kia mà không màng bất cứ điều gì.
Mặc Lan sau này sau khi trải qua thì luôn điềm đạm, thấu đáo, bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ trước sau rồi mới quyết định, đàn ông họ có dễ dàng thì họ mau chán, với cả trong tình cảm ai yêu nhiều hơn người đó thiệt thòi, nên hãy cứ bình thường hoá mọi thứ, anh làm sao thì tôi như vậy, chúng ta là hai cá thể hoà hợp với nhau nếu có thể chấp nhận mà bỏ qua tính sau của đối phương thì đi tiếp, không thì thôi.
Nói thì dễ chứ làm khó lắm, khi bạn tổn thương quá nhiều bạn sẽ tự động cảm nhận được mọi thứ bình thường, trải nghiệm đủ sâu sẽ thấy tất cả mọi thứ trên đời đều có thể giải quyết, chỉ có điều bạn hoặc đối phương có muốn giải quyết hay không.
Tầm 10h tối, mẹ Mặc Lan đóng cửa phòng đi ngủ, may mắn là hôm nay mẹ quên bật chuông báo trộm, mai là chủ nhật nên không cần phải phụ mẹ, cô nhắn mẹ rằng mai cô sẽ đi sớm ngắm mây với bạn.
11h đêm, xe trung chuyển đến đón cô, Mặc Lan hoàn thành công cuộc tẩu thoát leo lên xe ra bến, 11h30 xe sẽ đến và chở cô đi Đà Lạt.
Nguyên hôm nay cô chỉ nhắn tin nói chuyện vớ vẩn với anh, cũng chưa báo anh là nay mình sẽ lên, anh có báo cô một tin là anh sẽ ở thêm 2 ngày, bạn anh nay có việc 1 đứa sẽ về, mấy đứa còn lại nay lại sang phòng nhóm bạn nữ chơi tiếp.
Anh sẽ ở một mình tại phòng, không nhưng thế anh đã thuê một phòng riêng để ngủ một mình vì qua bạn anh về lúc tờ mờ sáng làm anh khó chịu vì thức giấc, mọi thứ diễn ra thật đúng kế hoạch.
Lúc này cô vừa lên xe yên vị chỗ ngồi, bỗng điện thoại hiện dòng chữ, Lăng Tự đang gọi đến, cô tá hoả vội tắt máy, cô không biết anh có vui không khi cô lên, có khi nào cô lên bất ngờ rồi anh nổi điên hoặc anh sẽ ngủ quên cô gọi không ai nghe máy rồi bơ vơ một mình giữa trời đông giá rét….
Lăng Tự thấy tắt máy liền dự cảm thấy điều gì đó, cô bị sao nhỉ, nay mình với Mặc Lan cũng nói chuyện bình thường, giờ này mọi khi vẫn hay gọi, sao nay lại không nghe, chẳng lẽ trốn lên Đà Lạt với mình rồi?
Anh đoán như thần, cô hoang mang nghĩ xem phương án nào tốt nhất, cuối cùng quyết định nhắn anh: “Em đang trên đường lên Đà Lạt, em ở với anh được không hay em thuê homestay khác rồi mình gặp đi chơi với nhau nha.”
Lăng Tự bất ngờ, vui, giận dữ, cảm xúc lần lượt xuất hiện: “Sao em gan vậy, em mới quen anh chưa bao lâu mà em dám đi xa gặp anh rồi đòi ngủ chung, rồi làm cũng không báo anh.”
“Em muốn gây bất ngờ cho anh thui, anh giận thì em ra ở mình, mai em tự về.”
Lăng Tự cảm giác Mặc Lan sắp khóc tới nơi, liền gọi cho cô ngay: “Ý anh không phải vậy, anh lo cho em, em không báo rồi em ở ngoài một mình có chuyện gì rồi sao, tầm mấy giờ em lên tới nơi, em qua địa chỉ này nhé số… đường… phường…”
Mặc Lan sụt sịt: “Tầm 1h đêm em tới, em sẽ báo trung chuyển, nay bạn anh lại đi chơi à.”
“Ừaaaaaa, lại qua bên phòng mấy đứa nữ, qua nó lại “luộc” một đống tiền nữa cho coi, anh kể em nghe con nhỏ qua anh kể ấy, có bồ mà cứ nhìn anh ấy, nó cứ hỏi bạn anh là sao anh không qua, bạn anh đã bảo anh không thích qua, nó lại bảo vậy anh thích chơi gì có thể nói nó sẽ đáp ứng hết, nó nài nỉ bạn anh rủ anh qua, bạn anh gọi anh liên tục, anh vẫn kiên quyết không qua.”
“Thế bổ nhỏ đó không nói gì à?”
“Nó với bồ nó ở chung một phòng, phòng tụi nó đánh bài là phòng mấy đứa nữ còn lại ở chung, khá rộng rãi, nó bảo với bồ ngủ đi, nó vs mấy đứa nữ chơi với nhau cho thoải mái, nên có thể rủ mấy đứa con trai khác qua bồ nó cũng không biết.”
“Đúng là trà xanh có thể hiện diện khắp nơi, dù độc thân hay đã có chủ thì bản tính vẫn vậy.”
“Mà nói chuyện em đi, lần sau không có vậy nữa nghe chưa, lỡ anh ngủ sớm rồi sao, lên đây thời tiết mát mẻ, dễ chịu anh đi du lịch không cần làm gì, tâm trạng thoải mái rất hay buồn ngủ, em lên có chuyện gì biết ăn nói sao với mẹ em, chưa kể anh với em mới quen nữa, em tin anh vậy luôn.”
Nghĩ đến đây, Mặc Lan thấy cô cũng liều, anh với cô mới quen, anh mà làm gì cô trên Đà Lạt xong bỏ về Sài Gòn cô cũng chẳng biết nói gì, kể ra ngu thì chết ráng chịu, nhưng cô thấy cô với anh cũng đã nói chuyện lâu cũng rất hợp.
Hợp hay không không quan trọng, hãy bảo vệ bản thân, luôn đề phòng với từng trường hợp một để tránh hối tiếc sau này, đừng vì tình cảm lứa đôi mà đánh mất bản thân.
Cô nói: “Tại nói chuyện với anh hợp quá, nên em cứ muốn gặp anh.”
“Thôi cũng lỡ lên rồi, anh sẽ thức chờ em, số điện thoại anh em có rồi ấy, lên gọi cho anh, em có mặc đủ ấm không?”
“Dạ có, vậy em tắt máy đi ngủ khi nào tới nơi em gọi.”
“Ok em.” - tắt máy, anh nở nụ cười mãn nguyện, con cừu non tự dâng tới miệng, tuy nói này kia nhưng rất mong chờ miếng thịt này nha, Đà Lạt lạnh có người sưởi ấm thật tổt.