Diệp Nhứ thấy bản thân mình như một đóa hoa, khi màn đêm buông xuống cánh hoa cũng chậm rãi cuộn tròn theo, càng lúc càng nhỏ, cả người co lại, đến khi Lương Gia Hoằng nói được, người cô tự nhiên thả lỏng ra, lại nở rộ ra, cánh hoa cứ thế rơi xuống đất.
Diệp Nhứ hít sâu vài cái, giả vờ không nghe thấy, cắn một miếng bánh bao thịt, tiếp tục chép thơ, giật mình, sao sai rồi, sao sai rồi mà cô không hề biết.
Ô Thiên Tứ chạy tung ta tung tăng về, đem giấy nháp đưa đến trước mặt Diệp Nhứ: “Nhanh đi, cậu mau viết số QQ vào đi.”
Diệp Nhứ nghiêng đầu ánh mắt liếc về phía sau, cảm thấy tất cả nam sinh đang nhìn bọn cô, những ánh mắt đó dường như bỏng cháy cả lưng, nghĩ như vậy, Diệp Nhứ có phần hơi lo sợ.
Diệp Nhứ viết liền một chuỗi con số.
Ô Thiên Tứ giống như hoa hồ điệp đung đưa qua lại, cô ấy đưa tờ giấy cho Lương Gia Hoằng, nói: “Đây là số QQ bạn cùng bàn của tôi, cậu bấm theo đó, hai người kết bạn.”
Lương Gia Hoằng cầm tờ giấy, ánh mắt nhìn lướt qua con số, anh cười như không cười ừ một tiếng.
Ô Thiên Tứ trở lại chỗ ngồi, khuỷu tay đẩy nhẹ Diệp Nhứ, đắc ý nói: “Thấy thế nào, bà đây đã ra tay thì sẽ thành công.”
Diệp Nhứ bỗng thấy trong lòng như đang nở hoa, nhưng cô lại ra vẻ rụt rè không trả lời, chỉ cười.
Ô Thiên Tứ tuy gương mặt bình thường, nhưng cô không hề xấu, lớn lên lại xinh đẹp, không để ý mọi thứ xung quanh, trêu ghẹo Diệp Nhứ vài câu chứ không hỏi nhiều.
Lúc đó Diệp Nhứ cứ tưởng rằng cô thật giỏi, nhưng nhiều năm sau cô quay đầu nhìn lại thấy thật giống một đứa trẻ ngốc.
Lương Gia Hoằng cứ như thế đồng ý kết bạn, Diệp Nhứ không thấy có chỗ nào bất ổn, cô có suy nghĩ, cô thích anh, anh chấp nhận, vậy anh cũng thích cô.
Diệp Nhứ khẳng định cô và anh cả hai đều thích nhau.
Vì có vẻ cô không chủ động như vậy, Diệp Nhứ nhịn thật lâu mới về bàn học cầm điện thoại xem tin tức QQ.
Từ sáng đến trưa là giờ tự học, mỗi người mỗi vị trí, một mảng an tĩnh, Diệp Nhứ đóng vở bài tập lại, lén lấy điện thoại ra xem, đúng như dự đoán, chim cánh cụt trung gian đã biến thành một chiếc loa nhỏ lấp lánh.
Điện thoại của Diệp Nhứ là loại nắp gập màu hồng nhạt, lúc cô còn học cấp hai đã xem ma pháp sư tình yêu, rất thích điện thoại của nữ chính, bản thẳng còn có thể xoay, lúc tốt nghiệp cấp ba đi mua điện thoại có kiểu dáng rất giống, giá 1888.
Ở trước quầy chọn qua chọn lại, cuối cùng Diệp Nhứ quyết định chọn điện thoại nắp gập màu hồng, cầm trong tay cảm giác rất thích, lúc bật lên màn hình còn hiện lên một người nhỏ, lúc gọi điện hoặc nhắn tin sẽ hiện ra, ngoài phím bấm, cái điện thoại này còn thiết kế cảm ứng ngón tay, giống với điện thoại thông minh bây giờ, toàn bộ đều dựa vào nhiệt độ bàn tay để thao tác, cái điện thoại cô thích cũng có chức năng như vậy, chỉ là cái này không phải điện thoại cảm ứng, lần tới lại đến nhìn một vòng xem có thể đổi không.
Chủ yếu là bởi vì màn hình của nó có thể xoay tròn, có thể xem TV.
Diệp Nhứ đặc biệt luôn thích loại này, sau này mới phát hiện rằng nó không thu được tín hiệu, cơ bản không xem được TV.
Khi đó học sinh dùng nắp gập và bản thẳng là đa số, điện thoại thông minh mới được lưu hành gần đây.
Nghĩ đến phiên bản QQ bây giờ, cũng đáng để hoài niệm, có tin nhắn nhóm, có thể đăng trạng thái, nhưng muốn xem nhiều hơn còn phải thông qua trang web điện thoại, mua lưu lượng khoảng năm đồng có thể sử dụng được một tháng.
Diệp Nhứ ấn nút ok hiện ở giữa, tin tức trên loa nhỏ được bấm mở, xxxxxxxxx yêu cần thêm bạn bè.
Diệp Nhứ nhấn nút đồng ý.
Cô để điện thoại xuống, hơi nghiêng người tìm đồ vật trong cặp sách, cô nhìn thấy Lương Gia Hoằng ngồi thoải mái, cúi đầu, một tay để trên bàn, một tay để dưới hộc, đây là đang chơi điện thoại.
Trương Tề thấy cô xoay người, lấy bút chọc cô.
Diệp Nhứ: “Ui?”
Trương Tề cười như thường ngày, có cảm giác không nói lên lời.
Diệp Nhứ nhỏ giọng hỏi lại: “Chuyện gì vậy?”
Trương Tề xoay bút: “Không có gì.”
Diệp Nhứ tùy ý rút quyển sách về, lại lấy điện thoại ra, có thông báo hiện lên, mà anh trong tin nhắn nhóm cũng đang phát sáng, Diệp Nhứ đem anh từ trong nhóm bạn bè xa lạ tách riêng ra, thầm nghĩ, nên cho anh một hộp thoại tin nhắn riêng.
Lương Gia Hoằng biệt danh là: Ngữ.
Chỉ có một chữ thêm một dấu chấm câu, nhìn qua ngắn gọn xúc tích, điểm này làm cho Diệp Nhứ mê muội anh.
Cô và bạn cùng lớp, biệt danh không phải tiếng Anh chỉ là vài chữ cái, hành tinh đỏ cũng rất nhiều, đều là về tình yêu, nào là bi a nào là thương nào là mạn đà la, anh giống như một dòng nước trong.
Chẳng qua Diệp Nhứ rất thích biệt danh của chính mình: Họa bất viên khuyên.
Ảnh đại diện của Lương Gia Hoằng là cậu nhóc mặc áo hoodie đen, còn Diệp Nhứ là cô bé mặc áo hồng, bây giờ gần như là ít người để như thế, nhưng ảnh đại diện của hai người lúc ấy rất bình thường, không nổi bật cũng không kỳ dị.
Ngữ: Người ngồi cùng bàn với cậu bảo tớ thêm.
Họa không viên vòng: À, tớ biết.
Diệp Nhứ mắt nhìn bàn tay, đã ra mồ hôi, cả người bay bổng, cô giống như ngã vào đám mây.
Ngữ: Cậu tên gì?
Họa bất viên khuyên: Diệp Nhứ.
Ngữ: Tớ là Lương Gia Hoằng.
Họa bất viên khuyên: Tớ biết......
Ngữ: Cậu đang làm gì đó?
Họa bất viên khuyên: Cùng cậu nói chuyện phiếm đó.
Anh trở về bộ dạng như quân đội, Diệp Nhứ bật cười.
Một chút nữa sẽ bắt đầu tiết học buổi chiều ở trường số một, Diệp Nhứ và anh dừng cuộc trò chuyện, một chút cũng không thân thiết, cũng không ăn ý với nhau, chỉ thật mông lung thật ái muội.
Thẳng đến tiết ba môn ngữ văn, Diệp Nhứ cất điện thoại, nói đúng hơn là tập trung học.
Lương Gia Hoằng trở về dáng vẻ tập trung.
Cả buổi chiều mông Diệp Nhứ đều dính trên ghế, không có xoay người tìm hình bóng của anh, cô rất sợ nếu không cẩn thận sẽ đυ.ng phải tầm mắt của anh, chỉ nghĩ thôi cũng cô cảm thấy muốn nổ tung, trái tim cô không có cách nào để tiếp nhận.
Cuối hạ đầu thu, Thượng Hải ngày hai mươi tháng chín, không khí có chút lạnh lẽo, chạng vạng hoàng hôn nặng nề rơi xuống, ngoài cửa sổ nhánh cây diệp nhẹ nhàng đong đưa tỏa hương, ánh chiều tà lặng lẽ bò lên mặt hồ, trong phòng có chút tối, tiết học cuối cùng bật đèn lên.
Diệp Nhứ ghét nhất là tiết vật lý.
Cô giáo vật lý là một người có phần thô kệch, ăn mặc khá khéo léo váy cùng áo phối giày cao gót, giọng nói có chút khàn khàn như bị viêm họng, lần đầu Diệp Nhứ nhìn thấy cô trong một vài phút còn không phân biệt được nam hay nữ, đến khi nhìn đến váy mới biết.
Thế giới to lớn này, cô ấy là người xấu nhất mà Diệp Nhứ đã gặp qua, nhưng rất kỳ lạ, càng về sau cô nhìn càng thuận mắt, cô ấy trở nên rất có khí chất và là người có phong độ riêng, thuộc kiểu người phụ nữ Thượng Hải khôn khéo và tinh xảo, làm việc sấm rền gió cuốn*, có phong cách riêng.
* sấm rền gió cuống: giống kiểu làm việc lớn, làm những việc nam làm được. (thấy câu thành ngữ hay nên mình giữ lại)
Diệp Nhứ rất hâm mộ cô ấy, sống như mình mong muốn.
Cô giáo vật lý ở trên say sưa giảng: “Muốn giải thích tốc độ tăng, đầu tiên giải thích khái niệm di chuyển ở vị trí cùng tốc độ......”
Diệp Nhứ mơ màng sắp ngủ, lúc ấy tầm mắt của cô giáo cũng vừa nhìn đến làm cô giật mình một cái, không đến vài giây, cô lại cảm thấy mệt.
Bàn học có một chút rung, âm thanh rất nhỏ, Diệp Nhứ không muốn bỏ lỡ tin nhắn của anh nên cố ý thay đổi tư thế, không đặt trực tiếp điện thoại lên bàn học, mà đem điện thoại kẹp vào sách vở.
Nhưng mà bàn học của các cô là bàn dài, muốn rung cùng rung, Ô Thiên Tứ đã phát hiện được nên lại gần.
Cô ấy từ gương mặt đến ánh mắt đều toát lên ý cười, ánh mắt kia phảng phất như đang nói: “Các người phát triển không tệ nha.”
Diệp Nhứ bị cơn buồn ngủ ghé thăm, khi ngáp hốc mắt còn tràn ra nước mắt, nhưng con ngươi sáng lấp lánh.
Cô nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, đôi mắt nhìn bảng đen, ngón tay ở phía dưới bấm tách tách, rất nhanh đã mở QQ ra, bấm mở khung thoại, cô nhanh như chớp liếc mắt một cái, lại nghiêm túc nhìn lên bảng đen, ngón tay bay múa, trả lời tin nhắn của anh.
Cô giỏi nhất là ấn phím điện thoại, về sau, không cần xem màn hình cũng có thể nhắn.
Lương Gia Hoằng nói: Tại sao không đeo mắt kính?
Diệp Như bị cận thị, có một cái kính đen, nhưng cô không thích đeo, bởi trông rất khó coi, sẽ làm tóc bên cạnh căng ra, làm mặt nhìn qua khá to, nhưng đến tiết ngữ văn sẽ đeo, lúc chép bài trên bảng cũng sẽ đeo.
Tim Diệp Nhứ đập thịch thịch như muốn nhảy dựng lên, tâm ý hoảng loạn nhắn cho anh: Không muốn nghe giảng, nên không đeo.
Lương Gia Hoằng: Không đeo nhìn đẹp hơn.
Diệp Nhứ đỏ mặt.
Anh vẫn luôn nhìn cô sao?
Diệp Nhứ cúi đầu, viết viết vẽ vẽ trên sách giáo khoa, từ đầu đến cuối không dám quay đầu lại liếc anh một cái.
Hai người nói chuyện trong suốt quá trình cô vật lý giảng bài, Diệp Nhứ trêu chọc vài câu, nói chuyện phiếm nên thời gian trôi rất nhanh, lúc chuông tan học vang lên Diệp Nhứ còn không biết.
Cô không thu dọn cặp sách với vẻ mặt như mọi khi, mà là đi tới đi lui, cúi đầu, an tĩnh thu dọn từng cuốn rồi đi về, như sợ quên thứ gì nên ở lại bàn học tìm kiếm lại một lần nữa.
Mọi người trong phòng ra về rất nhanh, nhưng cũng có người còn ngồi đó tranh thủ thời gian cặm cụi viết, viết đến khi nào xong mới thôi.
Trên lưng Ô Thiên Tứ là cặp sách sọc màu hồng, nói: “Nhứ Nhứ, tớ về đây, tạm biệt.”
“À, được, ngày mai gặp.”
Diệp Nhứ cầm cặp sách lên, đeo ở trên lưng, trên tay cầm cuốn sách tiếng Anh, men theo ghế ngồi đi ra.
Cô vừa đứng lên thì thấy Lương Gia Hoằng hôm nay không về sớm, anh còn ngồi trên ghế, lưng dựa vào ghế, ngồi bấm điện thoại.
Thi Hữu Hào cầm quả bóng rổ, nói: “Này, Gia Hoằng, không đi chơi bóng à? Muốn chơi bóng không?”
Lương Gia Hằng giương mắt, tay duỗi ra sau cổ, xoa xoa, tầm mắt xẹt qua người Diệp Nhứ.
Đuôi mắt anh hơi hướng lên, không chút để ý nói: “Không chơi, buổi tối còn có việc.”
Thi Hữu Hào vỗ vỗ quả bóng rổ: “Tạm biệt, ngày mai có tiết bóng rổ cùng nhau chơi.”
Diệp Nhứ muốn chạy đến chỗ Trương Hoàng Kim ở đằng kia, Trương Hoàng Kim nói: “Nhứ Nhứ, cậu đợi tớ một chút, tớ phải mang bảng biểu nộp cho chủ nhiệm lớp.”
Diệp Nhứ chớp chớp mắt, đứng ngốc ở đó.
Trương Hoàng Kim chạy đến văn phòng, chỉ để lại Diệp Nhứ đứng ở đó.
Diệp Nhứ ôm sách vở cả người hơi nghiêng, cố ý không đi đến phía sau xem, nhưng tâm tư cô đều ở đó.
Cô hít một hơi, cô nhìn có xinh không? Tóc có rối không? Cặp sách của cô lúc nãy đã kéo khoá chưa?
Lương Gia Hoằng cất điện thoại, đứng dậy, cùng Thi Hữu Hào nói vài câu về thi đấu NBA, hắn nói: “Đi thôi.”
Hai chữ này cũng không biết là muốn nói cho ai nghe.
Phòng học trống không, lúc Diệp Nhứ quay đầu lại nhìn, anh đã đi rồi.
Diệp Nhứ ra bên ngoài phòng học tìm kiếm hình dáng của anh, vừa lúc anh đi đến khu dạy môn chính, hoàng hôn đỏ thắm rọi lên những phiến lá thành một khung cảnh màu hồng, bóng dáng chàng trai mảnh khảnh cũng lặng lẽ tiến vào, anh đi cùng một đám người, thường cúi đầu xem điện thoại, nhắn tin.
Không lâu sau, điện thoại Diệp Nhứ rung lên, là tin nhắn của Lương Gia Hoằng.
Anh nói: Ăn tối sớm một chút.
Tuy rằng Ô Thiên Tứ trực tiếp ghán ghép bạn gái cho anh, nhưng Diệp Nhứ biết, hai người bọn họ không phải là bạn thân khác giới, chỉ vừa mới quen, sắp trở thành bạn bè trên danh nghĩa.
Nhưng trong lòng hai người họ đều biết rõ.
Diệp Nhứ đứng dựa vào tường, đem sách kẹp nách, trả lời tin nhắn anh: Lát nữa cùng Hoàng Kim đi ăn, cậu thì sao?
Lương Gia Hoằng: Tớ trễ hơn một chút.
Diệp Nhứ: Cậu đi bộ về hay ngồi xe buýt? Nhà có xa không?
Lương Gia Hoằng: Đi bộ về, đi bộ tầm mười phút.
“Này!” Trương Hoàng Kim bỗng nhiên xuất hiện, cố ý hù Diệp Nhứ, Diệp Nhứ giật mình, ba hồn bảy vía bay loạn.
Trương Hoàng Kim cười xin lỗi: “Tớ dọa cậu à? Tớ giao xong rồi, đi thôi, tớ muốn ăn cơm gà, thật sự rất ngon nha, ăn nhanh còn về tắm rửa, nếu không tiết tự học buổi tối phải đợi rất lâu.”
Diệp Nhứ và cô ấy cùng nhau đi khỏi khu dạy học, đến nhà ăn ở phòng kế bên, Diệp Nhứ nói: “Ăn cơm thôi.”