Cecilia nhắm mắt lại, đọc thầm câu thần chú trong đầu, tiến vào không gian ảo giả lập. Hình người đại diện của cô xuất hiện giữa một vùng đất sương mù phủ trắng xóa, chỉ nghe thấy tiếng nước không ngừng dội xuống ào ào bên tai cùng hơi nước li ti thấm lên da, tạo cảm giác ẩm ướt pha chút lạnh lẽo. Cecilia biết khung cảnh này, nó từng là một bức tranh 2d yên tĩnh chỉ xuất hiện mỗi lần chờ dịch chuyển qua từng map khác nhau trong game, giờ cô đang đứng ở đây, cảm nhận mọi thứ một cách vô cùng chân thực.
“ Nước đổ xuống là suối nguồn nuôi dưỡng cây thế giới.” Cecilia vô thức nhớ lại.
“Cậu còn nhớ câu này à?”
“Câu nói đó và bức tranh này luôn được xuất hiện cùng nhau. Có nguyên do gì đó hả?”
“Là về sự hình thành của không gian ảo này.” Hệ thống bắt đầu câu chuyện. “Ngày xưa, các chủng tộc chưa sống hòa thuận với nhau như bây giờ, giữa các tộc khác nhau vẫn thường xảy ra xô xát, nhẹ thì chỉ là gây gỗ, lời qua tiếng lại, nặng thì bùng phát thành chiến hỏa liên miên, nạn buôn người, nô dịch cũng từ đó mà hoành hành, không thể kiểm soát được. Người tạo ra không gian ảo này là một vị đại năng vô cùng mạnh mẽ thời bấy giờ, ông ấy cùng người yêu thuộc tộc tinh linh của mình lạc mất nhau trong thời chiến. Sau khi cuộc chiến kết thúc, ông ấy đã đi tìm người yêu của mình rất lâu nhưng đều không tìm được, ai cũng nghĩ người yêu của ông ấy mất rồi nên không ngừng can ngăn, vì tinh linh là đối tượng chủ chốt bị buôn bán và săn bắt thời bấy giờ, nhưng ông ấy không nghe, bất chấp lang thang khắp nơi tìm người, đến lúc trút hơi thở cuối cùng cũng không tìm được. Tương truyền tinh linh khi mất đi, linh hồn sẽ quay về với cây thế giới, sau đó lại chờ ngày hồi sinh. Mà cây thế giới của tộc tinh linh đã bị đốn ngã trong trận chiến năm ấy rồi. Vậy nên trước khi nhắm mắt xuôi tay, vị đại năng ấy đã dùng sức mạnh cả đời mình, tạo ra không gian ảo này, mô phỏng lại khung cảnh cây thế giới với hy vọng linh hồn người yêu ông sẽ tìm về. Mà cách tiến vào thế giới này cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần lặp lại tên của ông ấy trong đầu là được. Câu thần chú vừa nãy cậu đọc để đến đây cũng chính là bắt nguồn từ tên của người này.”
“Mamihla”
“Ừa”
“Thế sau lớp sương mù này, chính là cây thế giới hả?”
“Tôi cũng không biết, tương truyền nếu cứ đi mãi đi mãi, đến được tận cùng của không gian ảo này, sẽ thấy được cây thế giới. Dưới gốc cây đó, sẽ gặp được vị đại năng cùng linh hồn người yêu mình.”
Cecilia im lặng. Lúc trước không có việc gì làm, thường onl game đi dạo ngắm cảnh. Cô thích nhất là đến Đảo tuyết trắng, dạo quanh hồ Mặt trăng, chờ cá voi ngoi lên khỏi mặt nước, phun từng cột nước dài làm nhân vật ướt sũng, rồi đuổi theo nó mãi đến khi bị giới hạn không gian trong game chặn lại, cá voi cũng cứ thế mà biến mất. Chính là bây giờ, có thể đi mãi đi mãi, có thể đi được đến tận cùng rồi.
“Thế, sau đó thì sao?”
“Sau đó tên của ông ấy được lưu truyền rộng khắp trong dân gian, ai cũng có thể tùy tiện tiến vào không gian ảo này. Thời kỳ đầu không có chính quyền kiểm soát nên khá hỗn loạn, là địa điểm lẩn trốn lý tưởng của đám tội phạm truy nã. Sau các chủng tộc hợp sức lại, đặt ra các điều lệ nhằm quản lý tốt không gian này, để nó trở thành một cái tương tự như không gian thực tế ảo mà cậu đang thấy hiện giờ.”
Cecilia gật đầu. Cô biết chỗ này cũng tương tự như màn hình chờ trước khi chính thức tiến vào không gian ảo mà thôi, vậy nên Cecilia nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, lựa chọn thay đổi ngoại hình và tên cho giống ngoài đời thực rồi chính thức xác nhận tiến vào không gian ảo. Tiếng nước văng vẳng bên tai cùng cảm giác mát lạnh biến mất, thay vào đó là sự khô ráo và ánh mặt trời ấm áp chiếu lên da thịt. Cecilia mở mắt ra “Nhìn thấy được rồi, aaaaa” Cecilia không ngừng hò reo trong lòng.
“Nhưng cậu cũng không thể ở đây mãi được đâu, mau chóng đến chợ giao dịch tìm nguồn mana phù hợp đi.” Hệ thống nhắc nhở, cắt ngang tâm trạng hưng phấn của cô.
“Biết rồi, làm tụt hứng quá.” Cecilia làu bàu.
“Một bình ma pháp dùng được khoảng 2 ngày, tốt nhất vẫn là kiếm ai đó đáng tin ấy, ký giấy cung cấp dài hạn quách luôn cho xong, sau này ứ cần phải lo đến ba chuyện mắt mũi nữa, ứ cần phải học tập để khôi phục luôn cũng được.”
“Ký chủ nghĩ hay quá cơ, người gì mà một chút chí tiến thủ cũng không có.”
Cecilia bỏ ngoài tai lời càu nhàu của hệ thống, hai “người” giờ đang đứng ở ngay quảng trường thành phố, nơi có đài phun nước lớn nhất trên đại lục, hai bên là khung cảnh người qua lại tấp nập. Cecilia đã bắt đầu cảm thấy lạc quan trở lại sau những ngày bị sự xa lạ nơi đây làm cho sợ hãi. Ít nhất thì bây giờ cô cũng đang có một cuộc sống mới thú vị, và hẳn chủ thần sẽ không tuyệt đường người như vậy, nghĩ như thế là đủ rồi.
Tác giả bày tỏ, mọi người có thể thực sự lên mạng tra google ý nghĩa của cụm từ Mamihla đóa.
Việc tìm nguồn ma pháp mãi vẫn không thấy tiến triển, tuy nhiên, việc có thể sinh hoạt bình thường trong thế giới ảo cũng khiến Cecilia cảm thấy khuây khỏa phần nào. Mỗi ngày, sau khi hoàn tất việc ăn uống ở thế giới thực, cô sẽ lên không gian mạng ảo, dạo quanh các chợ giao dịch một vòng thử vận may, rồi lại đến thư viện đọc sách để tiếp thu thêm tri thức về thế giới. Nhờ thế, Cecilia phát hiện ra hệ thống sức mạnh của đại lục Fourier cùng thiết lập trong game có điểm bất đồng. Thay vì chia theo 6 nghề chính, đại lục Fourier chia sức mạnh thành 2 loại tương ứng là vật lý và pháp thuật. Những người sinh ra có sức mạnh thể chất vượt trội hơn người khác thường sẽ trở thành chiến sĩ, mà một trong số ít bọn họ có cơ hội thức tỉnh năng lực thánh quang sẽ trở thành thánh kỵ sĩ. Ở phía còn lại, những người có thể sử dụng sức mạnh nguyên tố (bao gồm cả thời không, phong, lôi, ám, quang,...) đều được gọi chung là pháp sư. Trong đó, hai loại nguyên tố lửa và băng (từ nước thành băng) là phổ biến nhất, vì thế khi nhắc đến pháp sư, người ta sẽ thường nhớ đến pháp sư băng và phù thủy lửa. Ngoài ra, pháp sư lại chia thành nhiều nhánh nhỏ với các tên gọi khác nhau tùy theo nguyên tố sử dụng. Tỷ như mục sư đều dùng nguyên tố mộc để trị liệu, sau thức tỉnh sẽ phân thành 2 nhánh phụ là thần quang, dùng thánh quang trị liệu và vu sư, dùng quay ngược thời gian để đưa vết thương về nguyên hiện trạng. Còn có một loại khác tên gọi là song tinh, bọn họ câu thông được với vạn vật, có thể tiên tri đoán mệnh, Cecilia cảm thấy loại nghề nghiệp này so với thầy bói thời hiện đại cũng không khác nhau là mấy.
Việc có thể nhìn thấy đã cho Cecilia một số ý tưởng, cô muốn thử xem mình có thể sử dụng ma pháp trong thế giới ảo hay không. Nếu được, vậy trước cứ tập dùng cho quen, cho thành thạo cái đã. Lỡ một ngày đẹp trời nào đó mà đột nhiên dùng lại được ma pháp ngoài đời, vậy còn biết cách mà dùng. Còn việc ngày đẹp trời đó chính xác là ngày nào, Cecilia cảm thấy bản thân đến học viện rồi nhất định sẽ tìm được đáp án. Đương nhiên từ giờ đến đó cũng cần một khoảng thời gian nhất định, chuyện này, bản thân cô cũng đã có tính toán.
Nghĩ là làm, Cecilia đến điểm dịch chuyển cố định, dịch chuyển thẳng đến phòng đấu luyện.