Nam nhân tham luyến mị huyệt gắt gao ăn dươиɠ ѵậŧ chính mình khẩn trí cùng vui sướиɠ bên, Bùi Thanh Huyền hưng phấn không thôi mà cùng nàng môi lưỡi triền miên, mỹ nhân ý loạn tình mê chi gian thế nhưng lại kêu chính mình là: “Tỷ phu” tức khắc đem hắn vô tình kéo về hiện thực đem hắn chọc giận!
“Ngươi vừa rồi kêu ta là cái gì?” Nhéo chiếc cằm trắng nõn của mỹ nhân dưới thân, nam nhân trên mặt tràn đầy phẫn nộ, thật là nữ nhân không biết tốt xấu!
“Ta, ta…” Nguyên bản mỹ nhân nhi đã bị hắn lăn lộn đến tâm thần có chút rối loạn, thời điểm hoảng hốt, buột miệng thốt ra một câu ‘ tỷ phu ’, nhưng mới vừa kêu xong nàng cũng hối hận!
Chính mình như thế nào sẽ cảm thấy hắn giống tỷ phu đâu? Tỷ phu là như vậy văn nhã có lễ quy, quy củ củ, —— mà trước mắt người nam nhân này chỉ biết đối với chính mình xằng bậy, khi dễ chính mình ách ~ người này nhỏ mọn như vậy, chính mình bỗng nhiên kêu sai người rồi, hắn có thể sẽ trả thù chính mình hay không?
Nhưng như thế này đâu ổn đâu! Sợ hãi đến ở dưới thân nam nhân run bần bật, mỹ nhân khó chịu khẽ bóp nhẹ quanh bộ ngực sữa chính mình, một đôi mắt đào hoa nhi ngậm sương mù câu nhân ủy khuất ngượng ngùng nhìn nam nhân. “Ta, ta không phải...Không phải có ý như thế..…”
“Hảo, thực hảo, ngươi kêu tỷ phu là nhạc phụ đi?” Bùi Thanh Huyền người này vốn dĩ tính tình không tốt, lúc này xem như bị nhạc mẫu cấp chọc giận, nam nhân siết chặt cằm Thẩm Linh.
Đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, trầm trầm eo hung hăng thẳng tiến đường đi chỗ sâu bên trong kiều nộn, một cái tay khác không chút khách khí mà bẻ ra cánh tay của nàng, bắt được đôi vυ' bự tròn trịa trắng nõn của mỹ nhân.
“A ha ~ đau ~ đau ~ không, không cần như vậy, không cần như vậy ~” vυ' bự đột nhiên bị con rể cấp hung hăng bắt được, mỹ nhân nhi chưa bao giờ bị ai đối xử thô bạo như vậy chỉ cảm thấy chính mình đau đến nước mắt chầu chực trào ra, chỉ đành phải run rẩy cầu xin nam nhân đừng tra tấn chính mình:
“Ngươi không cần... ách .... Bùi Lang.....ngươi không cần như vậy......a.....a...~”
“Tỷ phu… không...nhạc phụ đại nhân nguyên bản chính là tỷ phu của người, nhạc mẫu người nói xem, người năm đó là như thế nào nhớ thương thượng phu quân của tỷ tỷ mình, vẫn là nhạc phụ là như thế nào câu dẫn ngươi mới kêu ngươi như vậy nhớ mãi không quên, ân? Dạy cho con rể học một chút.... được không, ân…”
Bàn tay to hung hăng bắt lấy vυ' bự tròn trịa của nhạc mẫu lung tung mà trảo nắm xoa bóp một phen, nam nhân lúc này mới hả giận được một ít, nhưng chính là trong lòng vẫn là không thoải mái cực kỳ, vì thế cố ý hỏi nàng như vậy, ngôn ngữ tràn đầy nhục nhã chi ý.