Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (08)
Chương 008: Ba người giằng co, hai chân cậu đều run rẩy!
Tạ Tịch nhỏ giọng thì thầm trong lòng: Cậu có quyền nói không sao!
Cậu còn tưởng rằng Gall là một thiếu niên lầm lỗi vốn trẻ con đơn thuần, chỉ là có chút điên thôi, kết quả thế nào? Cậu ta còn hung ác hơn cả quản gia Randy và vampire Aix.
Gϊếŧ toàn bộ người trong phủ đệ, lấy lý do đứng đắn rằng bọn họ sẽ gây hại cho Seyin Hall, nhưng trên thực tế thì sao? Nếu không gϊếŧ những người Randy lưu lại, kẻ bên ngoài muốn ám sát Seyin sao có thể đi vào?
Đám sát thủ không tiến vào, cậu ta làm sao có cơ hội biểu hiện bản thân?
Thiếu niên Gall nhìn như kinh hồn bạt vía rời đi, kỳ thật lại là kẻ gây ra chuỗi sự việc này, khiến Tạ Tịch không thể không cần cậu ta.
Gall không làm bộ gϊếŧ tới gϊếŧ lui, mà bóp chết tất cả lựa chọn khác, khiến Tạ Tịch chỉ có thể chọn một mình cậu ta.
Tạ Tịch có thể làm gì...
Cậu cúi người xuống, đỡ Gall Durling dậy: "Em không hận tôi sao?"
Thiếu niên ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh xắn đều là sự mê luyến: "Sao có thể chứ? Không có cậu chủ sẽ không có Gall."
Ngón tay Tạ Tịch chạm lên gò má trắng nõn của cậu ta, cảm giác rét lạnh như băng: "Thật xin lỗi, là tôi biến em thành bộ dạng này."
"Không!" Gall nắm chặt tay của cậu, lo lắng nói, "Là em tự nguyện, là em cam tâm tình nguyện biến thành vampire, cậu chủ vốn không biết rõ chuyện này, cần gì phải xin lỗi."
Seyin không biết rõ chuyện này? Tạ Tịch tự cười haha.
Gall tham lam nhìn cậu: "Ngài dịu dàng như vậy, tốt đẹp như vậy, cho kẻ thấp hèn như em tình yêu cao thượng... Em chỉ muốn khiến mình xứng đáng với ngài, muốn bản thân trở nên đủ cường đại, chỉ muốn khiến mình không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Cho nên cậu liền biến thành vampire sao!
Dựa theo tin tức hiện tại có được, cậu đại khái có thể đoán ra kịch bản của Gall.
Người hầu có thân phận thấp hèn được chủ nhân chú ý, bởi vì tự ti mà không dám đáp lại, chỉ có thể yên lặng kìm nén, tình cảm lâu dần càng lớn, yêu càng sâu đậm, thiếu niên bên bờ vực thẳm không cách nào áp chế, vì truy cầu sức mạnh mà bước lên con đường biến thành vampire không lối về.
Hiển nhiên, thiếu niên chết thảm trên mặt báo chính là Gall, có điều cậu không chết, mà biến thành một vampire mới.
Những điều này đều thông suốt, khiến Tạ Tịch buồn bực chính là, tại sao Seyin phải tỏ tình với một thiếu niên?
Sở dĩ Seyin Hall dây dưa không rõ với vampire Aix, một mặt là cầu sinh, mặt khác chỉ sợ cũng đang lợi dụng sức mạnh của vampire; động cơ mập mờ với quản gia Randy cũng không khác biệt lắm.
Còn Gall thì sao? Trước khi trở thành vampire thiếu niên này cũng chỉ là một người bình thường, có gì đáng để Seyin Hall lợi dụng?
Nghĩ không ra.
Càng khiến Tạ Tịch nghĩ không ra chính là chủ nhân thân thể này!
Seyin Hall rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu người!
Mà thôi, đi bước nào tính bước đấy. Hiện tại cậu chỉ có thể tiếp nhận Gall, nếu không tiếp thu cậu ta, chốc nữa bị người ám sát hại chết, load rồi cũng vẫn chỉ có thể tiếp nhận.
Tạ Tịch kỳ vọng từ đáy lòng - vampire và quản gia tuyệt đối đừng nửa chừng quay trở lại!
Ba người giằng co, hai chân cậu đều run rẩy!
Sau khi ổn định Gall, ngày hôm nay rốt cuộc cũng trôi qua. Mặc dù dinh thự to như vậy chết hết chỉ còn hai người bọn họ, nhưng lại quỷ dị được an toàn.
Gall đối xử với cậu vô cùng tốt, quả thực như nhặt được trân bảo, cậu ta cực kì dè dặt và cẩn thận, không có tí hành vi vượt quá khuôn khổ nào, giống như thực sự chỉ cần làm con chó của Seyin đã cảm thấy thỏa mãn.
Tạ Tịch là một người bình thường trong xã hội cộng hòa, tâm tình của cậu rất phức tạp!
Tiến độ nhiệm vụ rốt cuộc chuyển thành: Ngày thứ năm.
Quản gia và vampire vẫn không có tin tức gì, Tạ Tịch cũng không dám thả lỏng, có trời mới biết hai ngày cuối cùng sẽ còn phát sinh chuyện gì.
Lúc hừng đông, Tạ Tịch phát hiện dinh thự lại náo nhiệt, đám người hầu đã chết đều sống lại...
Tạ Tịch hoài nghi mình bị hoa mắt, Gall đổi bộ quần áo đuôi tôm thẳng thớm nhẹ giọng giải thích rõ: "Xin câu chủ yên tâm, bọn chúng đều là con rối nghe lời."
Tạ Tịch: "..."
Gall thời thời khắc khắc quan sát vẻ mặt của cậu, thấy cậu tựa hồ có chút không thoải mái, lập tức nói: "Nếu cậu chủ không thích, em sẽ..."
"Cứ để vậy đi." Tạ Tịch không muốn liên lụy người vô tội nữa - mặc dù trong trò chơi này có khả năng đều là NPC.
Gall cụp mắt, bộ dáng vâng lời, nhưng câu từ nói ra lại có thể hù chết người: "Em hi vọng trong dinh thự này chỉ có ngài và em, em muốn tự tay chiếu cố mọi thứ cho ngài, chỉ là... Em không thể rời khỏi tầm mắt của ngài, cho nên có chút việc vặt khó tránh khỏi phải giao cho người khác."
Ngoài miệng thì nói không thể rời khỏi tầm mắt của tôi, nhưng kỳ thực là tôi không thể rời khỏi tầm mắt của cậu đúng không!
Thôi bỏ đi...
Chỉ còn hai ngày, Tạ Tịch không muốn so đo những chuyện vặt này.
"Em sắp xếp là được." Tạ Tịch nói, "Tôi tin tưởng em."
Đôi mắt Gall sáng lên, khóe miệng giương lên đầy vẻ ngọt ngào: "Giữa trưa cậu Glinton muốn qua thăm hỏi ngài, có chuẩn bị tiệc buổi trưa không ạ?"
Tạ Tịch nghe thấy cái tên mới lập tức đau đầu, vốn định nói không gặp, ai ngờ dưới góc phải tầm nhìn lại hiện lên nhắc nhở: Glinton Kass, anh họ của ngài.
Hóa ra vị Glinton này là anh họ của Seyin Hall? Rồi sao nữa? Có một hàng chữ vậy thôi hả? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?
Tạ Tịch cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn phải gặp anh ta một lần, lỡ như là nhân vật quan trọng trong kịch bản, bỏ qua có thể sẽ xảy ra sự cố.
"Ừ." Tạ Tịch nói, "Giữa trưa chuẩn bị chút đồ ăn anh họ thích."
Gall đáp ứng: "Vâng."
Chừng khoảng mười giờ, xe ngựa của cậu Glinton tiến vào trang viên. Bởi vì có Gall "hồi sinh" một đống con rối chống đỡ cục diện, cho nên trang viên nhìn rất ngay ngắn trật tự, không khác biệt lắm so với thường ngày.
Tạ Tịch ra ngoài đón tiếp Glinton Kass.
Thanh niên tóc vàng vừa xuống xe ngựa đã nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, anh ta mặc chiếc áo khoác hai hàng khuy màu ngọc lục bảo, phần ngực lộ ra áo sơ mi trắng sạch sẽ, eo đeo một chiếc thắt lưng viền vàng, dưới quần bò màu trắng là đôi ủng da khí phách.
"Seyin." Glinton tiến lên, cầm tay Tạ Tịch, "Mấy ngày không gặp, sao lại gầy như vậy?"
Tạ Tịch thầm nghĩ: Chết bốn năm rồi sáu bảy lần, có thể không gầy được sao.
Glinton khác hoàn toàn với mấy vị trước đó, anh ta có ngoại hình tuấn lãng, anh khí ngời ngời, tinh thần hăng hái, nhìn lớn hơn Seyin ba bốn tuổi, chính là một người đàn ông đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Tạ Tịch không ấn tượng nhiều lắm với ngoại hình của Glinton, chẳng qua cảm thấy nụ cười của anh ta rất sáng lạn và ấm áp.
"Anh họ nhìn cũng có chút gầy." Tạ Tịch thích ứng trò chuyện cùng anh ta.
Glinton có chút hưởng thụ nói: "Có hả? Gần đây anh chịu khó rèn luyện nên gầy đi một chút!"
Tạ Tịch cười cười.
Cậu không chủ động tìm đề tài nói chuyện, nhưng Glinton lại là một người hoạt ngôn, dăm ba câu đã khơi dậy bầu không khí.
Anh ta nhìn về phía sau Gall, hỏi: "Randy đâu?"
Tạ Tịch yên lặng nói: "Có chút việc ra ngoài."
Glinton cũng không hỏi nhiều, lại kéo chủ đề xoay quanh vài chuyện vụn vặt.
Tạ Tịch có cảm giác khá ổn với anh ta, luôn cảm thấy có khả năng người này là NPC bình thường duy nhất còn sót lại trong trò chơi.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa rườm rà, hai người lại ra vườn hoa uống trà chiều tiêu thực.
Glinton giống như nhớ tới điều gì đó, nói với Gall: "Trong xe ngựa của ta có bộ trà cụ thượng hạng, cậu ra đó mang vào giúp ta."
Gall dừng lại, nhìn về phía Tạ Tịch, Tạ Tịch trấn an nhìn cậu ta: "Đi đi."
Gall nhìn xung quanh, cảm giác không có gì nguy hiểm liền cúi đầu đáp ứng.
Gall vừa đi, Tạ Tịch cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh, trăm lần nghìn lần không ngờ tới, vị anh họ rất bình thường và rực rỡ này dùng sức bắt lấy tay cậu, trong mắt dấy lên ngọn lửa nóng bỏng: "Anh mặc kệ những thứ kia, anh không để ý gia đình, không để ý thế tục, không quan tâm tất cả mọi thứ... Seyin, hai ta bỏ trốn đi!"