Trò Chơi Đang Load

Chương 2: Bảo bối có nhớ ta không?

Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (02)

Chương 002: Bảo bối có nhớ ta không?

Sau khi Tạ Tịch đưa ra lựa chọn, bảng thông tin biến mất không thấy tăm hơi, chỉ thấy dưới góc phải tầm nhìn có một dòng chữ nhỏ gần như khó phát hiện - Tiến độ nhiệm vụ: Ngày đầu tiên. Cái này nhìn có chút kỳ quái, nhưng vẫn thích ứng được.

Lúc Tạ Tịch tạm ngừng suy nghĩ thì lại bị dọa sợ đến ngẩn người. Không biết từ lúc nào, hầu gái cách cậu rất gần, hai người mặt đối mặt, giữa hai bên nhiều nhất chỉ có khoảng cách một bàn tay.

Cách gần như vậy, Tạ Tịch mới phát hiện cô gái xinh xắn này còn cao hơn cậu một đoạn, khuôn mặt cũng sắc nét hơn so trong ấn tượng, nhất là đôi mắt màu xanh kia, giống như biển sâu ba đào gợn sóng.

Tạ Tịch cất tiếng: "Cô..."

Mấy từ "có chuyện gì" còn chưa kịp nói ra miệng, hầu gái đã cúi đầu lui lại, dáng vẻ ngoan ngoãn như chưa hề có sự mạo phạm trước đó.

"Gall, cô đi xuống trước đi, ở đây giao lại cho tôi." Một giọng nam trầm và ưu nhã vang lên, Tạ Tịch quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, ở trước cánh cửa màu nâu sậm có một người đàn ông mặc chiếc áo đuôi tôm đen sẫm, cổ áo buộc nơ, hai tay đeo găng tay trắng tinh trực tiếp đi vào. Hắn có vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc được vuốt về phía sau một cách tỉ mỉ và cẩn thận, cùng khí chất quanh người hắn cộng lại càng tăng thêm sức hút, hoàn mỹ thuyết minh sự tôn quý và trang trọng.

Trong nháy mắt chạm phải ánh mắt của Tạ Tịch, hắn khom lưng cúi người, thả bước đi tiêu chuẩn đến, cung kính nói: "Chào buổi sáng, thưa cậu chủ."

Tạ Tịch khẽ gật đầu, cậu vô cùng mất tự nhiên, cho dù là một người hiện đại nào ở trong hoàn cảnh này cũng cảm thấy mất tự nhiên như vậy.

Hầu gái được gọi là Gall không lên tiếng, ngược lại, cô ta ngước mắt nhìn về phía Tạ Tịch. Tạ Tịch lễ phép mỉm cười với cô, đôi mắt của Gall đột nhiên sáng lên, trong vẻ vui sướиɠ có hơi chút khoa trương, giống như đạt được hứa hẹn nào đó.

Cô gái xinh đẹp cười ngọt ngào, hành lễ: "Cậu chủ, Gall đi xuống trước."

Tạ Tịch cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng bởi vì lý giải được tình huống hiện tại quá ít, cho nên cũng nghĩ không thông.

Người đàn ông mặc áo đuôi tôm hẳn là quản gia của nơi này, hắn để Tạ Tịch ngồi lên ghế để giày, cúi xuống tháo dây giày cho cậu: "Cậu chủ, sáng hôm nay có lớp học cưỡi ngựa, buổi chiều cậu Glinton nhận lời mời đến thăm hỏi, có bố trí tiệc tối không ạ?"

"Được, tốt." Tạ Tịch vốn nghe đến vẻ mặt lờ mờ, lại thêm đối phương rất tự nhiên khom người cởi giày cho cậu, khiến cậu càng ngại cực kỳ.

Tựa hồ nhận ra điều gì, quản gia ngẩng đầu lên, giữa lông mày tuấn tú đều là sự dịu dàng: "Cậu chủ, lớp học cưỡi ngựa cần phải đeo giày ống."

Dứt lời hắn cầm cẳng chân Tạ Tịch, hết lòng đổi một đôi giày cho cậu. Thái độ của hắn quá nghiêm túc và cẩn thận, giống như đang dốc lòng lau một món đồ sứ lộng lẫy, coi như báu vật.

Tạ Tịch: "..." Luôn cảm thấy là lạ.

Chẳng qua cậu xuất hiện trong "trò chơi" này đã là điều kỳ quái nhất rồi, những chuyện khác có vẻ cũng chẳng quái lạ lắm.

Hơn nữa, cấp bậc trong xã hội châu Âu cổ rất nghiêm ngặt, ăn ở của quý tộc quả thật đều được chiếu cố cực kỳ chu toàn từ đầu tới cuối. Mặc dù còn chưa rõ thân phận của mình, nhưng nhìn phòng ngủ lộng lẫy tuyệt đẹp với toàn thân phục sức cầu kỳ phức tạp, cậu chắc chắn là quý tộc không sai.

Dù sao vẫn không nên đánh rắn động cỏ, vạn nhất lộ tẩy, có lẽ sẽ bị xem là ma quỷ mà bị thiêu chết - Tạ Tịch chỉ muốn bình yên sống sót qua bảy ngày.

Sau khi đổi xong giày, quản gia đứng dậy: "Mời cậu chủ di chuyển tới phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị tốt."

Tạ Tịch gật đầu.

Quản gia cụp mắt nhìn cậu, đột nhiên ấm giọng hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Giọng nói của hắn rất trầm, đè thấp xuống mang theo từ tính rung động trong l*иg ngực, hắn giản lược kính ngữ, nhưng lời nói vẫn cung kính như thế, chỉ có điều trong cung kính xen ít nhiều thân mật.

Tạ Tịch: "..."

Quản gia vẫn đang dịu dàng nhìn cậu.

Tạ Tịch đành phải kiên trì cất tiếng: "Có hơi mệt mỏi." Cậu cố gắng để giọng nói của mình bình thường một chút, nhưng thân thể này thật là kỳ quái, càng cố gắng bình thường trái lại càng bất thường, nói bốn chữ vô cùng đơn giản lại giống như đang... làm nũng? Tạ Tịch bị chính mình làm sốc luôn!

Màu mắt của Quản gia tối lại, hắn lập tức nói: "Tôi sẽ dặn bên dưới huỷ bỏ lớp cưỡi ngựa buổi sáng."

Tạ Tịch trừng mắt, đôi mắt của quản gia nhìn về phía cậu giống như trời trong xanh biếc, hắn nói: "Xin cậu chủ không nên cố ép bản thân, thân thể của ngài là quan trọng nhất."

Kỳ thực Tạ Tịch cũng không muốn đi học lớp cưỡi ngựa gì đó, thứ nhất cậu không biết cưỡi ngựa, sợ lộ tẩy; thứ hai cưỡi ngựa cũng được xem là một hoạt động nguy hiểm, lỡ mà ngã chết thì làm sao bây giờ? Vì sống sót qua bảy ngày, dù thế nào cẩn thận một chút cũng không thừa.

Tạ Tịch đồng ý.

Quản gia lại hỏi: "Vậy cuộc hẹn buổi chiều với cậu Glinton..."

Tạ Tịch cũng không muốn gặp quá nhiều người, cậu ngửa đầu nhìn về phía quản gia, hỏi: "Tôi là người gửi lời mời, hủy hẹn có phải không lễ phép cho lắm?"

Quản gia ngừng trong chốc lát, lúc cất tiếng lại giọng điệu mang theo mấy phần nôn nóng khó phát hiện: "Thân thể ngài không khỏe, tin rằng cậu Glinton có thể thông cảm."

Tạ Tịch mỉm cười với hắn: "Vậy làm phiền..." Cậu không biết tên của quản gia, mà lúc này dưới góc phải tầm nhìn xuất hiện nhắc nhở, cậu nói nốt câu: "Làm phiền Randy sắp xếp."

Quản gia lại khom người hành lễ, trong giọng nói là sự sùng kính từ tận đáy lòng: "Có thể vì cậu chủ san sẻ khó khăn là vận may của tôi."

Tạ Tịch vô cùng mất tự nhiên, cậu luôn cảm thấy những chuyện này đều bất thường. Cậu chơi rất nhiều trò chơi rồi, cực kỳ có kinh nghiệm, càng sóng yên biển lặng thì càng ẩn giấu nhiều cạm bẫy.

Trước mắt, tình huống này quá yên ổn: tòa thành tráng lệ, mọi người đều ủng hộ và yêu mến cậu chủ, còn có vị quản gia trung thành đáng tin trước mặt này... Nếu như đây đều là thật, đừng nói sống sót qua bảy ngày, bảy mươi ngày cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nhiệm vụ trò chơi sẽ đơn giản như vậy sao? Không có khả năng.

Nếu đơn giản như vậy, ý nghĩa tồn tại của trò chơi này là gì? Huống chi đây còn là một trò chơi kéo người ta quỷ dị xuyên đến một thế giới khác.

Vòng vo tốn nhiều công sức như vậy chỉ là để cậu trải nghiệm sinh hoạt của quý tộc châu Âu cổ sao?

Không có khả năng, Tạ Tịch còn lâu mới lơ là!

Bởi vì không cần học lớp cưỡi ngựa, Randy lại hầu hạ Tạ Tịch đổi trang phục, Tạ Tịch nhìn bản thân vây đầy viền ren trong gương mà cực kỳ câm nín.

Randy lại ca ngợi từ đáy lòng: "Cậu chủ, sự xinh đẹp của ngài, đế quốc này không ai sánh bằng."

Tạ Tịch: "..." Đẹp mắt thì làm được cái gì? Có thể sống sót qua bảy ngày không?

"Thuộc hạ lỡ lời." Randy cho là Tạ Tịch tức giận vì lời buột miệng của hắn.

Tạ Tịch lắc đầu nói: "Không sao."

Màu mắt của Randy lại ánh lên vẻ dịu dàng, động tác sửa sang lại ống tay áo cho cậu càng thêm nhẹ nhàng chậm rãi.

Ăn sáng xong, Tạ Tịch ở thư phòng xem sách một lát để tìm hiểu rõ bối cảnh cơ bản.

Nếu như đây quả thực là một trò chơi, ắt hẳn người thiết kế kia đã bỏ rất nhiều tâm huyết, tòa thành này được dụng tâm thiết kế, vô số chi tiết đều hoàn hảo, ngay cả những bức chân dung treo trên hành lang cũng nhất định không phải vật tầm thường, càng không cần kể đến những dụng cụ thuộc hàng đồ cổ kia, mỗi thứ đều độc đáo, thường thức phi phàm.

Càng khiến cho Tạ Tịch thán phục là thư phòng giống như thư viện này, tất cả sách được cất giữ đều là hàng thứ thiệt, lật ra đều chi chít chữ, hơn nữa không phải ghi chép vớ vẩn mà đều có đầu có cuối, giống như một thế giới chân thực, một thư phòng chân thực như vậy tập hợp vô số sách cổ chứa trí tuệ của nhân loại.

Tạ Tịch cơ bản hiểu rõ tình huống của mình.

Cậu tên là Seyin Hall, con trai công tước, quý tộc trong quý tộc. Đáng tiếc cậu không ở trong phủ công tước mà sống một mình trong tòa thành ở ngoại ô, nguyên nhân trong đó tựa hồ có quan hệ với công tước phu nhân. Trong sách sẽ không ghi chép những chuyện này, Tạ Tịch chỉ có thể tiếp tục điều tra từ chỗ khác.

Bối cảnh đúng là châu Âu cổ, hình như là thời đại Victoria, nhưng rất nhiều chi tiết lại hoàn toàn không giống...

Tạ Tịch chú ý tới một chồng báo cũ, mặt trên có một tin tức, nhìn thấy mà giật mình - Vampire ẩn hiện, thiếu niên chết thảm ở đầu phố.

Vampire? Tạ Tịch cầm lấy tờ báo, cẩn thận nhìn.

Bài báo có dẫn chứng lý lẽ đầy đủ, còn bổ sung cả ảnh chụp của thiếu niên đã chết. Cậu ta mặc lễ phục sẫm màu, cơ thể lại mất sạch máu, trắng nhợt giống như tuyết mùa đông. Cậu ta mở trừng mắt, đôi mắt giống như nền trời trong xanh đã mất đi tiêu cự, như biển sâu trống rỗng, tràn đầy tĩnh mịch và tuyệt vọng.

Tạ Tịch nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, hoàn toàn xác định trí nhớ của mình không có sai sót - người chết này rất giống cô hầu gái tên Gall của cậu.

Dĩ nhiên người chết là con trai, còn hầu gái Gall của cậu là nữ. Chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ máu mủ? Anh em hay là chị em?

Tạ Tịch tạm thời bỏ xuống sự nghi ngờ, tiếp tục lật báo xem. Cậu rất để ý vị "vampire" này, rốt cuộc có phải vampire không cậu không chắc chắn, nhưng khẳng định là hung thủ gϊếŧ người, mà người thân của nạn nhân lại ở chỗ cậu, sẽ không ẩn giấu nguy cơ đấy chứ?

Gọi là sinh tồn bảy ngày thì đã ám chỉ trong bảy ngày này chắc chắn có nguy hiểm. Có thể trước thời hạn thoát khỏi nguy hiểm này, chắc hẳn chính là hoàn thành nhiệm vụ chính.

Không thể không nói mạch suy nghĩ của bạn nhỏ Tạ Tịch rất chính xác, đáng tiếc mạch não của Giang Tà tiên sinh - người thiết kế trò chơi không hề bình thường.

Trên báo chí xuất hiện vụn vặt không ít tin "Vampire" gϊếŧ người, Tạ Tịch tạm thời không có cách nào để phân biệt người chết có quan hệ với cậu hay không, nhưng cậu có thể xác định chính là, tên "vampire" này tuyệt đối là phần tử nguy hiểm.

Cả buổi sáng đều trôi qua rất yên ổn, buổi trưa, Gall bưng hoa quả lên bàn, Tạ Tịch nhìn cô ta thêm mấy lần, cậu hoàn toàn xác định cô ta và cậu thiếu niên đã chết rất giống nhau. Tựa hồ nhận ra ánh mắt của cậu, Gall khẽ liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng nhẹ cong lên, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút.

Tạ Tịch án binh bất động, suy nghĩ phải làm như thế nào để tìm cơ hội tâm sự với cô.

Đáng tiếc quản gia Randy và cậu như hình với bóng, căn bản không cho cậu cơ hội hành động một mình. Không được vội vàng... Tạ Tịch chỉ có thể nhịn xuống tính toán chờ cơ hội.

Bữa tối phong phú lạ thường, từ lúc bưng món khai vị ra đến lúc ăn xong cũng tốn nửa tiếng, Tạ Tịch ăn đến phát mệt.

Cũng may dùng xong bữa tối là giờ đi ngủ, Tạ Tịch được Randy hầu hạ đổi áo ngủ tơ tằm, nằm xuống chiếc giường rộng rãi và mềm mại.

Randy hướng về phía cậu hành lễ: "Chúc ngủ ngon, thưa cậu chủ."

Tạ Tịch đặt đầu trên gối, đáp: "Ngủ ngon."

Khuôn mặt Randy ẩn sau ngọn nến rất đỗi dịu dàng: "Có việc gì xin hãy gọi tôi, tôi ở ngay sát vách."

Tạ Tịch gật đầu, nhìn hắn quay người rời đi.

Căn phòng tối đen yên tĩnh trở lại, Tạ Tịch từ nhỏ đã quen ở một mình, không sợ bóng tối cũng không sợ yên tĩnh. Cậu nằm yên chờ đợi một lát, thầm nghĩ hay là thử đi ra gặp Gall một lần.

Cậu vừa động đậy, tấm rèm nặng nề bên cửa sổ lung lay, một người đàn ông vóc dáng thon dài khoác áo choàng sẫm màu thình lình xuất hiện.

Tạ Tịch: "!"

Chuyện khiến người ta càng thêm khó tưởng tượng chính là, nến vốn đã tắt được thắp sáng, ánh sáng vàng mờ ảo chập chờn trong căn phòng tối đen, giống như lửa ma chơi trong nghĩa địa.

Tạ Tịch nắm chặt góc chăn, cẩn thận nhìn sang...

Người đàn ông chẳng biết đã đứng bên giường từ lúc nào, hắn ta có mái tóc dài màu bạc như sương, da thịt còn trắng hơn cả tuyết, khuôn mặt tuấn tú sắc nét, chỉ là trong tròng mắt màu đen rỉ ra màu máu, lộ vẻ yêu dị.

Tạ Tịch cảm giác thân thể nhẹ bẫng, hóa ra cả người và chăn đều bị hắn ta bế lên.

Người đàn ông tóc bạc cất giọng quyến luyến, âm điệu đầy ngả ngớn: "Seyin bé bỏng, bảo bối có nhớ ta không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Rất lâu sau đó...

Giang Tà: Sớm biết vợ sẽ chơi cái trò này, ta nhất định sẽ không thiết kế thành thiểu năng như vậy.