Edit: Súp Sữa
Ôn Mộ vừa hỏi ra những lời này, không hiểu sao, cả hai người đều nhận ra được mùi hương tin tức tố thuộc về đối phương, như có như không tràn ngập trong không khí.
Rõ ràng ban nãy cậu không hề chú ý đến chuyện này... Ôn Mộ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ tới những gì bản thân đã làm, mặt càng đỏ hơn.
Bùi Thư Thần lạnh lùng, nói cậu mở to hai con mắt ra đọc thật kỹ hợp đồng hộ cái.
"Được, được" Ôn Mộ ngồi nghiêm chỉnh lại, lật sang trang kế tiếp, trong phần "Trách nhiệm và nghĩa vụ của đôi bên" tìm thấy ——
"Bên A không được phép có hành vi vượt quá đánh dấu tạm thời đối với bên B."
Kỳ thực nếu như không cần thiết cũng sẽ không cần đánh dấu tạm thời, Bùi Thư Thần không vui nghĩ.
Hô, Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không thể trách cậu suy nghĩ nhiều.
Thân phận của cậu bây giờ chỉ là một thực tập sinh vừa mới ra mắt, chỉ có chút danh tiếng nhờ việc cọ nhiệt. Bùi Thư Thần nếu đã trả tiền để... mướn cậu, vậy cậu chắc chắn phải bán cho hắn thứ gì đó, chứ không chả lẽ hắn thuê cậu về làm cái bình hoa trưng bày à.
Từ từ...
Bày trong nhà nhìn mặt cậu... Khuôn mặt của cậu với Cố Trì Thanh giống nhau đến mấy phần... Trong đầu Ôn Mộ như có sấm sét chớp giật đùng đùng, bị tiểu nhân trong lòng nắm tay nện cho một phát tỉnh lại, nháy mắt cậu cảm thấy mình đã nhìn thấu chân tướng rồi.
Trong nguyên tác mặc dù không đề cập rõ ràng về mối quan hệ giữa Bùi Thư Thần và Cố Trì Thanh, nhưng căn cứ vào thuộc tính vạn nhân mê của Cố Trì Thanh, hẳn Bùi Thư Thần là một trong số vô số nam nhân quỳ gối dưới mị lực của nhân vật chính Alpha.
Hơn nữa Bùi Thư Thần còn là cấp trên của Cố Trì Thanh, phần lớn tài nguyên hắn đều cho y, còn cho y rất nhiều đặc quyền, tâm tư ái mộ dành cho nhân vật chính rõ như ban ngày.
Ký ức của nguyên chủ càng làm Ôn Mộ chắc chắn.
Tin đồn Bùi Thư Thần thầm mến Cố Trì Thanh từ lâu đã lan truyền trong công ty, nguyên chủ chính là ỷ vào ngoại hình gần giống Cố Trì Thanh mới dám cả gan tiếp cận Bùi Thư Thần. Không biết từ đâu biết được tin tức tố của Cố Trì Thanh có mùi rượu vang đỏ, đêm đó nguyên chủ còn xịt một loại nước hoa đặc biệt mùi rượu vang.
Đáng tiếc là Cố Trì Thanh có thể quyến rũ A, nhưng đó không phải do y cố ý, y khiến họ say đắm một cách tự nhiên mà không hề hay biết. Nhân vật chính Alpha thích Omega, y không phải đồng tính luyến ái, thế nên tổng tài đại nhân tội nghiệp không có cơ hội rồi.
Không chiếm được liền đi tìm thế thân, đây còn không phải cách làm thường thấy của nhóm bá tổng trong rất nhiều tiểu thuyết mạng à.
Đúng là nguyên tác không đề cập đến việc Bùi Thư Thần đi tìm thế thân, nhưng Ôn Mộ cảm thấy nếu mình có thể từ Beta biến thành Omega, thì nội dung truyện xuất hiện thay đổi khác cũng chẳng có gì lạ.
Đã vậy không cần phải do dự nữa, Ôn Mộ nghĩ.
Lương hàng tháng tương đương với giám đốc điều hành công ty, quanh năm suốt tháng có tiền thưởng, không cần bị đánh dấu hoàn toàn, hơn nữa Bùi Thư Thần rất đẹp trai... tuy sắc mặt có hơi u ám, nhưng cậu có thể vượt qua!
Cùng lắm là tiếng xấu đồn xa, nhưng có thể lấy được tiền chữa bệnh cho Ôn Dao, thanh danh có đáng là gì. Huống hồ hiện tại thân thể của cậu cần dùng thuốc trị liệu, ở cùng Bùi Thư Thần có thể cọ ké tin tức tố Alpha, tiết kiệm được luôn tiền thuốc.
Ôn Mộ hạ quyết tâm.
Nhìn Ôn Mộ cầm bút ký tên in vân tay, lông mày Bùi Thư Thần lần đầu tiên trong ngày giãn ra.
Cùng Omega ký loại hợp đồng này, hắn hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Tin tức tố dễ ngửi thì sao, hắn căn bản đâu có tí tẹo hảo cảm nào với Omega này.
Vì công ty đã phát triển ổn định nên việc ký kết với các nghệ sĩ đều được giao cho cấp dưới, Bùi Thư Thần thường sẽ không đích thân đi làm. Sau đêm đó, khi biết Ôn Mộ là thực tập sinh dưới cờ Hoàn Thái, Bùi Thư Thần liền quyết định chấm dứt hợp đồng với cậu ta, cũng sẽ không trả một xu nào cho tiền vi phạm hợp đồng.
Nếu Ôn Mộ dám đòi bồi thường thiệt hại, vậy đừng trách hắn kiện Omega này đến cái khố cũng chả còn.
Về phần tại sao lại thay đổi chủ ý, Bùi Thư Thần không muốn nhớ lại chút nào –
Chuyện Omega đột nhập vào phòng, hắn chỉ coi đó là cái nhạc đệm bé nhỏ không đáng quan tâm trong công việc, ngày hôm sau kết thúc hội nghị hắn rời khách sạn trở về nhà riêng.
Đêm đó đã xảy ra một chuyện kỳ
quái khiến hắn không có cách nào không thèm để ý.
Hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng, mọi thứ trong nhà đều phải được đặt đúng chỗ, hắn rất ghét bừa bộn.
Nhưng buổi tối hôm ấy, hắn khó giải thích được cảm thấy buồn bực.
Có một luồng mạnh mẽ kích động hắn, làm loạn.
Đem hết thảy phá tung lên.
Bùi Thư Thần cố gắng điều động tinh thần lực khống chế chính mình, nhưng đều không thể.
Hắn thèm khát, cực kỳ thèm khát tin tức tố của Omega.
Nói chính xác hơn, là tin tức tố Omega vị nho, vị của trái nho xanh.
Chẳng biết vì sao, hắn nghĩ đó là thứ duy nhất có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Nhưng hắn không chiếm được, và cũng chẳng muốn chiếm.
Đùa gì thế, Bùi Thư Thần hắn sao có thể bị bản năng khống chế chứ...
"Cho nên... cuối cùng cậu phá tung nhà lên phải không?" Vị bác sĩ mặc áo choàng trắng hỏi.
Người nói chính là bác sĩ Triệu, bác sĩ tư nhân của Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần mặc đồ ngủ tơ tằm màu đen, ngồi trên chiếc ghế sofa rộng rãi theo phong cách Bắc Âu tối giản, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được phá loạn khắp nhà — cái sofa hắn đang ngồi là mới mua — hắn cảm thấy có gì đó không ổn nên tối hôm sau đã hẹn gặp bác sĩ Triệu.
"Đừng có mà 'ừ', nói nhiều hơn chút đi, tôi cần phải hiểu rõ bệnh tình của cậu."
"Tôi không bị bệnh." Bùi Thư Thần lạnh lùng nói.
Bác sĩ Triệu chậc chậc hai cái: "Không bệnh cậu tìm tôi làm cái gì? Bùi tổng à, là người thì đều sẽ sinh bệnh, cậu không cần phải xấu hổ."
Bùi Thư Thần sắc mặt âm trầm, không lên tiếng.
Bác sĩ Triệu từng bước dụ dỗ: "Tôi hỏi cậu, lúc đó cậu có tỉnh táo không?"
"Có."
Bùi Thư Thần nhớ tất cả mọi thứ, chỉ là hắn không kiểm soát được mà thôi. Hắn không muốn thừa nhận, khi hắn phá tung nhà lên, cảm giác... rất sảng khoái, thậm chí so với việc phim điện ảnh của công ty lãi hàng tỷ đồng từ phòng bán vé còn sảng khoái hơn. Dù sao thì làm phim kiếm tiền là chuyện bình thường, nhưng cảm giác sảng khoái như thế này là lần đầu tiên.
Kỳ quái, sao hắn lại dùng cái cụm "phá tung nhà" này chứ.
Chỉ là sau đó thống khổ và hối hận hoà tan hết cảm giác sảng khoái nhất thời kia, hắn cho rằng kɧoáı ©ảʍ do sự mất kiểm soát này chỉ mang lại điên cuồng cùng tiêu cực.
Bác sĩ Triệu nhíu mày, gõ gõ laptop: "Trừ cái này ra? Còn có triệu chứng nào khác không?"
Bùi Thư Thần nói: "Còn muốn chạy, muốn lao ra bãi cỏ bên ngoài." Mới sáng sớm hôm nay, trong một khoảnh khắc ý nghĩ đó mạnh mẽ đến mức hắn phải dùng tinh thần lực để trấn áp nó.
"À, muốn hoang dại mà chạy." Bác sĩ Triệu một bên thuật lại một bên ghi chép.
Đây là cách hình dung quái quỷ gì. Bùi Thư Thần nghiến răng, nhịn.
Bác sĩ Triệu hỏi thêm vài câu, bảo Bùi Thư Thần tới bệnh viện tư nhân của mình làm kiểm tra. Bùi Thư Thần lùi một cuộc họp lại, dưới sắp xếp của bác sĩ Triệu làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Nhận lấy báo cáo kiểm tra y tế, hắn hỏi: "Có vấn đề gì?"
Bác sĩ Triệu lúc nào cũng cợt nhả, lần này sắc mặt lại cực kì nghiêm túc: "Bệnh này của cậu có chút phiền phức."
"Làm sao?"
Bùi Thư Thần lúc này vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Với sự phát triển của y học, hầu hết các bệnh nan y đều chữa được, có thể nói chỉ cần có tiền thì bao nhiêu bệnh cũng đều trị được hết.
Nhưng bác sĩ Triệu nói –
"Cậu mắc phải một loại bệnh rất hiếm gặp, trên thế giới trước cậu chỉ có hai trường hợp. Vấn đề nằm ở khu chức năng thần kinh của vỏ đại não xuất hiện dị trạng, mà việc này là do nhiễm sắc thể số 8 làm cho gen q17 – q19 bị biến dị. Nhiễm sắc thể số 8 có liên quan đến giới tính thứ hai, vì vậy loại đột biến này sẽ chỉ xảy ra ở Alpha."
Bùi Thư Thần cau mày.
Bác sĩ Triệu nói tiếp: ""Đại não xảy ra những biến hóa này khiến người bệnh có một loạt các triệu chứng như dư thừa tinh lực, không kiểm soát được du͙© vọиɠ, thích đuổi theo các vật thể bay và sợ cô đơn. Có lẽ vẫn còn những biểu hiện khác nữa, nhưng do hiếm người mắc nên tạm thời chỉ có từng này ghi chép."
Nhưng bây giờ lại có thêm một ca bệnh để nghiên cứu rồi.
Bùi Thư Thần dùng ánh mắt ra hiệu hắn tiếp tục.
"Khụ, cậu cũng biết những triệu chứng này, gần giống hành vi của loài chó, hơn nữa cũng chưa ai tìm ra được quy luật phát bệnh, cho nên học giả đầu tiên phát hiện ra bệnh này đặt tên cho nó là - Hội chứng đột phát hóa cún của Alpha."
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Bùi Thư Thần trông khá là khó coi. Hắn không muốn nghe phổ cập kiến thức y học đã được viết trong báo cáo kiểm tra sức khỏe nữa, trực tiếp hỏi luôn: "Làm sao để chữa? Phiền phức như nào?"
"Phiền phức ở chỗ đây là đột biến gen, hện tại không có cách nào trực tiếp thay thế gen," bác sĩ Triệu nói, "Cậu cần sự an ủi của tin tức tố Omega."
Hắn trầm trọng bổ sung thêm: "Không phải Omega nào cũng làm được, phải là người có độ phù hợp cao không dưới 99.9%."
Độ phù hợp cao như vậy, tỉ lệ tìm được là quá thấp.
Bùi Thư Thần hiển nhiên cũng rõ ràng điều này: "Nếu như không tìm thấy thì sẽ thế nào?"
"Vỏ đại não sẽ dần dần thay đổi, mỗi một lần cậu phát bệnh đều sẽ xảy ra biến hóa không thể cứu chữa, sau một thời gian... cậu sẽ vĩnh viễn không kiểm soát được bản năng nữa, tục xưng là, mất trí."
Bùi Thư Thần: "......"
Bác sĩ Triệu: Anh giai à, thu lại uy thế được không anh.
"Cậu đừng quá nản lòng, trước tiên hãy liên lạc với các trung tâm hôn phối trên thế giới đi, tuy không chắc sẽ tìm được, nhưng mà coi như thật sự không có thì có thể tìm tạm một người có độ phù hợp trên 90%, cũng có tác dụng nhất định trong việc điều trị."
- - Tuy nhiên sẽ không thể hoàn toàn cứu chữa, chỉ có thể trì hoãn được một chút thôi.
Bùi Thư Thần nói: "Biết rồi."
"Ôi chao, chờ một chút, " Bác sĩ Triệu lật xem hồ sơ bệnh án, "Hôm qua cậu có nhắc đến chuyện thèm khát tin tức tố Omega... Không phải cậu không ngửi thấy được tin tức tố Omega sao?"
Bùi Thư Thần từ lúc mười tuổi sau khi phân hóa đã không thể cảm nhận được tin tức tố của Omega, tin tức tố của Alpha thì vẫn có thể, nhưng đối với Alpha tin tức tố của A và O đem lại hai cảm giác hoàn toàn khác biệt, bình thường người ta không thể tưởng tượng ra những thứ mà họ chưa từng cảm nhận được trước đây, cho nên rốt cuộc Bùi Thư Thần thèm khát cái gì?
"... Tôi ngửi thấy được." Bùi Thư Thần nói, "Từ một Omega vừa mới phân hoá."
Bác sĩ Triệu trợn to hai mắt: "Hả? Cậu tìm được Omega đó rồi á?!"
"Có ý gì?" Bùi Thư Thần có linh cảm không lành.
"Có nghĩa là cậu gặp may rồi!" Bác sĩ Triệu kích động nói: "Cậu trước giờ không cảm nhận được tin tức tố Omega, tôi đoán cũng là do đột biến trên loại gen này. Nếu cậu chỉ có thể ngửi thấy mùi của Omega kia, vậy nghĩa là có khả năng rất cao, cậu ta chính là người cậu muốn tìm!"
...
Mẫu tin tức tố của Ôn Mộ đã được nhập vào hệ thống, Bùi Thư Thần đi đến trung tâm hôn phối làm kiểm tra độ phù hợp, quả nhiên chính là cậu ta.
Omega có độ phù hợp 99.9% với hắn.
Trên thế giới chỉ có duy nhất một người.
Bùi Thư Thần trước kia chưa bao giờ tin vào số mệnh, nhưng lần này hắn không thể không khuất phục.
Để không bị biến thành một con cún ngu si, hắn chỉ có thể chấp nhận sống chung với Omega hắn xem thường.
Thấy Bùi Thư Thần sắc mặt âm trầm nhìn mình chằm chằm, Ôn Mộ nơm nớp lo sợ: "Bùi tổng, tôi, tôi ký xong rồi."
"Ừm." Bùi Thư Thần thu hồi ánh mắt, lật hợp đồng kiểm tra một chút, "Đêm nay chuyển vào nhà tôi, thư ký Trần sẽ giúp cậu sắp xếp."
Ôn Mộ kinh ngạc thốt lên: "Nhanh như vậy?"
"Không thì sao?" Bùi Thư Thần nói, "Chậm ngày nào trừ lương ngày đó."
Ôn Mộ vội vàng nói: "Tôi chuyển tôi chuyển."
"À đúng rồi," Ôn Mộ cầm chiếc hộp nhỏ đang đặt trên đùi lên, bên trong là đồng hồ của Bùi Thư Thần, "Đồng hồ này tôi trả lại cho ngài, cảm ơn Bùi tổng."
Hai tay cậu cầm hộp trình lên, trong lòng rất hồi hộp.
Chiếc đồng hồ này cậu đặt trên bệ cửa sổ phơi khô rất lâu, còn dùng máy sấy hong nửa giờ, hẳn sẽ không còn dính mùi vị tin tức tố nữa đi...
Bùi Thư Thần không để ý liếc một cái, hai ngón tay nắm góc hộp, "lạch cạch" một cái ném sang bên cạnh, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho thư ký Trần đến tiễn người đi để còn tiếp tục giải quyết công việc.
Đôi mắt Ôn Mộ run lên, trong mắt không khống chế được dâng lên đau lòng, hắn ghét cậu đến vậy sao, cảm thấy có chút tổn thương...
Không sao đâu mà Ôn Mộ, vì tiền vì tiền... Cậu tự an ủi trong lòng.
Sau khi Ôn Mộ rời đi, ánh mắt của Bùi Thư Thần rơi trên chiếc hộp hình vuông ngay ngắn chỉnh tề.
Cầm lên mở ra.
Thân đồng hồ được lau đến sạch sẽ bóng loáng, thoang thoảng tỏa ra vị nho thơm ngát.
Hắn với Ôn Mộ, đối với nhau quá phù hợp. Ngay cả khi đeo vòng ngăn cách cao cấp nhất, thậm chí dùng thuốc ức chế rồi, vẫn không thể tránh khỏi việc cảm nhận được lượng tin tức tố cực nhỏ phát ra từ người kia.
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay rất lâu.
Nếu chỉ nhìn qua, đây hoàn toàn là một bức tranh tĩnh. Nhưng trong nội tâm của người trong tranh, có hai thế lực đang đấu đá kịch liệt, tình hình trận chiến vô cùng gay go.
Rốt cuộc, người trong tranh cử động.
Alpha tháo đồng hồ vàng trên cổ tay xuống, đổi lại đeo lên chiếc đồng hồ màu bạc mang theo khí tức của Omega.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: bảo chán ghét nhưng vẫn thèm thuồng, Bùi tổng đúng là khó chiều ghê.