Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 11

Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------

Vân Chức ngẩng mặt cẩn thận, nín thở chờ Tần Nghiên Bắc phản hồi.

Tay cô nhỏ, hình socola lại khá lớn, cầm trong tay khá là cồng kềnh.

Vân Chức có thể cảm giác được không khí bên trong không còn áp lực như trước nữa, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy không thể tưởng tượng được, Tần Nghiên Bắc thế mà thật sự để ý tới hình dạng của một miếng socola.

Ngay cả Vân Chức cũng không nhớ rõ, đầu năm nay cô từng đăng một bài viết trên vòng bạn bè WeChat, là một hình vẽ trên hộp socola nhập khẩu mà đêm nay hội học sinh cho cô.

Lúc ấy bạn cùng phòng có gửi vào trong nhóm ký túc xá, than phiền giá cả quá đắt, mà cô liếc mắt một cái liền bị cái hộp ngoài của nó hấp dẫn, thích hình vẽ bằng tay trên hộp, cho nên liền thuận tay chụp một tấm, kèm theo ba chữ: "Thật xinh đẹp."

Lúc đó cách hiện tại đã qua gần một năm, cô cũng đã sớm quên đi chuyện này.

Tầm mắt Tần Nghiên Bắc dời khỏi tay Vân Chức, chuyển tới khe cửa mở chưa tới 10 cm kia, cô đang kề sát ở ngoài cửa, chóp mũi nho nhỏ bị chiếu sáng đến, tinh xảo xinh đẹp, môi khẽ mở khẽ đóng thực bắt mắt, son môi bôi lúc chiều còn chưa kịp xóa đi, màu sắc tươi sáng đỏ ửng.

Anh không hề cố kỵ nhìn cô, nỗi buồn bực tức giận dây dưa anh ba bốn ngày hôm nay, ngay cả thuốc cũng không có biện pháp hoàn toàn khống chế được, nay lại không biết từ lúc nào đã vô hình được hóa giải.

Cô đã có tâm câu dẫn anh, liên tục mấy ngày đều không lộ mặt, một câu quan tâm cũng không có, chơi cái chiêu lạt mềm buộc chặt này đến thuần thục, làm sao lại không biết cách đăng bài lên vòng bạn bè nhiều một chút chứ.

Tổng cộng năm, sáu mươi bài gì đó, lăn qua lộn lại không phải vẽ thì chính là mèo, một tấm ảnh chụp mình cũng không có, trạng thái tiêu cực như vậy là thái độ tới câu dẫn người khác hả?

Lực chú ý của anh dễ dấp dẫn như vậy?

Một bên hứa với Tần Chấn sẽ theo đuổi được anh, một bên lại muốn trêu chọc nhưng không hề nỗ lực, muốn hôn cũng không dám mở miệng, tiết tấu còn phải dựa vào anh dẫn dắt, cô rốt cuộc có thể có chút tác dụng được không.

Dây dưa dây cà như vậy, là tính toán năm nào theo đuổi được anh rồi báo cáo kết quả công việc cho Tần Chấn đây?!

Anh ngay cả socola cũng đã đưa cho cô rồi, tổng cộng không đến mười hình trái tim, là muốn để cô có cơ hội tới lấy lòng anh, kết quả thì tốt rồi, cô quay đầu liền đưa cho người khác, một hình cũng không chừa lại cho anh. Thằng nhãi Giang gia kia mắt đã sắp rớt ở trên mặt cô, cô cũng hùa theo cậu ta, nếu là muốn xích mích với anh thì đúng là cô đã thành công rồi đấy.

Bất quá hiện tại...

Biểu hiện còn tính là được.

Tần Nghiên Bắc thu lại thần sắc lạnh băng, lời nói lạnh nhạt: "Cô là muốn đem socola kia bóp nát rồi mới đưa cho tôi?"

Vân Chức vừa nghe thấy thái độ của anh buông lỏng, liền tích cực đẩy cửa vào, chân đeo đôi dép lê bằng lông nhung màu trắng mà dì Trịnh mua cho, đưa socola tới bên cạnh bàn, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía đùi của Tần Nghiên Bắc.

Chân Tần tổng bị đau, có khả năng là cần được bôi thuốc hoặc là mát xa.

Vân Chức ngo ngoe rục rịch, cô hẳn là có thể giúp. Vì để trải đường, cô vẫn đưa socola cho anh trước.

Không nghĩ tới, thế nhưng lại bị thái tử gia đoán trúng, hình trái tim bị cô cầm đến nóng nhũn ra, có chút hòa tan, cô lại trùng hợp thế nào khi chạy tới bị xóc nảy, socola ở giữa ngón tay cô vô tình bị bẻ gãy, một góc vẫn còn trên tay cô, một mảng lớn lại đổ hết lên người Tần Nghiên Bắc.

Vân Chức tuyệt vọng nhắm mắt, lông mi he hé ra nhìn thấy mảnh vỡ từ từ trượt xuống khỏi người anh, màu sắc thâm tối sền sệt cọ qua áo sơ mi màu xám của Tần Nghiên Bắc, trượt qua đai lưng, cuối cùng rớt xuống đùi.

Nghĩ đến hôm nay vết thương ở chân của Tần Nghiên Bắc không tốt, bị dây dưa như vậy chắc chắn sẽ càng khó chịu, cô gấp gáp, cũng không có băn khoăn nhiều như vậy, liền đích thân tiến lên nhặt, muốn giải quyết đầu sỏ gây tội.

Lòng bàn tay mềm mại mang theo nhiệt độ, chạm lên cẳng chân đang căng chặt của anh.

Tần Nghiên Bắc đột nhiên nắm lấy tay cô, trầm giọng cảnh cáo: "Vân Chức."

Lần đầu tiên nghe thấy Tần Nghiên Bắc gọi tên mình, Vân Chức giật mình, không được tự giác đối diện với anh.

Con ngươi đen nhánh của người đàn ông sâu không thấy đáy, là hồ nước sâu thẳm có thể khiến người ta chết đuối, tim cô đập có chút loạn, nhẹ giọng giải thích: "Thực xin lỗi Tần tiên sinh, để tôi lau cho anh một chút, quần áo anh thay ra đi, để tôi đi giặt cho..."

Tần Nghiên Bắc vẫn không buông tay, xương ngón tay của anh rất có lực, giống như giam cầm khống chế cô.

Vân Chức khô khốc nuốt nước miếng, dư quang nhìn thấy socola đã chảy ra càng nhiều hơn, đã không nỡ nhìn thẳng, lại mặc kệ nữa thì sẽ thấm vào bên trong mất.

Cô lấy hết can đảm, dùng một cái tay khác sờ qua, bởi vì tầm nhìn có hạn, chỉ có thể đυ.ng tới lung tung ở trên đùi anh, rốt cuộc cũng cầm được mảnh trái tim bị gãy đôi ra kia, nhanh chóng cầm lấy ném vào trong thùng rác.

Cô có cảm giác dưới quần dài truyền tới lực lượng căng cứng, hoảng hốt nghĩ, vết thương của thái tử gia khẳng định là ở dưới đầu gối, nhưng với xúc cảm sờ được lúc nãy, nếu có thể bỏ đi lớp vải này, phỏng chừng là sẽ đẹp đến chấn động thị giác.

Aizz không phải...

Cái ý tứ bất kính gì vậy.

Cô chẳng qua, là bị bệnh nghề nghiệp, sinh viên mỹ thuật thường có xu hướng thưởng thức cơ thể ưu việt của vật mẫu mà thôi.

Tần Nghiên Bắc giống như bị dòng điện lưu nhỏ bé tấn công, phá tan phòng tuyến mà anh đã cố dựng lên, cô gái nhỏ thuận thế ngồi xổm ở bên chân của anh, cánh tay tinh tế bị anh siết đến hiện lên vệt đỏ, trong mắt chứa ướŧ áŧ kinh hoảng, vẻ mặt vô hại, tay kia lại sờ mó không thành thật.

Cô là muốn thay Tần Chấn thử xem chân anh là bị thương thật hay là giả?

Cô có biết xấu hổ không! Tay đã sắp kéo cả thắt lưng của anh rồi!

Tay Vân Chức đúng là đang ở gần thắt lưng của anh, nhưng là muốn nhanh chóng lau đi vết bẩn của socola dính ở trên đó, lau xong liền lập tức rụt về, lại đột nhiên bị Tần Nghiên Bắc kéo một cái, cô ngược lại mất khống chế, một phen ấn ở trên bụng nhỏ của anh.

Sau cổ Tần Nghiên Bắc nóng bỏng, siết tay cô cười lạnh.

Xem ra là cho cô hôn tai mình khiến cô không biết trời cao đất rộng nữa, lấy socola làm cái cớ, nhân cơ hội giở trò với anh, cảm thấy nơi đó hứng thú liền sờ sờ động động, kế tiếp là muốn làm gì? Lột quần áo của anh?

Anh còn chưa có gì với cô đâu, cô đã gấp không thể chờ như vậy sao?!

Tần Nghiên Bắc đẩy Vân Chức ra, rũ mắt đảo qua chỗ bị bẩn ở trước ngực với bụng nhỏ của mình, nặng nề liếc cô, một tay nâng lên, dứt khoát cởi cúc áo sơ mi ra.

Vân Chức thấy hoa mắt, chỉ nhìn thấy đường cong không thua gì bức điêu khắc trong viện, sau đó áo sơ mi lây chút nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương gỗ nhàn nhạt liền chùm lên đầu cô.

Cô chậm rãi kéo xuống, xin lỗi lại nóng lòng muốn thử mà lộ ra đôi mắt sáng ngời.

Ân nhân quả thực là như Bồ Tát sống mà.

Tiết điêu khắc ngày mai là phải tới tận nơi thực hành, trên phương diện này cô vẫn luôn yếu kém, muốn tìm một người mẫu có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ linh cảm cho mình, đáng tiếc từ trước tới nay đều không duyên cũng chẳng có phận, cho tới bây giờ, cô khoác áo sơ mi ngồi xổm bên cạnh phòng làm việc, tận mắt nhìn thấy hàng mẫu tốt nhất từ trước tới nay.

Tần Nghiên Bắc thấy bộ dáng si mê sắc đẹp của Vân Chức, trong cổ họng có một cỗ ngọt ngứa khác thường.

Người phụ nữ này tà tâm không nhỏ, quả nhiên là mơ ước thân thể anh.

Anh nặng nề hỏi cô: "Nhìn đủ chưa?"

Vân Chức lại ngoan ngoãn kéo nốt áo sơ mi ở trên đầu xuống, lại một lần nữa che lại mắt, chưa đã thèm nhỏ giọng nói: "Đủ... đủ rồi... tôi liền đi... đi giặt ngay đây... cái quần..."

Cô muốn nói chờ anh thay quần xong cô lại tới thu dọn.

Kiên nhẫn của Tần Nghiên Bắc đã hoàn toàn mất hết, trực tiếp xách cô lên, túm lấy sau gáy cô làm cô xoay người, thanh âm đè ở bên tai cô: "Biết cái gì gọi là thức thời không?"

Cô còn muốn cởϊ qυầи anh?!

Vân Chức hiểu, nhanh chóng lựa chọn rút lui.

Chờ Vân Chức đi ra ngoài, tiếng chân xuống lầu cũng biến mất, Tần Nghiên Bắc mới ấn xuống điều khiến từ xa, đem cửa thư phòng khóa lại, dựa lưng vào ghế, nâng nâng đầu, tận lực giãn hầu kết bị buộc chặt quá mức ra, giữa đôi môi mím chặt truyền ra hô hấp trầm đυ.c.

Sau một hồi, Tần Nghiên Bắc mới mở mắt ra, ánh lửa sâu bên trong đã được giấu kín sạch sẽ.

Anh đã xem nhẹ Vân Chức rồi.

Cô nào có không nỗ lực chứ, căn bản mỗi một bước đi của cô đều là tâm tư kín đáo, thận trọng từng bước dụ anh sa lưới.

Giả vờ không để bụng, giả vờ nhu nhược, chờ sau khi nếm được ngon ngọt từ anh xong liền tức tốc bày ra toàn bộ đại chiêu, còn có lá gan câu dẫn khiến anh động tình.

... Bất quá tốt xấu gì cũng để anh thấy được cô có tâm tư.

Nhịn không được động tay động chân với người mình yêu thầm, cũng không phải không thể giải thích.

Tần Nghiên Bắc cúi người, đem socola đã bị bẻ thành mấy mảnh không được đầy đủ cầm lên, lau bụi ở phía trên, đoan chính đặt ở giữa bàn làm việc, chính đi những chỗ thiếu sót, liên tục chụp vài tấm.