Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 53

Mây đen che khuất ánh trăng, cả thế giới tối đen như mực, tiếng gió rít gào mang theo tiếng gầm gừ truyền về phía tháp tín hiệu cách đó mấy trăm mét, những phiến đá vỡ của tòa nhà càng lộ rõ dưới ánh đèn vàng hiu hắt, cùng với tiếng hít thở nặng nề.

“Đội trưởng… tôi không sao… chỉ là gãy xương thôi, không có gì nghiêm trọng cả.” Đại Thắng dựa vào tảng đá cứng lạnh lẽo, cố gắng hô hấp.

“Đừng nói nữa.” Khang Thành chuyên tâm quấn băng cho anh.

Đại Thắng cắn chặt răng, dùng hết sức đẩy Khang Thành đang liều mạng giúp anh băng bó, "Các anh đi sửa máy đi rồi hãy lo cho em."

“Tiểu Diêu ở lại, những người còn lại yểm trợ tôi.” Khang Thành vỗ chân anh.

"Không cần, em ------"

"Đây là mệnh lệnh!” Khang Thành gằn giọng, ngẩng đầu nhìn anh.

Đại Thắng thấy đôi mắt đỏ như máu của hắn, nghẹn ngào không nói nên lời, không phải Khang Thành không biết tháp tín hiệu nguy hiểm như thế nào, bọn họ vốn không có đủ người, vậy mà hắn vẫn sẵn lòng để lại một người chăm sóc anh.

“Sẵn sàng.” Khang Thành nhấc balo bên cạnh, “Kiểm tra trang bị.”

“Lộp độp……”

Một vài âm thanh khẽ vang lên.

Khang Thành khựng lại, ngẩng đầu nhìn.

Qua các vết nứt trên tảng đá, hắn thấy đám người bệnh đã đánh hơi được nơi họ ẩn náu.

_____

“— A a a a a!”

“Cái mẹ gì thế?!” Chu Cao Phi đá người đang la hét.

“Có tiếng!” Người đàn ông run rẩy ngã quỵ trên mặt đất, ôm lấy chân Chu Cao Phi.

"Ở đâu?" Chu Cao Phi cảnh giác nhíu mày.

"Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh!", người đàn ông hoảng hốt hô lên.

“Nhát gan như thỏ đế, tôi đi tiểu cũng khiến ông anh sợ vậy à?" Giang Tinh Hoài từ toilet đẩy cửa bước ra, không nói nên lời.

Người đàn ông rõ là sửng sốt, sắc mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, đứng đơ tại chỗ một lúc, lẽn bẽn cúi đầu bỏ đi.

“Phó Diễn đâu?” Giang Tinh Hoài hỏi.

“Chú Phó của cưng đang đánh giày cho cưng trên lầu.” Chu Cao Phi nháy mắt, hất cằm lên lầu ba, “Xì, thời buổi nào lại còn đi đánh giày."

“Ồ.” Giang Tinh Hoài cười khẽ, “Thì ra chú ấy lại đánh giày.”

"Ê, bộ đánh giày là kỹ năng tuyệt vời gì à? Nhìn xem thằng nhóc nhà bay ngưỡng mộ cái gì." Chu Cao Phi nổi quạu chọt vào ngực cậu, "Đừng dính người ta suốt ngày như thế, người ta tuổi đã cao còn phải chăm sóc thằng trẻ trâu như mày, không có tình người à?"

"Ai cao tuổi cơ? Ai?" Giang Tinh Hoài nhướng mày, không vui nói: "Có biết nói chuyện không vậy?"

"Này! Mày—" Chu Cao Phi giận đến bật cười, "Không sao, anh mày rộng lượng, là do anh tính khí không tốt."

"Cún cưng gâu gâu nữa xem nào?" Giang Tinh Hoài được nước làm tới, ép sát Chu Cao Phi khiến hắn phải lùi lại, cho đến khi Giang Tinh Hoài bị người ta túm gáy.

Giang Tinh Hoài xoay người: "Ai lôi!"

“Muốn ăn táo không?” Phó Diễn bỏ cái tay trên cổ ra, nhéo mặt cậu.

“…Ăn ạ.” Giang Tinh Hoài cầm quả táo xoa xoa mặt, “Chú lấy ở đâu ấy?”

“Lúc trước anh giấu.” Phó Diễn nói.

“Chú cũng ăn đi.” Giang Tinh Hoài cắn một miếng rồi đưa cho hắn.

“Em ăn đi.” Phó Diễn nói.

“Chú ăn đi mà.” Giang Tinh Hoài nài nỉ.

“Ngoan, ăn đi em.” Phó Diễn xoa đầu cậu.

“Hả họng ra.” Giang Tinh Hoài cố chấp không buông.

Chu Cao Phi: "..."

“Á!” Một tiếng hét phát ra từ nhà vệ sinh.

"Lại là thằng cha đó!" Chu Cao Phi nhận ra giọng của ai, phiền muốn chết, "Đại Xuân, ra xem một chút!"

Đại Xuân cầm theo một sợi dây thừng, định bụng trói ông ta lại.

Anh bước vào nhà vệ sinh, nhưng không thấy tung tích của người nọ ngoại trừ thùng rác đổ lăn lóc trên mặt đất.

Và —

Tiếng gió đêm gào thét.

Đại Xuân mạnh mẽ quay lại, chỉ kịp nhìn thấy một khung cửa đã bị phá vỡ, "Anh —— Anh Phi!"

Tiếng gào của Đại Xuân vang vọng khắp nơi.

Chu Cao Phi lao vào nhà vệ sinh, vừa lúc chụp được bắp chân Đại Xuân đang bị kéo ra khỏi cửa sổ.

"A a——" Đại Xuân tiếp tục vùng vẫy.

"Lại đây! Lấy súng!!" Chu Cao Phi nghiến răng hét lên, ngả người ra sau, gác chân lên tường, dùng lợi thế cân nặng của hắn giữ lấy Đại Xuân một cách tuyệt vọng.

Lôi Bỉnh Đào ổn định đám đông đang hoảng loạn trong sảnh, xong việc cũng lập tức xông vào cứu, đưa tay khóa chốt cửa phòng vệ sinh lại.

“Ba nuôi!!” Giang Tinh Hoài đứng ngoài cửa, trái tim như đóng băng, tâm tình tụt xuống đáy.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột.

Sau những đợt súng nhức óc, cuối cùng tiếng vật lộn và hô hào trong nhà vệ sinh đã dừng lại.

"Ba! Ba nuôi!" Giang Tinh Hoài đột ngột không nghe thấy động tĩnh, cuống cuồng đập cửa.

Một giây sau.

Lôi Bỉnh Đào mở cửa, Giang Tinh Hoài đẩy người muốn vào lại bị Lôi Bỉnh Đào đưa tay ngăn cản.

Chu Cao Phi mệt mỏi ngồi trên sàn nhà, nghe thấy giọng nói lo lắng của Giang Tinh Hoài, ngẩng đầu lên, mỉm cười như thường lệ, sau đó nói: "Ra ngoài đi, Tinh Tinh."

Giang Tinh Hoài không thể tin được, cậu nhìn thấy ba vết sọc kéo dài trên cổ tay Chu Cao Phi, rõ ràng là do móng tay cào vào, không ngừng chảy máu.

"Thể biến dị.” Lôi Bỉnh Đào không đành lòng nói: “Chạy rồi.”

Máu Giang Tinh Hoài dồn lêи đỉиɦ đầu, toàn thân tê dại. Trước khi cậu ngã quỵ, Phó Diễn đã kịp thời đỡ được.

"Ha... ha......... " Giang Tinh Hoài mở to miệng, lại không nghe thấy thanh âm của chính mình.

"Hít thở sâu!" Phó Diễn dùng sức vỗ mặt cậu, "Hít thở đi! Giang Tinh Hoài!"

Giang Tinh Hoài miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, giơ bàn tay run rẩy cầu xin Phó Diễn: "Lấy máu của em, lấy máu của em!"

“Tránh ra.” Trịnh Nhất xách hộp thuốc từ xa chạy đến.

Lúc này Chu Cao Phi đã không còn tỉnh táo, hắn nhìn về phía Giang Tinh Hoài, một tầng sương mù màu đen chậm rãi che ở trước mắt, hắn giơ tay lên lại đặt tay xuống.

Trịnh Nhất lấy ra một ống thuốc ức chế tạm thời, nhanh chóng cắm trực tiếp vào động mạch.

Chu Cao Phi hít một hơi thật mạnh, mở to hai mắt trừng trần nhà, những đường gân trên cổ hắn nổi lên vì đau đớn.

“Hoặc là có tác dụng, hoặc là đẩy nhanh cái chết.” Trịnh Nhất đè Chu Cao Phi lại, nói với một người: “Trói hắn lại.”

Mọi người trong đại sảnh hoàn toàn bùng nổ khi họ nhìn thấy Chu Cao Phi bị trói và khiêng vào phòng bệnh.

Ai nấy đều sợ hãi.

Nỗi sợ hãi không chỉ mang đến hoảng loạn mà còn có cả sự tức giận xấu tính.

"Sao nó bị cắn rồi vẫn còn được ở chung với chúng tôi!"

"Ném hắn ra ngoài!"

"Hắn nhiễm virus! Tất cả chúng ta đều sẽ bị hắn lây nhiễm!"

Khi quần chúng bạo loạn, sẽ không ai nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Hơn chục người anh em của Chu Cao Phi không nhịn được nữa, chĩa súng vào những người mà họ đã từng cố gắng bảo vệ.

Có người bắt đầu bình tĩnh lại, cũng có người càng lúc càng kích động.

"Nơi này đã bị bại lộ, chúng ta không thể ở đây được nữa, bọn nó có vũ khí đấy, chúng ta cướp rồi lái xe xông ra đi!"

"Đúng, chúng ta tự chạy đi! Mấy con quái vật đó có nhanh hơn xe sao?"

Có vài người đàn ông tán thành.

Toàn bộ cục diện chỉ diễn ra trong nửa phút, sáu bảy người đàn ông hung dữ xông lên giật lấy bốn khẩu súng.

Mà không ai trong số những cựu quân nhân có thể thực sự bắn đồng bào của mình.

Sau đó đành trơ mắt nhìn đám người nọ mở cổng đi ra ngoài.

Ngoài cửa lớn truyền đến âm thanh khởi động của ô tô, nhưng ngay sau đó là ——

"A a a a a —— "

"Bắn đi! Bắn chết nó!"

"Cứu mạng! Quái vật! Cứu mạng!"

"A a a a!"

Sau mấy tiếng súng hỗn loạn không có quy luật, tiếng kêu la thảm thiết vẫn không dừng lại.

Khi những tiếng rêи ɾỉ cuối cùng kết thúc, ngoài cửa bắt đầu truyền đến âm thanh nghiền nát, cắn thịt, nhai xương cốt vô cùng tàn nhẫn.

Một cô gái không chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bọn họ chặn cửa bằng đồ vật, cửa sổ cũng dày công gia cố lại, nhưng đó là thể biến dị.

Nó đã tìm đến đây.

Ván gỗ đóng ngang cửa sổ cũng không cầm cự được bao lâu.

"Còn bao nhiêu vũ khí?" Lôi Bỉnh Đào bất an nhìn tình trạng xung quanh.

“Không nhiều.” Bân Tử đứng bên cạnh Chu Cao Phi nói, “Chúng ta không còn nhiều đạn nữa.”

“Chia ra mỗi người một vị trí, nhất định phải cố gắng thủ.” Lôi Bỉnh Đào thay mặt phân công.

Tình trạng của Chu Cao Phi không tốt lắm, hắn thở gấp liên tục, nhưng cảm tưởng không thể hít được chút khí nào.

Thậm chí, Giang Tinh Hoài có thể nghe thấy âm thanh khô khốc phát ra từ l*иg ngực của hắn, nhưng cậu không thể làm gì.

Thể biến dị bên ngoài lăm le bắt đầu một cuộc tấn công trong dự kiến của họ.

Các cửa sổ kính va đập dữ dội, cửa chính vang lên tiếng đập dồn dập.

Giang Tinh Hoài nắm chặt khẩu súng lục trong tay, đứng trước mặt Chu Cao Phi, căng thẳng đè nén hơi thở, mím môi nhìn chằm chằm vào tấm kính sắp vỡ ngay trước mặt.

"Rắc —— "

Thủy tinh vỡ ra từ điểm trung tâm, chậm rãi lan dần khắp mặt kính, Giang Tinh Hoài nhìn thấy cái miệng đang há to của bộ xương.

Cậu không chần chờ bấm cò.

Viên đạn bay bọc lửa lao thẳng vào miệng nó.

Sau tiếng "Đoàng!", là âm thanh gào thét tru tréo không giống con người.

“Làm tốt lắm.” Lôi Bỉnh Đào quay đầu lại, giơ ngón tay cái tặng cho Giang Tinh Hoài.

Giang Tinh Hoài gượng cười, không tài nào vui nổi, quay lại nhìn Chu Cao Phi khó khăn hút thở, còn Phó Diễn đang cầm một cây kim bạc, cắm nó vào cổ họng co giật của Chu Cao Phi.

Rất may sau đó Chu Cao Phi đã có thể thở bình thường.

Nhưng Giang Tinh Hoài không hề thả lỏng chút nào.

Tròng trắng trong đôi mắt Chu Cao Phi dần bị màu đen nuốt chửng.

Đó là triệu chứng của việc bị nhiễm bệnh.

Đột nhiên, một ánh sáng đỏ chiếu vào con ngươi Chu Cao Phi.

Giang Tinh Hoài giật mình, gấp gáp xoay lại nhìn.

Bên ngoài khung cửa sổ vỡ, một ánh sáng đỏ rực lóe lên trong bóng tối.

Gần như chiếu sáng một nửa bầu trời đêm.

"Đó là súng bắn pháo sáng của đội trưởng! Bọn họ sắp trở về." Lôi Bỉnh Đào kinh ngạc kêu lên, "Bọn họ đã liên lạc với tổng bộ căn cứ!"