Ngày xuân muôn hoa đua nở, làn gió khẽ lay động đến những tán cây xanh mướt, hôm trước đêm giao thừa cả cung điện Tam hoàng bị nháo đến gà bay chó sủa.
Nguyên nhân chính là Ôn Ngọc đi cùng một ca nhi khác đến quân doanh, chẳng qua hành động hơi thân mật một tí lại bị Ảnh thất của Khắc Nhĩ hiểu lầm.
Mà ca nhi đó lại là A Thập.
"Ta, ta sai chỗ nào!?" Ôn Ngọc trợn trừng mắt khó tin hỏi.
Đoan Chính nhấp trà, khí chất vẫn nguyên xi bình tĩnh: "Ngươi đi cùng một ca nhi khác."
Lạc Hà quăng cho hắn một ánh mắt sắc bén, khí lạnh quanh y tỏa ra kéo không khí cả gian phòng trầm xuống.
Không những y mà Khắc Nhĩ biểu tình cũng rất khó coi.
Ôn Ngọc cảm thấy sao mà mình giống phụ tình tức phụ ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ quá vậy??
...
Không phải!! Ôn Ngọc không có nɠɵạı ŧìиɧ mà!!!
Ôn Ngọc không biết phải làm sao, tự giác chạy ra ngoài đợi tức phụ nguôi giận.
Hắn chạy đến Thiên Lưu quán.
Tiểu nhị cùng chưởng quầy Thiên Lưu quán thấy hắn tới thì đồng loạt cúi đầu hô: "Quán chủ."
Ôn ngọc gật đầu, sải bước đi vào.
Thiên Lưu Quán hiện tại được trang hoàng một màu đỏ thắm. Từng dải băng cùng với chữ Hỉ màu đỏ rực rỡ tô điểm cho quán hôm nay nổi bật khác thường. Không khí trong quán thập phần nhộn nhịp hối hả, người chạy tới kẻ đi lui rất tấp nập.
Ngày mai là giao thừa, chiều nay là hôn lễ của Lưu An và Ôn Từ.
Tam hoàng không thể đến nên từ sớm đã gửi lễ vật mừng.
Mà, đúng là uy phong Hoàng đế. Lễ vật đem đến có thể ghi ra một danh sách dài không có điểm dừng. Cả phần Ôn Ngọc cũng nằm trong đó.
Ôn Ngọc: "..." Hắn phất cờ đầu hàng. Tức phụ hắn quá dư giả.
Ôn Ngọc vào gian trong, thấy người nọ đang thay hỉ phục chuẩn bị chu đáo.
"A Từ."
"Ca ca!?" Ôn Từ xoay người, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Ôn Ngọc bảo những người trang điểm, chuẩn bị cho Ôn Từ rời đi một lúc. Hắn nhìn Ôn Từ trong gương buông lời cảm thán: "Rất đẹp nha."
Ôn Từ cười khanh khách, hai mắt sáng rỡ: "Đa tạ ca ca!"
"Nguyên nhi đâu rồi?" Ôn Ngọc chẳng quan tâm y được bao lâu lại dời lực chú ý sang bánh bao.
Ôn Từ phồng má, oán giận: "Ca thật là... Chẳng quan tâm đệ được lâu hơn. Đệ bắt đầu cảm thấy ghen với Nguyên nhi rồi đấy!!"
Ôn Ngọc bị y chọc cho bật cười, gõ nhẹ lên mũi Ôn Từ: "Ngươi là phụ thân của nó!"
Ôn Từ ôm mũi không phục: "Đệ biết rồi."
Ôn Ngọc yêu thích Nhật Minh, đây là đứa trẻ đầu tiên hắn thấy kể từ khi hắn đến thế giới này đó nha!
Nhật Minh thấy hắn thì cười rộ lên, tay nhỏ đầy thịt cứ vẫy vẫy trong không trung hòng muốn động đến Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc đưa ngón trỏ của mình ra để cho bánh bao nắm lấy, nắm được thì nó sống chết không buông.
Tim Ôn Ngọc nhũn mềm.
"Ca ca!!" Ôn Từ la lên làm Ôn Ngọc giật mình quay lại. Ôn Từ cau mày: "Ca ca đừng để ý đến Nguyên nhi nữa mà!!"
Ôn Ngọc không nói nên lời, đưa tay còn lại không bị bánh bao nắm lên xoa đầu y: "Được rồi, ngươi đã lên chức phụ thân đừng có mà trẻ con như thế."
Ôn Từ nghĩ một hồi mới chịu yên, lấy ghế sang ngồi cạnh nôi Nhật Minh đối diện với Ôn Ngọc: "Ca ca."
"Sao?"
"Chúng ta tại sao không về nhà phụ mẫu?"
Ôn Ngọc tức thì lạnh mặt: "Ở kinh thành tiện hơn. Với lại ca của ngươi không phải không có chỗ để ngươi tổ chức lễ nghi."
Ôn Từ thấy sắc mặt ca không tốt thì cũng không dám hó hé thêm câu nào, chỉ hỏi thêm: "Sao hôm nay ngươi lại đột ngột đến đây?"
Ôn Ngọc nhớ lại cảnh tượng lúc sớm thì rùng mình, gian khổ nói: "Ca ca kia của các ngươi... Bọn họ quá hung dữ."
Ôn Từ biết là hắn lại cùng Tam hoàng gây chuyện, phì cười: "Há, ngươi lại làm gì chọc đến Tam ca của ta thế?"
Ôn Ngọc: "..." Ca ca ruột của ngươi bị oan.
Hắn không nói gì, mỉm cười: "Không có gì. Ngươi chuẩn bị tốt đi, để ta giúp ngươi."
Ôn Từ đáp một tiếng vâng, rồi hai người ca ca tiếp khách, chuẩn bị cho buổi lễ. Đệ đệ gọn gàng ngăn nắp chờ nhà hán tử đến.
Lưu An còn có Lưu a ma, vừa nghe hắn nói muốn thành thân thì thiếu điều muốn nhảy dựng, vô cùng dễ dàng chấp nhận cho hắn và Ôn Từ.
Gặp được y một lần, Lưu a ma đã hận không thể trực tiếp nói Lưu An đến bắt người về. Hắn cũng chẳng bận tâm đến Nguyên nhi, càng không nói đến những gì mà Ôn Từ đã trải qua.
Hắn nhiều hơn một phần thương cảm cho số phận trái ngang của Ôn Từ, hết mực yêu thương y. Coi y như con ruột mà muốn đá Lưu An ra khỏi nhà.
Lưu An: "..."
Ôn Ngọc giữa chừng có quay lại điện Tam hoàng một lần để thay y phục.
Há.
Lạc Hà tự thân chạy đến giúp hắn thay y phục nà.
"Lạc nhi à."
Lạc Hà nghiến răng nghiến lợi: "Trẫm mà nghe thuộc hạ báo về một tin không tốt, trẫm liền không ngại gϊếŧ ngươi!"
Ôn Ngọc: "..." Hình như là, hắn biết "chuyện không tốt" mà y nhắc đến là gì.
Ôn Ngọc lén lút toát mồ hôi lạnh.
"Ta sẽ không đâu mà. Với lại chuyện kia, A Thập đã có ý trung nhân, ta nào còn cơ hội đâu?"
Lạc Hà lập tức cứng mặt, giọng trầm xuống rõ rệt: "Vậy nếu y không có ý trung nhân thì ngươi cũng muốn chiếm lấy người ta luôn chứ gì?"
Ôn Ngọc hoảng hốt: "Không có! Lạc nhi, ngươi nói oan vi phu quá!!"
Lạc Hà làm lơ.
Hắn nhịn không được cọ cọ lên vai y, than thở: "Bệ hạ đừng tức giận nữa mà, bảo bối sẽ không tốt..." Giọng hắn mềm nhũn vừa nói vừa xoa lên bụng của Lạc Hà.
Lạc Hà thật sự không giận nổi nữa, bị vẻ mặt yếu ớt của hắn chọc đến là vui vẻ: "Không giận nữa."
Mắt Ôn Ngọc sáng rỡ, mổ một cái lên môi y rồi chạy biến.
Lạc Hà hơi ngạc nhiên, rồi đưa tay lên sờ môi của mình... Cảm giác ấm áp mềm mại còn có vị ngọt vẫn còn vương lại...
Phu quân của y.... Ngọt quá...
...
Ôn Ngọc xuất hiện trước giờ lành một đoạn thời gian, còn thuận lợi thu hút ánh nhìn của người khác.
Hắn vận trên người y phục đỏ thẫm, y phục này là do chính tay Đoan Chính vẽ ra và truyền cho nhà may tốt nhất trong cung may cho hắn.
Bộ y phục ôm sát lấy eo hắn tôn lên vòng eo nhỏ xinh đẹp, từng đường may tỉ mỉ đến không thể tỉ mỉ hơn càng khiến cho người nhìn khó lòng dời mắt. Mà thu hút nhất chính là vải gấm tạo nên bộ y phục. Sắc vàng long phượng uốn lượn mềm mại thướt tha trên nền áo đỏ thẫm rực rỡ. Nhìn bằng đầu gối cũng biết vải gấm này không phải thuộc dạng mà người dân bình thường có thể mua được.
Nam nhân tuấn lãng, thần sắc như tiên, đứng giữa hôn lễ thì nổi bật vô cùng.
Mà Ôn Từ lại hãnh diện đến không nói nên lời.
Y chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một hôn lễ long trọng đến thế.
Ôn Từ mặc hỉ phục cũng mang sắc đỏ tươi, chất lượng y phục của y cũng tương đương với hắn, càng cho thấy nhà Ôn gia không phải là dạng tầm thường.
Khiến nhà hán tử cũng không khỏi cao hứng theo.
Lễ vật hắn và tức phụ hắn tặng đến hoàn toàn khiến họ choáng ngộp.
Đây là chủ ý của Khắc Nhĩ, bên hắn càng long trọng hơn một chút thì vị thế của Ôn Từ tại nhà Lưu An cũng cao hơn một bậc.
Nhà Lưu An tuy nói là có Lưu a ma nhưng cũng chỉ có hắn đối tốt với Ôn Từ, ngoài hắn ra còn dòng họ, chú bác mợ cậu gì đó, thỉnh thoảng sẽ về nhà chính. Lại nói quan hệ của Lưu An với họ chính là ba từ...Không, ưa, nhau!!
Ôn Ngọc khá lo lắng đệ đệ của mình đến nhà người ta bị ức hϊếp nên ngày đầu tiên y về nhà hắn cũng phải xa hoa một tí.
Hắn là chỗ dựa của Ôn Từ.
Sau khi làm ra một đống các nghi lễ rình rang thì Ôn Ngọc cũng sắp chống đỡ không nổi, dự tiệc tại Lưu gia xong cũng muốn ngã ngửa...
Hắn không nghĩ hắn cũng bị chuốc rượu... Lúc đầu còn từ chối được, về sau càng không thể từ chối. Thậm chí họ còn không để hắn từ chối.
Cũng may, tửu lượng hắn khá tốt.
Ôn Ngọc lảo đảo bước ra ngoài, làn gió nhẹ lập tức vân vê lên mái tóc hắn thổi bay bay.
Rồi hắn chợt thấy... Trước cổng có một chiếc mã xa.
Loại mã xa dành cho mấy người quyền thế...
Mà, chiếc mã xa này quen mắt ghê...
...
Mắt Ôn Ngọc tốt lắm. Hắn không nhìn sai chút nào đâu...
Phải!!!
Trên mã xa này có ba người!!
- --------
Tác giả có lời muốn nói: Không lâu đâu QAQ sắp hoàn truyện rồi hu hu....