Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 33: Cháo gà sao?

Ôn Ngọc được Lưu Mễ đưa đến quán nọ bán đồ ăn hợp với thai phu. Chẳng qua đồ ở ngoài vẫn không tốt bằng tự tay làm nên hắn lúc đầu đã không có ý định mua về.

Cũng may là Lưu Mễ có người quen tại nơi này, thuận tiện cho hắn hỏi vài việc.

Theo như ký ức kiếp trước của hắn thì thai phụ vào ba tháng cuối kỳ hay ăn những bữa ăn đại loại như súp, ngũ cốc, ớt chuông xào cùng thịt bò, canh, đậu nành hoặc.... Quả óc chó.

Hắn không nghĩ ở đây có quả óc chó, cũng không định đi tìm, nhưng ngũ cốc, sữa dê cho buổi sáng theo như quán chủ nơi này thì có.

Cháo gà cho buổi tối... Ôn Ngọc suy tính, bản thân có nên mua một vài con gà...

Đương nhiên hắn muốn cho Ôn Từ ăn loại gà vườn hơn gà nuôi nhưng mà thịt gà vườn có chút dai. Hơn nữa nếu đã đến đây thì chỉ có gà nuôi thôi.

Gà nuôi so với gà vườn thịt mềm hơn, nhưng dinh dưỡng cũng ít hơn.

Hắn tạm biệt Lưu Mễ, chính mình đi tìm mua vài ba con gà.

Sau khi mua gà, hắn dời lực chú ý lên gian hàng bán đậu nành. Ở đây cư nhiên không có đậu nành Nhật thích hợp cho thai phụ như ở hiện đại, chỉ có đậu nành bình thường thôi. Ôn Ngọc nghĩ vậy bèn tiến tới mua đậu nành.

Trên tay Ôn Ngọc hiện tại là ba con gà còn sống và hai túi đậu nành, thầm thở dài cho gọi Lục Miên.

"Ngươi giúp ta mang một chút."

Lục Miên không có ý kiến, nhanh chóng tiếp lấy đồ trên tay Ôn Ngọc.

Hắn lại lướt qua gian hàng bán vải và y phục, chọn vài y phục tạm ổn cho hắn và Ôn Từ khi ở đây, vì lúc sáng rời đi không nghĩ tới phải ở lại nơi này một tuần nên không đem theo y phục để thay.

Hắn mua chu toàn mọi thứ, xem xét lại cũng không biết bản thân đã tiêu hết bao nhiêu tiền. Hắn chỉ biết, nên mua đồ cần thiết.

Vào trưa, khí trời có chút oi bức, ánh sáng từ mặt trời chiếu vào làn da không thể chịu được nắng của Ôn Ngọc, khiến mặt hắn đỏ bừng lên.

Lục Miên nhắc nhở hắn trong lúc đợi mã xa đến: "Công tử, người đứng trong mát đợi đi, đừng ra ngoài nắng chẳng may tối về sẽ đau đầu."

Ôn Ngọc gật đầu lui vào trong để Lục Miên chờ xe.

Hắn ung dung bước lên xe khi Lục Miên đã gọi được một chiếc mã xa, vào trong hắn mới cảm giác như bản thân được cứu sống. Thực sự quá mệt!!

Ôn Ngọc quay lại Lưu gia thôn trời cũng đã xế chiều.

Những vạt nắng màu vàng cam còn sót lại chiếu lên thân ảnh gầy gò, hắn đi ngược với bóng của mình, vừa đi vừa suy nghĩ... Hắn ốm đến mức này rồi sao?

Lúc vừa mới đến thế giới này, hắn cũng biết là cơ thể nguyên chủ có hơi ốm yếu nhưng mà hiện tại so với lúc đó cũng có hơn bao nhiêu? Thậm chí còn ốm hơn trước.

Hắn về đến cổng, những ánh mắt lại đổ dồn lên người hắn...

"Ôn Ngọc tiểu tử dạo này khá thật nhỉ?"

"Không biết hắn đến kinh thành làm gì nhưng có nhiều ngân lượng trong thời gian ngắn như vậy thì chắc cũng chả làm gì tốt đẹp."

"Đúng thật, phụ mẫu vừa mới mất đã bỏ thôn lên kinh ứng thí. Kết quả là sao? Mang về một ca nhi bụng lớn..."

"Ha ha, không chừng cũng như Ôn phu nhân nói, hắn chẳng tốt lành gì đâu."

"..."

Rất nhiều lời nói xì xầm to nhỏ sau lưng hắn, họ tưởng cố ý đè ép âm thanh thì hắn không nghe thấy? Đúng là buồn cười, nói như vậy chi bằng nói là họ cố ý để hắn nghe thấy.

Ha, không sao. Hắn chỉ cần bản thân và người thân của mình sống tốt là được. Loại nhiều chuyện như vậy, sớm ngày thể nào cũng bị người ta đánh cho phù mỏ.

Hắn đem tất cả những gì mình mua được về nhà trưởng thôn. Vợ chồng trưởng thôn cũng cảm thấy không khác gì mấy người trong thôn, họ thử tiến lên hỏi chuyện: "Ôn Ngọc tiểu tử, đống đồ này là ngươi mua sao?"

"Phải, là ta mua bồi bổ cho A Từ."

Lưu Mặc không khỏi có chút thắc mắc: "Ngươi hình như lên kinh thành buôn bán rất khá?"

Ôn Ngọc thản nhiên, tay cầm lá khô định châm lửa nhưng không biết nên làm cách nào, Lưu phu nhân thấy vậy liền tới giúp một tay: "Không giấu gì hai người, ta tại kinh thành có một tửu lâu và một tửu quán. Làm ăn không tệ nên cũng sống thoải mái một chút."

Vợ chồng Lưu trưởng thôn ngạc nhiên, bốn mắt nhìn nhau. Thật lâu sau Lưu Mặc mới lên tiếng, giọng nói không nén được nỗi vui mừng: "Là như vậy!?"

Ôn Ngọc: "Là như vậy."

Hai vợ chồng nhìn nhau thêm một lần, rồi cả hai đồng loạt nhìn sang Ôn Ngọc, trên môi đều mang ý cười hiền hậu. Lưu phu nhân nói: "Ôn Ngọc tiểu tử, phụ mẫu trên trời nhất định sẽ an tâm về ngươi!"

Ôn Ngọc khựng lại, sau đó hắn nhìn Lưu phu nhân. Rất thỏa mãn đáp một tiếng: "Ân."

Hi vọng nguyên chủ sẽ không trách hắn đi...

Sau khi nấu xong cháo, Ôn Ngọc thuần thục cắt cổ gà, lấy muối sát qua thịt rồi nhanh tay làm sạch lòng. Sức lực hắn không nhiều nên để chặt thịt gà ra từng miếng nhỏ là vô cùng khó khăn. Hắn buộc phải nhờ sự trợ giúp của Lưu phu nhân.

Lưu phu nhân thấy hắn nấu nướng thành thục như vậy rất bất ngờ, cũng không chần chừ đáp ứng giúp hắn.

Phải nói, nguyên chủ lúc trước rất lười. Hắn chỉ muốn một lòng đọc sách để đi ứng thí, hoàn toàn chưa đυ.ng đến việc bếp nên phụ mẫu cũng không ép hắn làm bất cứ cái gì.

Nhưng hiện tại, Ôn Lưu khi ở kiếp trước chưa có gì mà hắn chưa thử qua. Ở một mình mà không biết nấu ăn sẽ chết đói.

Ôn Ngọc làm tốt món cháo cho bữa tối của hắn và Ôn Từ thì mang đến phòng muốn cùng y ăn.

Ôn Từ thấy Ôn Ngọc vào thì bắt đầu khoé mắt rưng rưng, giọng chẳng có xíu nào oán trách chỉ hơi buồn bã: "Cả ngày đều không thấy ca ca."

Thai phu tâm lý thất thường, hắn cũng chẳng để bụng mà càng muốn chiều y hơn: "Ca ca ngày hôm nay lên trấn trên mua gà về nấu cháo cho ngươi và cháu ta ăn."

"Gà sao?" Ôn Từ lập tức nín khóc nhìn chằm chằm tô cháo, quả thật y có hơi thèm cháo gà... Nhưng là không dám nói, sợ phiền đến hắn...

Ôn Ngọc bật cười, xoa đầu hắn: "Quỷ tham ăn."

Ôn Từ ăn xong thì cảm giác bản thân tốt hơn nhiều, và hơn hết là y không thấy buồn nôn nữa!!

"Ca ca tốt nhất!"

Ôn Ngọc ôn thanh: "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ta đi tắm rồi đi ngủ đây. Hôm nay cả ngày ca ca đều phải hao tâm tốn sức vì ngươi, rất muốn nghỉ ngơi." Hắn vươn vai chỉ vào túi đồ hắn đặt trên bàn khi nãy cũng mang theo cùng đồ ăn, vu vơ nói: "Lúc sáng cũng tiện tay mua cho ngươi vài bộ y phục."

Ôn Từ trong lòng tràn dâng một cỗ cảm xúc ấm áp, âm thầm gật đầu, giọng nói trong trẻo truyền đến tai hắn: "Đa tạ ca ca."

Hắn vậy mà lén lút trên mặt hiện lên vài ý cười, tâm trạng bỗng dưng tốt lên một cách khó nói. Không nhanh không chậm đóng cửa phòng rời đi.

Gió nhè nhẹ thổi lên những tán lá cây Tử Đằng trước sân, dưới ánh trăng sáng bất thường đang rực rỡ chiếu xuống thế gian tạo nên khung cảnh thập phần yên bình.

Ở bàn đá, bóng dáng nam nhân vừa tắm sạch sẽ, trên người còn vương hơi nước, hai tay cầm tách trà khẽ thổi nhẹ tạo nên gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Bất chợt có một nam nhân khác, thân vận hắc y còn che mặt từ phía sau đang tiến tới sau lưng hắn...