Quân phụ của Khắc Nhĩ từng nói với y rằng: Thứ sâu nhất trên thế gian này là lòng dạ của một con người. Cho dù y có là một Hoàng đế, y cũng không thể đoán được người đang đối diện mình có bao nhiêu toan tính.
Thế nên y cũng vì một câu nói mà nghiền ngẫm rất nhiều, y cũng cảnh giác rất nhiều... Cho đến khi, y gặp Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc là một kẻ toan tính và âm mưu, thứ hắn quan tâm cũng chỉ có cái mạng nhỏ của hắn. Cho đến bây giờ, Khắc Nhĩ vẫn không thể nói được Ôn Ngọc ở điểm nào thu hút y, càng không thể nói được vì sao bản thân lại chấp niệm hắn nhiều như vậy, nhiều hơn cả bản thân mình.
Khắc Nhĩ không hiểu, thực sự chỉ là một hán tử có nhan sắc xinh đẹp như ca nhi, chỉ là một thần dân bình thường trong đất nước của y, huống hồ hắn hiện tại dung nhan đã bị hủy. Tại sao mình vẫn lưu lại hắn, hắn vẫn khiến y trầm mê?
Có rất nhiều câu hỏi tại sao trong lòng Khắc Nhĩ... Đáng tiếc là, tất cả lại vì một câu "ta yêu ngươi" của hắn cắt đứt hoàn toàn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, y được người khác 'yêu'.
Đến cả quân phụ y cũng chưa từng nói yêu y, chưa có ai nói yêu y cả.
Khắc Nhĩ từ khi sinh ra đã là một sự sai lầm, y cứ tưởng đến lúc bản thân nằm xuống sự thật đó vẫn sẽ chẳng thay đổi...
Thật không ngờ, hôm nay có người nguyện ý nói yêu y.
Mặc kệ cho dù đó có là một lời giả dối đi chăng nữa, hay đó là cảm xúc nhất thời của hắn, y vẫn muốn một lòng tin tưởng.
"Ôn Ngọc."
"Hửm?"
"Ngươi..."
Ôn Ngọc thấy mặt y như cứng lại thì có chút buồn cười, hắn không biết mình đã nói sai chỗ nào đâu: "Khắc nhi, không tin lời vi phu nói?"
Khắc Nhĩ luống cuống cả lên: "Không có..."
Ôn Ngọc tiếp tục hôn y một cái, lại nói: "Ta chẳng có cái gì dùng để đảm bảo ta yêu Tam hoàng... Nhưng mà... Cũng không đến mức ta không có tiền chuẩn bị sính lễ..."
"Sính lễ?" Khắc Nhĩ tròn mắt nhìn hắn.
"Sẽ có một ngày ta đem đại sính lễ đến đón các ngươi về nhà."
Ôn Ngọc nói lời này là thật, hắn cũng chẳng cảm thấy lời mình nói là hồ đồ. Dù Tam hoàng có là Hoàng đế, bất quá hắn làm Hoàng hậu là được chứ gì?
Ôn Ngọc cười nhạo chính mình.
Ở đời trước hắn luôn một mình một cõi, mặc dù mang danh là có người thân hắn cũng không cảm giác được là mình có người thân, hắn chán ghét bọn họ, vô cùng chán ghét. Đó là loại người mà Ôn Ngọc vĩnh viễn không muốn dính dáng tới.
Chẳng qua, không nghĩ đến hắn xuyên về đây cũng gặp lại loại người đó, điều này càng làm hắn hoàn toàn muốn đồng hoá con người thành giống nhau, tất cả đều chỉ vì lợi ích riêng nên mới muốn tiếp cận hắn.
Cho nên, hắn đã cự tuyệt Lạc Hà, vô tình lại khiến y trở nên thống khổ.
Hắn không hề biết, Lạc Hà là toàn tâm toàn ý thích hắn.
Hắn cũng không thể hiểu được, vì sao Tam hoàng lại coi trọng hắn. Rõ ràng hắn chỉ là một tên thường dân thấp bé... Hiện tại dung nhan cũng đã mất, vì sao họ không vứt bỏ mình? Vì sao họ vẫn còn thích mình?
Vì sao? Vì sao? Mãi mãi đó chỉ là câu hỏi trong lòng hai người... Mãi mãi không có lời giải đáp.
Cũng đúng thôi, tình yêu là thứ khó hiểu nhất thế gian này, là thứ mà người ta nguyện vì nó đánh đổi mọi thứ. Rốt cuộc nhìn lại... Vẫn chỉ là câu hỏi: vì sao?
Phải chăng, thật sự là 'tình yêu'?
Ôn Ngọc cũng may mắn cảm nhận khá sâu sắc sự bảo hộ của Tam hoàng, ngay từ đầu nếu người ở Ngọc Lâu không phải Hoàng đế, hắn sẽ gặp không ít khó khăn khi phải tồn tại ở thế giới mới, nhưng hắn thực sự sẽ không bao giờ phải đối mặt với những điều đó nữa... Đơn giản là hắn có họ.
Bởi vì có một người nóng nảy như Khắc Nhĩ bên cạnh, hắn mới tránh được bị người ta ức hϊếp, bởi vì có người chịu nhường hắn như Lạc Hà, hắn mới cảm thấy tâm hồn mình không phải chịu quá nhiều đả kích, bởi vì có người ôn hòa như Đoan Chính, hắn mới cảm thấy mọi bất đồng cho dù có lớn thế nào cũng có thể được hoá giải.
Ôn Ngọc nằm trong lòng Khắc Nhĩ, không khí xung quanh nhất thời chùng xuống, rất lâu sau không thấy Khắc Nhĩ phản ứng hắn toan ngước mắt lên nhìn, lại bị tay y che lại: "Khắc nhi?"
"Đừng nhìn." Khắc Nhĩ khóe mắt phiếm hồng, bất luận là lý do gì, y hoàn toàn không muốn hắn thấy mình rơi nước mắt.
Giọng Khắc Nhĩ khàn khàn: "Ngươi... Không thắc mắc chúng ta vì cái gì lưu ngươi lại đến bây giờ sao?"
"Mặc cho... Dung nhan bị hủy của ngươi?"
Ôn Ngọc khựng lại, hắn hơi căng thẳng không biết có nên nói đó cũng là những gì hắn đang thắc mắc hay không, chỉ đành im lặng chờ đợi.
"Bởi vì... Thật ra, ta cũng không biết lý do." Ôn Ngọc cảm thấy hình như Khắc Nhĩ thở dài, rất nhẹ.
"Ngọc à..."
"Sao?"
Khóe miệng Khắc Nhĩ mấp máy mấy chữ: "Ta cũng yêu ngươi." Chẳng qua, hoàn toàn không phát ra âm thanh.
".... Không có gì." Lời này chỉ có hắn không ngại liêm sỉ sến súa thốt ra được thôi. Một vị quân chủ như y vẫn là khó khăn.
"Ngủ đi."
Dường như từ nãy đến giờ trải qua cũng đã lâu, Ôn Ngọc lúc này mắt mở cũng không lên chỉ đành nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.
"..."
Sáng sớm, khi Khắc Nhĩ tỉnh dậy thì chỗ nằm bên cạnh cũng đã lạnh, trên bàn nhỏ có đặt một tờ giấy của Ôn Ngọc ghi: Ta đến phòng bếp.
May mắn là hắn không đột nhiên thấy lạnh nữa. Mò ra được tới phòng bếp quân doanh thì tinh lực cũng phải dồi dào.
Khắc Nhĩ ngồi dậy mặc y phục chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Những tên lính canh vừa thấy y ngay lập tức cúi đầu cung kính gọi: "Bệ hạ."
Khắc Nhĩ thần thái lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói: "Cho người mời Lạc đế đến gặp trẫm."
"Tuân lệnh." Tên lính nọ rất nhanh chóng đáp một tiếng phục mệnh.
Y nên nhanh một chút sắp xếp, cân nhắc đến việc đem Ôn Ngọc làm Hoàng hậu của mình. Người như Ôn Ngọc quá tốt đẹp, nếu để hắn trở thành bạn đời của đám ca nhi ẻo lả kia, sẽ không còn ai chiều chuộng yêu thương hắn, hắn sẽ phải bị ức hϊếp, và phải lao động để kiếm tiền... Mà y, lại không bao giờ muốn hắn chịu khổ cực.
"..."
Lạc Hà nghe được Khắc Nhĩ có chuyện cần gặp, đang họp với quân sư và nguyên soái cũng không ngần ngại rời đi. Y đến doanh Khắc Nhĩ thấy đệ đệ mình đang nhíu mày xoa xoa mi tâm, vẻ mặt rất không tốt.
"Khắc Nhĩ, ngươi muốn gặp ta?" Lạc Hà tiến vào, mở miệng hỏi.
Khắc Nhĩ gật đầu, ung dung: "Là chuyện đem Ôn Ngọc trở thành Hoàng hậu."
Lạc Hà sửng sốt, đang tự hỏi có phải y thần giao cách cảm với mình không? Nếu không sao y có thể nói trúng vấn đề Lạc Hà đang lo lắng chứ?
"Ngươi cũng rõ Đại Hãn đã bị ta một thương đâm chết, việc ở biên cương coi như kết thúc rồi. Chúng ta nên nhanh quay về cùng đại ca giải quyết Doãn Kế rồi hạ màn cho vở hí kịch này nhanh một chút."
Lời nói nghe ra Khắc Nhĩ không chịu nhẫn nhịn nữa, y rất muốn nhanh hơn đem Ôn Ngọc trở thành của mình, cho cả thế giới biết hắn là của Tam hoàng này.
Lạc Hà nhếch môi, ừ một tiếng. Giọng nói tràn ngập cao hứng: "Được, chúng ta thật sự cần một Hoàng hậu."
"Ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong vấn đề, nhưng nhất thiết phải ở đây một tháng nữa. Ta không tin Doãn Kế ngồi yên khi nghe Đại Hãn Man tộc tử trận."
Khắc Nhĩ cũng đồng ý với ý kiến này.
"Quyết định vậy đi." Khắc Nhĩ cùng Lạc Hà đi ra ngoài định cho người mang bữa sáng đến thì họ bắt gặp một cảnh tượng...
Vị đại gia tâm can bảo bối Tam hoàng nâng niu như hạc giữa bầy gà ngồi chung với bọn quân binh dùng bữa sáng, còn nói cười vui vẻ vô cùng. Tên ngồi cạnh kia không hề khách khí choàng tay qua cổ hắn thân mật. Mấy tên còn lại cũng hướng hắn làm trò chọc phá.
Khắc Nhĩ và Lạc Hà không hẹn cùng nhau trán đều nổi gân xanh.
Lạc Hà đến phía sau bọn hắn, như cảm nhận thấy áp suất thấp tỏa ra từ phía sau, ai cũng bất giác quay đầu lại. Sau đó....
À... Không có sau đó đâu...
"Bệ hạ!!!??"