Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 24: Cùng người

Kể từ ngày hôm đó, toàn quân đều biết có một thư đồng vô cùng được Tam hoàng để ý và coi trọng,... hắn tên là Vân Xuyên.

Tam hoàng đế từ khi lên ngôi đã là ba khúc gỗ biết đi. Đối với người khác là gương mặt chí cao vô thượng, đối với hoàng thân quốc thích không hề có ngoại lệ, thế nhưng cả ba lại cùng phải lòng một tên lâu chủ bình thường, không những vậy thể chất còn yếu nhược, chuyện này rất kinh hách.

Lạc Hà thích Ôn Ngọc bởi vì tâm can của hắn. Ở chung với hắn lâu ngày, y khắc nhận biết Ôn Ngọc là người trọng nghĩa, đối với danh lợi có mưu cầu nhưng không bắt buộc, hắn là kiểu người dễ dàng thích ứng... Tất nhiên là, ngoại trừ cơ thể yếu đuối kia.

Khắc Nhĩ yêu thích hắn, thực ra y cũng không nhận ra. Chỉ mang máng nhớ... Vì hắn là đặc biệt.

Đoan Chính với Ôn Ngọc, y thực sự coi trọng hắn chính tại thời điểm Ôn Ngọc vì huynh đệ y giải quyết mấy lão quan đại thần tiền triều, phải nói không một nam thê nào dám ngang nhiên tham gia chính sự như hắn đâu, y cũng thật vô cùng yêu thích và rất thưởng thức tính cách này của hắn.

Ôn Ngọc có một nguồn năng lượng khác lạ mà đối với Tam hoàng như một làn gió mát lành thổi nhẹ vào những trái tim lẻ loi cô độc.

Hắn vô tư, nhưng hắn không ngu ngốc. Hắn yêu ghét rất rõ ràng, một khi hắn đã không thích thì cho dù là một đại cường nhân vật hắn cũng không để ý tới.

Ôn Ngọc từ một lâu chủ không ai để ý tới, bỗng nhiên trở thành tâm can bảo bối của cửu ngũ chí tôn đương nhiên sẽ phải gây chú ý. Chẳng qua... Lạc Hà cũng đang dự định sau lần dẹp loạn tại Bắc biên cương lần này, y và huynh đệ sẽ minh bạch rõ ràng chuyện bản thân là ca nhi.

Trong lịch sử Đại Sơn, không phải không có Hoàng đế thân là ca nhi lên nắm quyền nhϊếp chính... Điều kiện tất yếu làm yên lòng dân là phải giữ cho quốc thái dân an. Bằng không, sẽ nhanh chóng bị đạp đổ, người người lên án.

Lạc Hà đi bước này, chính là đánh cược.

Ca nhi nếu có thể trị quốc sẽ rất được hoan nghênh, trọng dụng. Nhưng nếu trị quốc thất bại... Sẽ bị lên án và đạp đổ không thương tiếc.

Vốn dĩ, ca nhi ngay từ đầu đã luôn bị người ta kinh ghét vì là những kẻ nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ. Thế nhưng, Ôn Ngọc tuy lúc đầu chịu giả thành ca nhi vì bạc. Bất quá, cũng là người đầu tiên.

Hán tử rất coi trọng thể diện, sẽ không tìm được một ai thứ hai ở Đại Sơn này chịu ủy khuất làm ca nhi như Ôn Ngọc. Lạc Hà có thể thầm chắc chắn điều đó.

"Khắc nhi... Vi phu lạnh."

"Còn lạnh sao?" Khắc Nhĩ có chút lo lắng, địa long cũng đã được đốt nhưng Ôn Ngọc vẫn như cũ là một thanh băng lạnh lẽo.

Lạc Hà có hơi mông lung, không hiểu vì sao người hôm qua còn rất khỏe mạnh đi đi lại lại, hôm nay bỗng dưng thành miếng băng hình người. Y lúc đầu hoảng loạn nhưng lúc này y chỉ còn ý niệm duy nhất... phải ở bên cạnh hắn.

Ôn Ngọc mê man, trong lúc đó hắn nhìn thấy chính bản thân mình ở đời trước.

Ôn Lưu đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch không còn dáng vẻ của người sống. Trên tay thì chi chít những mũi kim truyền máu, cơ thể cũng có không ít dây nối với các máy móc bên cạnh, chẳng qua... Trong phòng bệnh lạnh lẽo ngoài âm thanh từ các máy móc, không có một ai ở cạnh hắn cả...

Ôn Ngọc không biết vì sao mình lại thấy được cảnh này nhưng có lẽ hắn đoán được... Chắc là do hắn sắp tỉnh lại sao?

Ôn Ngọc cười lạnh, hắn ở Đại Sơn có một nơi 'miễn cưỡng' hắn có thể coi là nhà, có ba tức phụ yêu thương hắn, có người coi trọng nuông chiều... Còn ở nơi này... Sau khi tỉnh lại không chừng thân chưa khỏe phải mang nợ, cả ngày cô đơn chìm đắm vào công việc, về đến chỗ trọ phải lủi thủi một mình ăn uống, vui chơi cũng chỉ biết vui chơi với bản thân mình.

Vì hắn không có tiền nên không ai để ý đến hắn, vì hắn không có ba mẹ nên người thân cũng không nhận hắn. Ôn Ngọc chính là... Cô độc vương* đó nha!

(*) Một bài hát được sáng tác bởi Thiên Tú.

Ôn Ngọc ngẫm nghĩ một lúc lâu, hắn ở đời này... Sinh ra chính là sai lầm, tốt nhất vẫn là nên chấm dứt đi thôi.

Nghĩ liền làm, hắn không chút lưu luyến nào rời đi.

Ôn Ngọc vừa rời đi, những cái máy lập tức vang lên những tiếng "tít" chói tai, biểu thị sự sống trên đó cũng tắt hẳn.

Trong phòng bệnh lạnh lẽo, một nam nhân lẳng lặng chìm vào thế giới hắn vốn nên thuộc về...

"Ngọc! Ngươi mau tỉnh! Ngọc, đừng doạ chúng ta sợ!!" Tiếng Lạc Hà vẫn ôn nhu như cũ nhưng bất giác lại thêm một phần sợ hãi. Y cố lay lay cơ thể vì lạnh mà không còn chút khí lực, những gì có thể khiến Lạc Hà giữ được lý trí cho tới thời điểm này là hơi thở vô cùng yếu ớt của người nọ.

Ôn Ngọc chậm mở mắt, liền phát hiện bản thân vẫn nằm trong lòng Khắc Nhĩ và được y ủ ấm. Trong lòng khó tránh khỏi ngọt ngào, bên cạnh lại là tức phụ đang hốt hoảng sợ hắn gặp chuyện,... Nghĩ thế nào đi nữa cũng cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc!

Ôn Ngọc nhẹ giọng: "Lạc nhi, ta không sao."

Lạc Hà nghe được tiếng hắn, như người sắp chết đuối vô tình gặp phải khúc gỗ cứu nguy, không khỏi thở dài một hơi. Y nhanh chóng khôi phục lại thần sắc, nhếch khóe môi: "Thật may là ngươi không sao..."

Ôn Ngọc ngồi dậy từ trên người Khắc Nhĩ, vươn vai một cái, hơi ngạc nhiên nói: "Ta không cảm thấy lạnh nữa."

Khắc Nhĩ cũng đứng lên, tay nắm lấy tay hắn cảm nhận nhiệt độ, quả thật đã ấm hơn rất nhiều nhưng y không chút nào lơ là, gõ nhẹ lên đầu hắn nói: "Ấm hơn cũng phải cẩn thận, Bắc biên cương quanh năm thời tiết khắc nghiệt, để tránh ngươi lại bị lạnh thì từ giờ cho đến lúc rời khỏi đây... không được phép làm chuyện kia nữa!"

Ôn Ngọc: "..."

Lạc Hà nén cười, ngay tức khắc Ôn Ngọc phản ứng: "Aaa... Ta không sao hết mà!!!"

Khắc Nhĩ là nghĩ cho hắn ngoài ra cũng hơi lo lắng mình và nhị ca có thể trước khi cùng đại ca đoàn tụ bị hắn làm hỏng, cương quyết nói: "Không được!"

Ôn Ngọc... Thật là... Thật là... Khổ tâm quá mà!!!

"..."

Dành một ngày để nháo một trận như vậy cũng đủ lớn, hôm sau đúng như Khang Dụ bẩm báo, Man tộc tập kích giữa đêm khuya vắng lặng.

Khắc Nhĩ thân mặc giáp vàng, tay cầm ngân thương, phi trên chiến mã ưu tú dẫn đầu đội quân tinh nhuệ ra đối kháng với kẻ địch. Thất vệ trong bóng tối cũng rời quân doanh theo chủ tử phò tá.

Ôn Ngọc sau khi nghe tiếng trống rền vang trong không gian tĩnh lặng sớm đã bị đánh thức, doanh trại xung quanh cũng không thấy ai.

Hắn bước ra ngoài, vừa vén cửa rèm đã bị nhóm lính canh bên ngoài ngăn lại, một trong số đó tiến lên cúi đầu hành lễ mới nói với hắn những gì Lạc Hà phân phó: "Vân Xuyên công tử, Lạc đế đã căn dặn khi người tỉnh xin hãy đợi tại quân doanh, đừng ra ngoài. Tối nay quân ta đối đầu với địch, bên ngoài vô cùng nguy hiểm."

"Còn có, thân thể người không tốt. Muốn làm gì cứ sai bảo, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành."

Ôn Ngọc đứng hình, hắn cũng không phải là người làm từ giấy. Khái niệm nào vừa ra ngoài một chút đã bị cảm lạnh chứ?

Hắn không ừ hử, gật đầu quay vào trong. Nhưng lòng hắn có chút không yên nên muốn hỏi thêm: "Là ai xuất trận?"

"Khắc đế và Dương tướng quân ạ."

Dương tướng quân? Ôn Ngọc biết gã, gã tên đủ là Dương Tự, là hán tử tướng quân xuất chúng, cùng Thụy Ánh vương gia có giao tình... Mà vị Thụy Ánh kia, thế sự này vẫn chưa biết là y đứng về phe ai đâu...

"Lạc đế thì sao?" Ôn Ngọc hỏi thêm.

Mấy người gác bên ngoài xem như cũng tận mắt chứng kiến Lạc đế vì hắn vào bếp, vì hắn lạnh nên lập tức cuống lên cho người đốt địa long, đối diện với câu hỏi của hắn vẫn thành ý trả lời: "Người đang ở chủ doanh nghị sự với nguyên soái và quân sư!"

Ôn Ngọc nghe hiểu, quay vào trong cũng không hỏi thêm.

Khắc Nhĩ... Hắn thật lo lắng y lại vì hiếu chiến mà không cẩn thận lắm...

"..."

Chiến trường đao thương không có mắt. Thật ra, chính Khắc Nhĩ cũng mơ hồ không biết bản thân có thể đại thắng trở về hay không...

Y là một con mãnh hổ uy phong.... Nhưng đối diện với y không chỉ là hồ ly... Bất quá cũng có thể coi như là có thêm một con thần thú.

Khắc Nhĩ ngày hôm nay, có thể thanh bại danh liệt... Cũng có thể... Cùng người ở một chỗ.