Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 8: Bị thương

Khí trời mùa đông se lạnh, cây cỏ muôn loài thi nhau có một giấc ngủ dài nên hoa không nở, chim cũng không hót, chỉ còn lại quang cảnh tuyết trắng xóa.

Ở nơi dị giới này vào mùa đông, buổi sáng không thấy mặt trời, buổi tối không thấy bóng trăng. Nước hồ mùa xuân tươi mát đến mùa đông chỉ còn là một lớp băng dày đặc.

Khung cảnh này khiến Ôn Ngọc liên tưởng đến kiếp trước vào mùa đông hắn sau khi đi làm về thường ghé vào quán lẩu ngồi thưởng thức, không phải vừa liên tưởng mà là hắn đã nghĩ ra từ trước, nên việc mua mặt bằng hay tửu quán đã được hắn chuẩn bị kĩ càng.

Phải! Ôn Ngọc định mở một quán lẩu, vào ngày mai liền khai trương rồi!

Nhờ Lưu An ca ca giúp đỡ tìm tửu quán tại vị trí tốt nhất thu hút các khách nhân trong kinh thành, y còn đặc biệt kiếm tiểu nhị cùng chưởng quầy giúp hắn, đều là những người đáng tin cậy. Ôn Ngọc ngẫm nghĩ, tuy là quán hắn mở nhưng công sức toàn bộ chắc phải là của Lưu An. Y tận lực chu toàn tửu quán, làm Ôn Ngọc hoàn toàn không thể tin được tại sao nguyên chủ chỉ đứng ra bảo vệ hắn vài lần lại khiến hắn khắc cốt ghi tâm như vậy.

Mà, cũng chẳng phải chuyện gì đáng nghi, vì chuyện mở tửu quán kia mà mấy ngày nay Ôn Ngọc cười không ngớt miệng, lúc nào cũng có thể ngẩn người cười suốt không thôi.

Hắn quyết định hôm nay lại xuất cung đến Ngọc Lâu gặp Lưu An bàn chuyện.

"Ngươi lại xuất cung?" Đoan Chính nhíu mày, mấy ngày gần đây vì chuyện biên cương mà y và Lạc Hà dường như ngủ tại Ngự thư phòng luôn, hiện tại sắc mặt vô cùng... khó coi.

"Ta không có cách nào a. Tửu quán của ta sắp khai trương, mấy chuyện kia đều nhờ người khác làm khiến ta cảm thấy ta vô tâm với quán mới quá." Ôn Ngọc giải bày, thực sự quán lẩu kia, sắp thành của người ta rồi, không biết hắn là chủ hay Lưu An là chủ nữa.

Đoan Chính thở dài, phất phất tay:" Sớm về."

"Ân!" Ôn Ngọc quắp đuôi bỏ chạy ngay khi được lệnh.

Ôn Ngọc không muốn nghe lời cũng phải nghe, vừa nãy nếu Đoan Chính không cho hắn đi hắn tuyệt nhiên sẽ không đi! Hắn tuy sợ mất đầu, nhưng sợ nhất vẫn là mấy nam nhân kia đòi lại bạc.

Ôn Ngọc vui vẻ đi đến Ngọc Lâu, Lưu An vừa ra ngoài cũng đã trở về, đυ.ng ngay hắn khi vào cửa.

"Ca ca!" Ôn Ngọc gọi lớn, Lưu An đang tính toán cái gì nghe hắn gọi cũng ngước mặt:" Ôn Ngọc?"

"Ca ca, ta muốn đến thăm quán lẩu."

Lưu An nhìn hắn một chút, thấy hắn vẫn tốt mới trả lời:" Được, dạo gần đây đệ vẫn khỏe chứ?"

"Đa tạ ca quan tâm, đệ vẫn khỏe. Gần đây đệ đi khảo sát các tửu lâu, tửu quán quanh kinh thành, hơi bận một chút..." Ôn Ngọc gãi gãi chóp mũi, nói dối trắng trợn.

"Không sao, quán lẩu ca cũng đã tính tốt cho ngươi." Lưu An là một hán tử có dáng người gầy cao, ngũ quan không phải là đẹp nhưng ưa nhìn. Y từ nhỏ hay bị bắt nạt lại nhút nhát nhưng lớn lên rất giỏi về buôn bán, tính toán cũng chu toàn, Ngọc Lâu nhờ y mà coi như cũng có chút lãi.

"Đa tạ ca ca! Ca ca tốt nhất" Ôn Ngọc cười cong mắt, thích thú miệng lưỡi như kẹo ngọt.

"Không cần, ngươi có thu nhập còn sống tốt như vậy ca ca cũng an tâm rồi."

Ôn Ngọc cùng Lưu An đến quán lẩu ngày mai khai trương, còn vài việc tỷ như hắn phải xem lại cách trang trí của quán hoặc thức ăn như thế nào, bận bịu suốt một buổi sáng.

Trời vào trưa cũng không mấy ấm áp, mùa này người ta cũng ít ra đường, nhưng hắn lại có thể đảm bảo quán lẩu vẫn sẽ đông khách...Dựa theo kinh nghiệm đời trước của mình thì mặc dù mấy người lúc đó hắn thấy là một neet chính hiệu, họ cũng phải lết được ra quán lẩu hắn thường lui tới. Chính vì vậy, Ôn Ngọc không tin người ở đây có thể lười hơn người ở thời đại của hắn.

Ôn Ngọc bận đến tối cũng không quay lại cung điện, bản thân vẫn ngồi lỳ ở thư phòng tính toán tiền vốn lãi, tiền vật dụng trang trí, sửa sang lại quán...

Tờ mờ sáng hôm sau, người làm phát hiện hắn đã ngủ gục trên bàn, gương mặt đỏ ửng, hiển nhiên là đã bị cảm lạnh rồi.

"Ngươi thật là, cũng không cần phấn khích như vậy. Hôm nay khai trương mà ngươi đã ra như thế này rồi, ngày sau quản nhiều chuyện khác không chừng còn tệ hơn!" Lưu An tức giận, vừa đút cháo cho hắn vừa mắng.

Ôn Ngọc cười khổ, cái cơ thể này... thật phụ lòng hắn quá. Rõ ràng kiếp trước hắn mặc áo ba lỗ ngủ suốt đêm trên sofa, còn mở máy lạnh cũng không đến mức bị nhiễm phong hàn a!!!

Báo hại hôm nay quán khai trương mà hắn lại liệt giường.

Vì bị phong hàn, ba ngày sau Ôn Ngọc mới ló đầu về cung điện.

"Vân Xuyên công tử!" Giang công công đứng chặn ở trước cửa Dưỡng Tâm Điện, mặt nơm nớp lo sợ.

"Chuyện gì?"

"Hôm nay, hôm nay... công tử có thể sang gian phòng khác nghỉ ngơi hay không?"

"Tại sao?" Ôn Ngọc nhướn mày.

Giang công công lắp bắp:" Vì...vì..."

Ha, thì ra sớm như vậy mấy người kia rốt cục cũng chán hắn rồi, muốn đuổi đi ấy à? Phi! Ta lập tức cũng không muốn lưu lại!

"Được!" Hắn lớn tiếng đáp ứng.

Người ở trong như nghe thấy tiếng hắn, vội mở cửa gọi với theo:" Đứng lại!"

Giang công công cung kính cúi đầu:" Bệ hạ!"

Lạc Hà không nhìn hắn, đi đến phía sau Ôn Ngọc nhẹ giọng:" Mấy ngày nay ngươi đi đâu?"

"Ta đi làm chuyện của ta." Ôn Ngọc không quay lại.

Lạc Hà khó chịu vì thái độ kia, liền đi đến trước mặt hắn nói:" Khắc Nhĩ bị thương, y không muốn ngươi thấy."

"Bị thương?" Ôn Ngọc ép hết mức giọng nói, hỏi lại.

"Ân."

"Vì sao?"

Lạc Hà kéo hắn vào phòng, đứng sau cửa giải thích. Thực ra tình hình biên cương không mấy ổn định, hung nô liên tục tấn công, Khắc Nhĩ vì đối đầu trực diện với Đại Hãn của bọn chúng nên suýt thì mất mạng, hai ngày nay miễn cưỡng nhờ thái y tốt nhất trong cung mới vực lại, tình hình tốt hơn một chút.

Ôn Ngọc đánh ánh mắt vào nam nhân đang nằm trên giường, hắn lục lại ký ức của nguyên chủ thì nhớ không lầm đồng hương của hắn Cố Minh Viễn là ông chủ dược hiệu tốt nhất trong thành. Y cũng rất xem trọng hắn, vì y cho rằng hắn là một người biết điều lại có kiến thức, không kiêu ngạo chẳng qua là do số đen nên chưa đậu được tú tài thôi.

Ôn Ngọc dở khóc dở cười, số đen không bằng nói nguyên chủ thiếu hụt kiến thức...

Ôn Ngọc nói:" Ta ra ngoài một lát."

"Ngươi lại đi đâu?"

Ôn Ngọc đảo mắt suy nghĩ, một lúc sau lại nói:" Đi mở y quán."