Hai mẹ con nàng sống nương tựa lẫn nhau.
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Tình nói thiên biến vạn biến, Khương Trĩ lỗ tai nghe không nổi, nàng nỗ lực học tập, chuyên tâm, vì để có một ngày có thể gánh vác cái gia đình này, chắm sóc cho mẹ thật tốt.
Dù cho mẹ không tính đủ tư cách, thô tục, tham lam, giảo hoạt, sớm ba chiều bốn, chính là mặc kệ ở bên ngoài chơi đến điên cuồng, nàng vẫn sẽ về nhà, để Khương Trĩ ngửi thấy toàn mùi rượu nồng nặc.
“Mẹ thích tiểu bảo bối của mẹ nhất.” Nữ nhân say khướt, khuôn mặt kiều mỹ dùng đồ trang điểm đểu thành ra khoa trương buồn cười, khi có thu nhập không tồi sẽ hào phóng mua cho Khương Trĩ một cái vòng cổ thủy tinh xinh đẹp.
“Mẹ, chờ con thi đậu đại học, về sau con sẽ nuôi mẹ.” Nàng cũng không thèm nhìn tới, đem vòng cổ tùy ý ném vào trong ngăn kéo, rót một ly trà tỉnh rượu trà cho mẹ: “Mẹ không cần lại đi chia rẽ người khác, được không?”
Liễu Tình nằm liệt ngồi ở trên sô pha, mắt hạnh nheo lại, hàm hàm hồ hồ lên tiếng.
Khương Trĩ tạm thời coi như nàng đáp ứng rồi.
Trung khảo Khương Trĩ thành tích rất tốt, thi đậu được cao trung tốt nhất thành phố, đừng nói là giáo viên của nàng, ngay cả Lý nãi nãi dưới lầu thấy đều khen nàng có tiền đồ, không giống có giống như mẹ nàng.
Khương Trĩ muốn phản bác, lại thật sự không thể phản bác lại, chỉ đành rầu rĩ không vui đi lên thang lầu, cho mẹ xem thư thông báo trúng tuyển của nàng.
Cửa phòng ngủ hờ khép, loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ nhân trêu đùa, Khương Trĩ tập mãi thành thói quen, mắt nhìn thư trúng tuyển đỏ tươi trong tay: “Bành” đạp lên giữ của.
Nàng cho rằng lần này vẫn là nam nhân vui chơi qua đường, tuy răng tức giận, nhưng cũng không để ý.
Cố tình, lúc này đây là không giống nhau.
Cho dù bịt chặt lỗ tai, vẫncó thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, những người khác đều ngủ rồi, Khương Trĩ xuống giường, kéo rèm ra một chút, bóng đêm đen như mục.
Cũng là ngày mưa to như vậy, Liễu Tình dẫn kéo vali hành lý, bên cạnh là nam nhân đang cầm ô che cho nàng, nàng nhìn Khương Trĩ, bộ dạng khó xử nói.
“Mẹ đã tìm được người tốt để gả, con nên vui mừng cho ta đi.”
Khương Trĩ chóp mũi chua xót, cố nén không cho bản thân bật khóc: “Mưa lớn như vậy, mẹ không thể ở lại thêm một ngày sao?”
Điều nàng muốn hỏi thật sự là, mẹ không thể đưa nàng theo sao?
Đối diện với mẹ nói cái gì, nàng cũng nhớ không rõ lắm, đơn giản là mười mấy năm qua nghe lấy cớ, nàng lòng bàn tay nắm chặt một tờ giấy nhỏ, là số điện thoại của “ba ba”. Mẹ nàng, cứ như vậy bỏ lại nàng, ném cho ba ba nhiều năm chưa từng gặp mặt.
Là nàng, tính tình quá kém sao? Quật cường, ích kỷ, cũng không suy xét cảm nhận của mẹ, cho nên mẹ mới không cần nàng?
Một cái tính cách tốt cũng không có, vụng về, không có ai quyến luyến vịt con xấu xí.
“Bạn học, bạn học?”
Bả vai bị người khác đẩy đẩy, Khương Trĩ hồi thần, mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm trang sách hồi lâu, trang sách bị nàng vô ý thức cuộn tròn.
“Bạn làm sao vậy, đi học lại ngây người? Lão sư kêu bạn trả lời câu hỏi đó.”
Tuy rằng tâm tư vẫn luôn không đặt trong lớp học, nhưng cũng may câu hỏi cũng không khó, Khương Trĩ hơi chút ý nghĩ, liền nói ra đáp án.
Lão sư ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, cũng không so đo tiếp, cho nàng ngồi xuống.
Người xinh đẹp ít ra cũng có chút ưu ái, lão sư nghiêm khắc nhất cũng không ngoại lệ, Khương Trĩ cũng không để ý, di động trong túi rung lên, không cần xem cũng biết, là Liễu Tình lại ở gửi tin nhắn.
Thời điểm ba ba đón nàng về nhà, nàng thực không quen, nam nhân đối với nàng quá tốt, lời nói ôn nhu, cẩn thận chăm sóc, khiến nàng say mê không thôi.
Bị nam nhân đặt ở lòng bàn tay sủng ái cảm giác thật sự rất tốt đẹp.
Nàng nhìn bóng dáng ba ba ở phòng bếp bận rộn, không khỏi ngây ra, nếu mẹ không có cùng hắn ly hôn, bản thân có phải sẽ luôn hạnh phúc như vậy?
Nhưng Khương Trạch Nguyên không biết, Khương Trĩ có trộm đi tìm Liễu Tình. Nàng biết mẹ thích đến nơi ăn chơi đó, chủ quán bar là bạn bè của mẹ, tìm được mẹ cũng không quá khó. Nàng khi đó lá gan cực kỳ lơn, dám đi đến nơi hỗn loạn nhốn nháo như vậy, không ngoài dự liệu, mẹ quả nhiên ở quầy bar cùng người tán tỉnh, đối phương khuôn mặt mơ hồ, cũng không phải người nàng gả tới.
Nàng kêu một tiếng: “Mẹ.”
“Ai!” Liễu Tình thói quen đáp lại, quay đầu vừa thấy, lần này thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng xuống dưới: “Cái nha đầu chết tiệt này, sao lại chạy đến chỗ này?!” Ánh đèn lờ mờ, nàng nheo đôi mắt lại, phảng phất cảm khái: “Trở lên xinh đẹp rồi a, còn có chút giống ta.”
“Con tìm mẹ có việc.” Khương Trĩ ương ngạnh nói.
Nàng tính tình bướng bỉnh, Liễu Tình có lẽ thẹn trong lòng, cũng không hỏi cái gì, đưa nàng tới một căn phòng, hai người yên lặng ngồi, cho nhau ánh mắt đánh giá đối phương.
Kỳ thật cũng không có xa cách bao lâu, nhưng vẫn cảm thấy có chút xa lạ.
Không biết qua bao lâu, Liễu Tình nhịn không được, nâng nâng cằm: “Ba con hắn đối xử không tốt với cn sao? Tìm ta tới đòi tiền?”
“Không có, ba ba đối với con thực tốt.” Khương Trĩ nghiêng nghiêng đầu, đánh giá cẩn thận nàng, thành thục còn phong vận nữ nhân, nhất tần nhất tiếu câu người tâm phách: “Trước kia, mẹ vì sao không đi tìm ba ba, ba so với mấy gã đàn ông mẹ tìm đều tốt hơn rất nhiều.”
“Thích, ta cùng hắn không có tình cảm, con lại không phải không biết, hắn căn bản không muốn tiếp tục với ta.”
“Còn không phải chính mẹ nháo loạn sao? Mẹ thành thành thật thật không làm loạn, ba vẫn sẽ không cần mẹ ư?”
“Ui, con mới bị hắn đưa đi mấy ngày, liền đã đứng về phía hắn rồi?” Liễu Tình ghét nhất người khác so sánh lựa chọn chỉ chỉ trỏ trỏ mình, đặc biệt người kia là Khương Trạch Nguyên, nàng khẩu khí không tốt: “Con biết hắn là người thế nào không, Khương Trạch Nguyên cái đồ súc sinh, mặt ngoài giả quân tử, người tốt, làm ra việc không biết ngượng ngùng, quả thực chính là tên biếи ŧɦái!”
“Vậy sao mẹ đem con ném cho ba, một tên biếи ŧɦái?”
Liễu Tình nghẹn lại, mất tự nhiên mà quay đầu: “Con nói như thế nào cũng là con gái của hắn, hổ dữ không ăn thịt con, hắn sẽ không đối với con thế nào…… Hẳn là……”
Nhìn nàng ngữ khí ngập ngùng dấu đầu lòi đuôi, Khương Trĩ nghe nàng bôi đen ba ba một chút cũng không muốn nghe, nàng vỗ vỗ cái bàn, lại hỏi: “Mẹ chẳng phải đã gả chồng rồi sao, còn nói sống thật tốt với người ta, sao còn tới chỗ này chơi?”
“Con là mẹ ta hay ta là mẹ con?” Liễu Tình bĩu môi, bất mãn trừng nàng: “Nói cho con biết, đừng tưởng rằng con là con gái ta nói gì liền phải nghe lời con, ta làm thế nào cũng không tới lượt một đứa trẻ như con quản.”
“Mẹ, sao mẹ lại như vậy……” Nàng chỉ chỉ mẫu thân, nghĩ nghĩ, lại buông tay: “Mẹ không muốn cùng con qua lại. Về sau con sẽ không tới tìm mẹ nữa.”
Nàng không đầu không đuôi nói xong, khoác ba lô muốn đi, Liễu Tình vội túm chặt tay áo nàng, môi ngập ngừng, tựa hồ muốn nói cái gì.
Khương Trĩ an tĩnh đợi trong chốc lát, thấy nàng trước sau nói không nên lời, phủi tay cũng không quay đầu lại đi mất.
Di động rung lên, thấy nàng tan học đã lâu chưa về đến nhà, Khương Trạch Nguyên gọi điện thoại đến, Khương Trĩ vội tiếp lên: “…… Con lập tức về nhà.”
“Muốn ba ba tới đón con không?”
“Không cần ạ, con đi nhờ xe là được.”
Nàng thu liễm một thân gai nhọn, ngụy trang thành đứa bé ngoan ngoãn giống thỏ con, đối với ba ba cúi đầu xưng thần, vọng tưởng có được hết tình cảm của hắn.
Không sai, cùng với hy vọng phó thác lên người mẹ không đáng tin cậy, chi bằng nàng vì chính mình.
Đã lâu không thấy nữ nhân, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình, vẫn giống như cái ngày ôm Khương Trĩ cùng hành lý rời đi,
“Tôi mang thai, bác sĩ nói, có thể là con trai.” Liễu Tình cười đến ngọt ngào, đưa thiệp cưới cho Khương Trạch Nguyên: “Đến lúc đó chúng tôi tổ chức hôn lễ, hoan nghênh anh đưa theo Khương Trĩ cùng nhau tới tham gia.”
“Chúc mừng.” Khương Trạch Nguyên lãnh đạm nhận lấy, khuôn mặt không lộ ra hỉ nộ gì: “Đây là lần thứ ba cô kết hôn, chúng tôi có đi hay không cần thiết sao, nói không chừng còn có lần thứ tư, lần thứ năm,.”
“Anh đúng là cái đồ nói chuyện khó nghe, tôi thật vất vả mới bỏ được người chồng trước, không biết hắn có bao nhiêu khó chơi. Lần này cần gả cho người Khương Trĩ cũng quen biết, anh nhất định phải đưa con đến, nó nhìn nhất định sẽ thực kinh hỉ.”
“Con không muốn gặp cô, tôi cũng sẽ không ép nó.”
“Anh là ba ba nó thích nhất, anh nói cái gì, chẳng phải nó đều nghe sao?” Liễu Tình bưng miệng cười, ngược lại thở dài một hơi, thế nhưng có chút nhu nhược đáng thương: “Đứa nhỏ được nuôi bằng sữa của mẹ, tôi đáng thương ta vất vả nuôi nó mười mấy năm, nó thì ngược lại, quay đầu liền bôi xấu tôi, ai……”
“Tiểu Trĩ đơn thuần, không quen nhìn cô một ít hành động không thực bình thường sao.” Khương Trạch Nguyên cười nhạo, giương mắt nhìn nữ nhân đối diện, con gái sinh cùng ngày với nàng, nhưng tính cách hai người hoàn toàn khác nhau. Hắn có thói quen dùng ngón tay gõ gõ bàn, nữ nhân đối diện cả người giật mình, không vui mà nhìn hắn.
“Nó chính là đồ lừa đảo, thật khó tưởng tượng nha, anh ngụy quân tử như vậy, nó lại tin là thật, còn nói tôi không hiểu không biết quý trọng. Trẻ con thì biết cái gì, tôi và anh bất quá chỉ là kết hôn sắp đặt, ai tìm anh đều là đổ tám đời đại mốc.”
Nàng ăn nói rất chua ngoa, Khương Trĩ đặc biệt khinh thường nàng, luôn ghét bỏ nàng dâʍ ɭσạи, không chung thủy, lời trong lời ngoài nói ly hôn, không có cho nàng một ngôi nhà hạnh phúc viên mãn.
Chẳng phải nàng náo loạn, còn đòi treo cổ ở một thân cây nhưng không thành? Khương Trạch Nguyên lại không phải hương bánh trái gì!
Nàng không biết chính là, con gái của nàng đã sớm cùng Khương Trạch Nguyên ở bên nhau thao, nếu không phải mỗi lần đều chú ý tránh thai, bằng không với tần suất làʍ t̠ìиɦ của bọn họ, Khương Trĩ nói không chừng còn mang thai trước nàng.
Muốn nói Khương Trĩ di truyền từ Liễu Tình cái gì, ngoại trừ dung mạo, có lẽ chính là dâʍ ɖu͙©. Chỉ là nàng là tính cách nàng đã thích sẽ không buông tay, đặc biệt là người thân, cho dù người kia là ba ba nàng, bọn họ làm như vậy là đang lσạи ɭυâи, nàng cũng tuyệt đối không để ý.
Cùng Liễu Tình nói chuyện cũng không vui vẻ gì, Khương Trạch Nguyên luôn phân thần suy nghĩ tới con gái , thời gian này nàng có lẽ đang có tiết tự học buổi tối, có lẽ cùng bạn bè tám chuyện. Liễu Tình vài lần muốn cầm bàn ném chạy lấy người, sau lại nhịn xuống.
Nàng ghét nhất, chính là Khương Trạch Nguyên không để nàng vào mắt, loại thái độ này quả thực tức chết người đi được.
“Khương Trạch Nguyên Khương giảng viên, tôi nói anh có nghe không đấy?”
“Tuy rằng không biết cô muốn làm chuyện xấu gì, nhưng tôi sẽ khuyên con bé cùng nhau đến dự tiệc.” Khương Trạch Nguyên hơi hơi mỉm cười, đứng lên: “Học tập mệt như vậy, Tiểu Trĩ cũng nên thả lỏng một chút.”