Edit: Cá voi xanh
Linh Vận buông Ninh Tự Hàn ra, cũng không ôm: "Vậy, anh mau trở về đi, muộn rồi."
Ninh Tự Hàn cũng cảm thấy không tiện lắm, cô gái dáng người nhỏ con, cảm giác có thể một cái cánh tay ôm, giống như ôm một đứa trẻ vậy.
Với lại dù sao hai người chỉ mới xác định quan hệ một thời gian ngắn, anh cũng không nên lỗ mãng: "Được, em vào trước đi."
Linh Vận khoát tay với anh, quay người chạy vào ký túc xá.
Ngày hôm sau.
Không ngờ chuyện tốt có thể chủ động tìm tới cửa, Linh Vận đang trong lớp bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, hỏi cô vì kỉ niệm ngày thành lập trường nên cần kêu gọi tài trợ phải không?
Bọn họ có thể giúp đỡ.
Linh Vận nhanh chóng lặng lẽ hồi âm, hẹn cẩn thận địa chỉ để gặp mặt đối phương.
Đợi hết giờ học cô kéo Triệu Mẫn Nghiên cùng đi.
"Nghiên Nghiên, không nghĩ tới có người chủ động tìm chúng ta." Linh Vận vừa thấy Triệu Mẫn Nghiên đã không che giấu được phấn khích.
Triệu Mẫn Nghiên cũng vui mừng theo: "Đúng vậy đó, tớ cũng không ngờ luôn."
Hai người vội vã chạy đến, chuyện tốt đột nhiên tới như vậy, Linh Vận hơi cảnh giác: "Cậu nói xem có phải lừa đảo không?"
Trái lại Triệu Mẫn Nghiên không đề phòng như cô: "Chắc chắn không phải, chúng ta có thể bị lừa cái gì chứ?"
"Cũng đúng." Linh Vận yên tâm, hai người nhanh chóng tới một công viên nhỏ cạnh hồ nhân tạo, bên trong có bàn cho người ngồi.
Từ xa đã thấy một người cầm một xấp tài liệu, trong tin nhắn miêu tả cũng gần giống, một nam sinh có vẻ không lớn hơn bọn cô bao nhiêu.
Hai người đi đến, Linh Vận hỏi: "Anh là giám đốc Vương sao?"
Người kia đang ngồi sắp xếp tài liệu, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Đúng vậy, chính là tôi."
Linh Vận lén ọe một chút, có phần buồn nôn.
Khuôn mặt anh ta đầy mụn nhỏ, cô bị chứng sợ lỗ, nhất là những thứ chi chít là cô không thể nhìn được, mà trên mặt anh ta không chỉ có mụn thôi, mấu chốt là còn có một mảnh đỏ, đầu mụn nhỏ có màu đỏ, đều tập trung lại một chỗ, khiến người khác không cách nào vừa mắt.
Linh Vận dời ánh mắt đi, không dám nhìn mặt anh ta, trong lòng liên tục suy nghĩ đến không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
"Vậy, giám đốc Vương sao biết số điện thoại của tôi?"
Linh Vận đặt ánh mắt trên xấp tài liệu trước mặt anh ta hỏi.
Giám đốc Vương lập tức trả lời: "Tôi thấy ở trên diễn đàn, bọn họ để số điện thoại liên lạc của cô lên."
"Ồ" Linh Vận đã hiểu, cô quay đầu nhìn qua Triệu Mẫn Nghiên, hai người cùng gật đầu.
Giám đốc Vương lấy tài liệu trước mặt đưa cho hai người, mỗi người một xấp, anh ta nói: "Đây là tờ rơi của bệnh viện chúng tôi, hai người các cô có thể xem qua."
"Bệnh viện?"
Bởi vì đây là nơi tương đối lớn, Triệu Mẫn Nghiên lập tức nhận lấy: "Tớ xem thử, không ngờ bệnh viện mà cũng cần tuyên truyền."
Hơn nữa còn chủ động tìm tới bọn cô, Linh Vận phụ họa: "Đúng vậy đó, người tốt thật nhiều..." Cô chưa nói xong thì bỗng thấy rõ tiêu đề lớn phía trên tờ rơi: "Phá thai không đau"
Linh Vận nghĩ hình như mình hoa mắt, dụi dụi mắt, lại nhìn kỹ một chút: "Phẫu thuật thẩm mĩ, phẫu thuật thẩm mĩ không bị thương, bơm ngực, mũi gồ, cắt bọng mắt dưới, thon gọn mặt..."
Cô lại lật sang mặt khác: "phẫu thuật vùиɠ ҡíи, lớn –, nhỏ –, — cách chữa trị, □□ khít chặt..."
Tính gây rối loạn trường cô thành cái gì chứ?
Linh Vận hít thở sâu, đã biết trên trời sẽ tự nhiên không rớt xuống đĩa bánh, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đem xấp tài liệu đập xuống bàn, không vui nói: "Anh nghĩ rằng trường của chúng tôi cần những thứ này?"
"Đến ngày kỷ niệm tròn năm mươi năm ngày thành lập trường, phía dưới tất cả đều là tờ rơi phá thai không đau?"
Triệu Mẫn Nghiên cũng phát cáu: "Đúng đấy, anh làm trường học chúng tôi ra thể thống gì nữa!"
Cái người tự xưng là giám đốc Vương cười nói: "Hiện tại không phải phẫu thuật rất phổ biến ở đại học sao?"
"Với lại sinh viên đi thuê phòng cũng nhiều mà, có chắc là sẽ không có cần không?"
"Mỗi ngày chúng tôi đều có sinh viên đi phá thai, chí ít cũng gần một nửa là trường bọn cô đó."
Đây không phải nói nữ sinh trường bọn cô không có tự trọng sao?
Linh Vận tức giận đến lưng run lên: "Sao anh không nói tất cả đều là học sinh trường tôi luôn đi?"
Giám đốc Vương: "Tôi đây chỉ là ăn ngay nói thẳng, hơn nữa rất nhiều nữ sinh đi thuê phòng, sau này tìm bạn trai không cần chữa trị sao?"
"Với lại, bây giờ là xã hội nào rồi, những việc này, phẫu thuật thẩm mĩ cũng không phải chuyện mất mặt gì, cô nhìn xem bây giờ có minh tinh nào không phẫu thuật?"
Linh Vận càng tức hơn, cầm lấy tài liệu trên bàn ném vào anh ta: "Dù anh có tài trợ đi nữa thì chúng tôi cũng không có thèm, mang tài liệu của anh đi đi!"
Cô nói xong liền kéo Triệu Mẫn Nghiên rời đi, Triệu Mẫn Nghiên bị cô kéo đi được vài bước mới phát hiện trong tay còn cầm tờ rơi, lại quay lại đập xuống bàn: "Đúng, chúng tôi không có thèm!"
Tự dưng vô duyên ôm một bụng tức giận, Linh Vận thở hồng hộc: "Sao lại có thể gặp cái người như thế này, còn nói cái gì, nữ sinh trường chúng ta đi phá thai nhiều, làm sao có thể?"
"Làm sao mà có nữ sinh nào không yêu bản thân nhiều như thế chứ, một hai người còn có thể, sao mà nhiều như vậy được, rõ là khuếch đại lên mà!"
Triệu Mẫn Nghiên cũng giận dữ: "Đúng đấy, đầu óc anh ta đơn giản là có bệnh, phá thai, phẫu thuật thẩm mĩ, những cái này còn muốn cầm đến kỷ niệm ngày thành lập trường để tuyên truyền, đúng là não chứa xxx."
Hai người ồn ào ầm ĩ một hồi, Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên tách nhau rồi trở về ký túc xá, đúng lúc thấy Tôn Cẩn Nặc trở về.
Nỗi tức giận còn chưa vơi, cô hùng hổ đi qua hỏi: "Này, cậu và người ta ở chung, có dùng biện pháp không đấy?"
Ban đầu nghe câu này cô ấy rất khó chịu, nhưng Tôn Cẩn Nặc thấy khuôn mặt Linh Vận trắng nõn lại tức giận đến ửng đỏ, cô không nhịn được cười: "Cậu đi đâu bị chọc tức rồi quay về đây trút giận lên người tớ thế?"
Linh Vận: "Vừa nãy tớ gặp phải một tên não tàn, nói sinh viên nữ trường chúng ta đi phá thai nhiều, nghe mà phát cáu."
Bỗng, cô nhìn Tôn Cẩn Nặc, nhấn mạnh: "Cảnh cáo cậu đó, cậu tốt nhất là phải dùng đồ bảo hộ, đừng để đến lúc có thai thì lại phiền phức."
Tôn Cẩn Nặc cười khúc khích: "Cậu yên tâm đi, nếu có thì tớ càng muốn."
"Đến lúc đó tớ sẽ trói chặt đàn anh, chẳng lẽ anh ấy ngay cả con mình cũng không cần?"
Linh Vận khó hiểu nhìn cô: "Sao phải dùng con để ép buộc, không phải nên dùng tình cảm của hai người sao?"
Tôn Cẩn Nặc thở dài, chỉ nói một câu: "Cậu không hiểu đâu."
"Anh cậu nghĩ nhiều hơn tớ, anh ấy sẽ không để cho tớ cơ hội mang thai đâu."
Linh Vận nhíu mày, lời này là có ý gì chứ, Tôn Cẩn Nặc thở dài gì nhỉ, chẳng lẽ tình cảm giữa cậu ấy và anh hai không tốt?
Nhưng mà hai người đã ra ngoài ở chung luôn rồi, còn không tốt cái gì nữa chứ.
A, chắc là do anh hai tương đối cẩn thận, không muốn để cho Tôn Cẩn Nặc có thai sớm như thế, dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ.
Đúng, con trai thì nên giống như thế này, nếu không nhịn được mà phát sinh quan hệ, thì cũng phải để tổn thương xuống thấp nhất mới được?
Tôn Cẩn Nặc cầm hai bộ quần áo định rời đi, chợt nhớ tới chút chuyện: "Linh Linh, cuối tuần cậu tới chỗ tớ đi, tớ làm cho đồ ăn ngon cho cậu."
Linh Vận kinh ngạc nói: "Cậu sẽ làm?"
Tôn Cẩn Nặc: "Mới học thôi, không được tốt lắm."
Đương nhiên Linh Vận muốn đi, nhưng không muốn đi một mình: "Vậy một mình tớ làm bóng đèn cho hai người sao?"
Tôn Cẩn Nặc hiểu ý cô: "Yên tâm đi, đến lúc đó gọi luôn đàn anh Ninh được chưa?"
Linh Vận vui vẻ: "Thế thì vất vả cho cậu rồi."
Rất nhanh đã đến chủ nhật, buổi trưa Linh Vận nhận được điện thoại của Ninh Tự Hàn, tối hôm qua hai người nói chuyện phiếm đến khuya, nên buổi sáng hôm nay căn bản không có liên lạc.
Lúc đầu Ninh Tự Hàn gửi tin nhắn cho cô, chưa thấy hồi âm liền biết cô chắc chắn còn đang ngủ, nên cũng không gọi cô nữa, đến khi gần sát giờ mới gọi cho cô.
Linh Vận ngáp một cái: "Đợi em rửa mặt xong sẽ gọi anh."
Cúp điện thoại, Linh Vận nhanh chóng xuống giường, trang điểm tùy ý rồi xách chiếc balo chạy ra ngoài.
Khi xuống lầu thì Ninh Tự Hàn đang chờ cô, trông thấy cô đi qua, anh lấy tay vuốt vuốt đầu cô: "Ngủ ngon không?"
Linh Vận vừa đeo balo sau lưng vừa trả lời: "Ngủ ngon lắm, anh không thấy lúc anh gọi thì em mới tỉnh sao."
Hai người đi đến siêu thị trước, Linh Vận mua vài thứ, rất nhiều đồ ăn và thức uống.
Cô biết anh hai không có tiền, đều là xài tiền của Tôn Cẩn Nặc, bây giờ cô còn đi qua ăn chực thì không hay lắm, huống hồ cô lại còn là người cùng một nhà.
Cô vẫn không yên lòng: "Ninh Tự, anh nói xem chúng ta cùng đi, anh hai có suy nghĩ nhiều không?"
"Anh nói xem anh ấy biết chúng ta bên nhau chưa?"
"Liệu anh ấy có phản đối không?"
Ninh Tự Hàn ôm một thùng nước trái cây, nói: "Không rõ, nếu Tôn Cẩn Nặc không nói chắc cậu ta cũng không biết đâu."
Linh Vận cảm thấy Tôn Cẩn Nặc hẳn là không nói, với lại gần đây hai người rất ít gặp mặt, quan trọng cô cũng chưa nói với Tôn Cẩn Nặc chuyện mình và Ninh Tự Hàn hẹn hò.
"Vậy chắc là không biết đâu nhỉ?"
"Hay là chúng ta tách nhau ra, nếu không đi cùng nhau chắc anh ấy không nghi ngờ đâu?"
Ninh Tự Hàn: "Vậy thì quá cố ý rồi, hôm qua cậu ta gọi điện cho anh, anh nói là đi cùng với em, cậu ta không nói gì."
"Ồ, vậy được rồi." Linh Vận nói.
Hai người mua một đống thứ, Ninh Tự Hàn xách nhiều, Linh Vận xách ít, cô còn định xách giúp anh một tay, Ninh Tự Hàn trực tiếp cự tuyệt: "Không nặng, em cứ đi theo anh là được rồi."
Linh Vận hứ một tiếng: "Em không phải con nít."
Bọn họ thuê là một căn hộ chung cư cho gia đình, ở gần trường học, chỉ cách trường học một con đường, đám người Linh Vận ở siêu thị mua đồ, tiến vào khu dân cư chẳng bao lâu đã đứng dưới lầu.
Ấn chuông cửa, ở trên lầu mở cửa cho bọn họ, hai người mang theo đồ vật vào thang máy lên lầu.
(*) Dành cho những bạn nào chưa biết, thì có một số chung cư muốn vào bên trong thì phải nói với chủ căn hộ, căn hộ nhấn nút cho vào thì mới vào trong chung cư được. Này mình cũng thường thấy trong Conan í ^^
Căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách hơn 60m2, hai người ở vẫn còn rất rộng rãi.
Linh Vận để đồ xuống, nhìn khắp nơi.
Trang trí tuy đơn giản, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.
Linh Tu mặc áo ba lỗ rộng, quần đùi dài chưa đến đầu gối, chân đeo đôi dép lào, trong tay cầm điện thoại, xem chừng còn đang chơi trò chơi đi ra mở cửa cho bọn họ.
Linh Vận nhìn xong, không thấy Tôn Cẩn Nặc, cô hỏi: "Nặc Nặc đâu rồi?"
Linh Tu nhếch cằm hướng về phía nhà bếp: "Ở kia."
Vừa dứt lời, từ nhà bếp truyền đến giọng Tôn Cẩn Nặc: "Linh Linh, cậu ngồi trước đi, anh Ninh cũng ngồi đi, tớ sắp xong rồi."
Dù sao bốn người thì cũng phải làm nhiều đồ ăn, Linh Vận nhìn thoáng qua Linh Tu, không vui hỏi: "Anh hai, anh có việc gì làm hay sao mà không qua giúp đỡ?"
Linh Tu thản nhiên trả lời: "Anh không biết làm."
Linh Vận lườm anh: "Thế thì rửa rau cũng phải biết chứ, không thể để một mình Nặc Nặc làm được, anh cứ ở đó mà chơi điện thoại đi!"
Cô nói xong rồi đi vào phòng bếp, Tôn Cẩn Nặc đã chuẩn bị hầu hết các nguyên liệu nấu ăn, xem ra là bận bịu cả buổi sáng tới giờ, còn có hai bó rau chưa rửa, cô cầm lấy giúp cô ấy rửa.
Tôn Cẩn Nặc đang xào bông cải xanh, xem ra vừa mới bắt đầu làm nên vẫn chưa khéo léo, phải nhìn sách nấu ăn mới làm được.
Cô ấy nói: "Lần đầu tiên làm món nay, hi vọng sẽ ngon."
Linh Vận một mặt hâm mộ: "Sẽ làm tốt thôi."
"Không phải cậu làm từ sáng đến trưa đó chứ?"
"Tại sao cậu không gọi anh tớ cùng làm?"
Tôn Cẩn Nặc không để ý: "Cũng không phải chuyện lớn gì, mình tớ làm là được rồi, hôm qua anh ấy làm hạng mục từ sáng đến tối, cũng không nghỉ ngơi, so với anh ấy tớ rảnh rỗi chán."
Linh Vận thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cậu cứ chiều anh ấy đi, đừng về sau anh ấy không xem trọng cậu, coi những việc cậu làm đều là lẽ đương nhiên."
Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc vẫn hạnh phúc, cô cười: "Sao lại như thế được, tớ đối xử tốt với anh ấy như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ cảm động."
"Còn cái gì cần anh giúp không?" Linh Vận vừa rửa một củ dưa leo, nghe Ninh Tự Hàn hỏi cô, cô dùng bàn tay đang ướt sũng lắc lắc với anh: "Không có gì, một mình Nặc Nặc đã làm xong rồi, những cái khác chúng ta cũng không giúp được gì, anh cứ ra ngoài đợi là được rồi."
Ninh Tự Hàn quay đầu nhìn Linh Tu, cậu ta đang ngồi ở trên ghế sa lon chơi game, không chú ý tới bọn họ bên này, anh nhanh chóng cúi đầu nói với Linh Vận: "Thực ra anh cũng không biết làm, đợi đến một ngày anh học được sẽ nấu cho em ăn."
Linh Vận lấy tay khẽ đánh anh: "Đừng có mà gạt em đó!"
Ninh Tự Hàn mập mờ mơ hồ nói: "Nếu em bằng lòng sống chung với anh, anh cam đoan ngày mai có thể học được."
Linh Vận hứ một tiếng, không thèm tiếp lời anh.
Tôn Cẩn Nặc nhìn hai người bọn họ ngọt ngào hạnh phúc, cô thúc giục: "Chỉ còn phải xào nữa thôi, hai người ra ngoài đi, không cần hai người giúp đâu."
Linh Vận không chịu ra ngoài: "Vậy tớ nói chuyện với cậu nha!"
Tôn Cẩn Nặc trêu ghẹo nói: "Cũng không biết nói chuyện với ai đâu."
Hai người chỉ nhìn mà không giúp được gì, Linh Vận đẩy Ninh Tự Hàn ra ngoài: "Ở đây chật chội quá, anh mau đi ra đi."
Ninh Tự Hàn đành phải đi ra phòng khách, Linh Tu vừa chơi xong một ván, hỏi Ninh Tự Hàn: "Chơi không?"
Dù sao cũng không có chuyện để làm, Ninh Tự Hàn lấy điện thoại ra: "Làm một ván."
Tôn Cẩn Nặc lại bận bịu, gần một tiếng mới làm xong, Linh Vận bưng đồ ăn để lên bàn, gọi Linh Tu và Ninh Tự Hàn tới dùng bữa.
Hiện tại đã là tháng năm, đúng lúc trời nóng, Linh Tu cầm mấy chai bia đặt xuống bàn, hỏi Ninh Tự Hàn: "Uống tí?"
Ninh Tự Hàn quay đầu nhìn Linh Vận, giống như hỏi ý kiến cô, Linh Vận bị anh nhìn, khuôn mặt nóng bừng: "Anh nhìn em làm gì, muốn uống thì uống đi."
Linh Tu nhìn hai người mắt đi mày lại, không vui nói: "Hai người thì thầm cái gì đó?"
Linh Vận vội nói: "Em cũng muốn uống."
Linh Tu lập tức từ chối: "Không được, trẻ con uống rượu cái gì!"
Linh Vận bĩu môi: "Em đã 19 tuổi rồi, con nít cái gì chứ?"
Tôn Cẩn Nặc đã mở một chai đưa cho Linh Vận, nói với Linh Tu: "Bọn em uống một chai thôi, không sao đâu."
Tôn Cẩn Nặc vậy mà làm tám món ăn, có lạnh có nóng, màu sắc nhìn cũng không tệ, Linh Vận khen: "Nặc Nặc thật sự là quá tốt, anh hai chắc là đã tích đức từ kiếp trước rồi."
Tôn Cẩn Nặc xấu hổ: "Nào có."
Bốn người vừa trò chuyện vừa ăn, Linh Tu cảm thấy cách Ninh Tự Hàn đối xử với em gái mình kiểu gì cũng không bình thường, cậu ta lại nhìn cô bằng ánh mặt đặc biệt dịu dàng, anh lặng lẽ nhắc nhở: "Mày ngừng ngay ý đồ với em gái tao."
Ninh Tự Hàn khó hiểu: "Tao không xứng với em gái mày sao?"
"Sao mày phải đề phòng tao như thế?"
Linh Tu: "Đó là do mày không biết, Vận Vận nhìn thì cười toe toét như thế, thực ra nội tâm rất nhạy cảm, dù gì đi nữa hai người các người không hợp."
Ninh Tự Hàn ngoan cố: "Vậy nếu tao vẫn thích cô ấy thì sao?"
"Mày vẫn muốn chia rẽ hai người bọn tao?"
Bởi vì vừa mới uống rượu nên hốc mắt Linh Tu hơi đỏ, anh tức giận nghiến răng: "Nếu mày dám ức hϊếp nó, tao không thể không gϊếŧ chết mày."
Ninh Tự Hàn: "..."
Sao lại có cảm giác cùng Linh Vận yêu đương lại nguy hiểm đến tính mạng nhỉ?
"Làm sao tao có thể ức hϊếp cô ấy chứ!"
Yêu còn không hết nữa.
Linh Tu liếc mắt nhìn Linh Vận, có mấy lời không tiện nói, anh chỉ nói: "Tốt nhất là mày nên dừng cương trước vực, nếu không đừng trách tao vạch trần hết ngọn nguồn."
(**) Dừng cương trước vực (chữ Hán là 悬崖勒马) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là ghìm chặt ngựa trước bờ vực thẳm, ví von là nên quay đầu tỉnh táo sáng suốt kịp thời trước nguy hiểm.
Ninh Tự Hàn lúc này cũng không vui, thấp giọng hét lên: "Linh Tu!"
Linh Tu nghiến nghiến răng, ánh mắt trở nên đặc biệt tàn nhẫn: "Mày cứ chờ xem."
Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc ở bên này thì thầm, họ không nghe thấy cuộc trò chuyện của Linh Tu và Ninh Tự Hàn, thấy sắc mặt cả hai đều không tốt, cô nhắc nhở: "Ăn nhanh lên đi, ăn xong rồi chúng ta chơi bài?"
Dù sao mọi người cũng không có gì để làm, còn hơn là chơi game.
Sau khi ăn xong mọi người chơi một ván bài, trong lúc đó Linh Tu và Ninh Tự Hàn nhìn không vừa mắt nhau nên âm thầm phân cao thấp, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhau, Linh Vận không nhịn được ném mấy lá bài poker: "Hai người các anh thật là mất hứng!"
Tôn Cẩn Nặc lặng lẽ kéo Linh Vận vào phòng ngủ nói chuyện, vừa vào Linh Vận đã bắt đầu phàn nàn: "Cậu nói xem chuyện gì xảy ra với hai người đó thế, lúc ăn cơm đã không bình thường, vừa rồi chơi bài cũng thế, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Tôn Cẩn Nặc nghĩ nghĩ: "Có lẽ bình thường bọn họ ở chung cũng như thế này."
"Dù sao cũng là bạn học nhiều năm không cần lo."
Muốn quản cũng không quản được, Linh Vận nghe Tôn Cẩn Nặc nói thì không nói về nó nữa, ngược lại chỉ nói với cô ấy những chuyện thú vị ở trường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt buổi chiều cũng trôi qua, Linh Tu giục Linh Vận về sớm: "Nhân lúc trời còn chưa tối, về sớm một chút."
Linh Vận không vui nhìn phòng ngủ, phòng ngủ chính có thể ở được nhưng phòng thứ hai thì chưa dọn dẹp, không thể ở, muốn ở lại cũng không được, cô nói: "Được thôi."
"Nơi này cách trường học không xa, hơn nữa còn có anh Ninh Tự."
Linh Tu cốc đầu cô một cái: "Gọi anh nghe thuận mồm quá nhỉ."
Yên lặng mấy giây, anh bỗng kéo cô sang một bên, cảnh cáo: "Tránh xa Ninh Tự Hàn ra, không thể yêu nó, biết chưa?"
Linh Vận nhíu mày: "Vì sao không được?"
Linh Tu nhìn Ninh Tự Hàn đang đứng ở cửa, có mấy lời vẫn là không nói ra miệng, chỉ nói: "Theo nó em sẽ hối hận, nó không phải hạng người tốt lành gì!"
Linh Vận bĩu môi, cô không tin anh hai đâu, chỉ có điều cũng không muốn già mồm với anh, cô nói sang chuyện khác: "Anh đừng có mà nói em, cũng phải nói một chút về anh đi."
"Anh có gì để nói chứ?" Linh Tu hỏi ngược lại.
Linh Vận đưa cho Linh Tu 5000 tệ, sau đó thái độ đặc biệt nghiêm túc: "Không cần đưa lại cho em, mà sao cái gì anh cũng không làm, lại còn xài tiền Nặc Nặc, không biết xấu hổ!"
Linh Tu thờ ơ: "Em biết cái gì chứ, anh không có ép cô ấy."
Linh Vận: "Cậu ấy là con gái, anh phải quan tâm cậu ấy chút đi chứ, đừng để sau này cậu ấy bi thương rời đi, đến lúc đó anh ân hận, khóc lóc cũng không kịp."
Linh Tu bực bội: "Rời đi cái gì, anh không nói sao cô ấy dám!"
Linh Vận tức giận hừ một tiếng: "Thế sao anh không nghĩ thử xem, nhỡ đâu có người đối xử với em gái anh như vậy, anh có cảm giác gì?"
Linh Tu không nói.
Rời khỏi nơi ở của Linh Tu, Linh Vận và Ninh Tự Hàn cùng đi trong đêm, ồn ào của ban ngày ồn ào đã biến thành buổi tối yên tĩnh, cô cảm thán: "Ban ngày trời nóng như vậy, bây giờ không khí như thế này thật là dễ chịu!"
Ninh Tự Hàn phụ họa: "Đúng vậy." Anh lập tức hỏi: "Ăn khuya không?"
Linh Vận sờ bụng, cũng hơi hơi đói bụng, dù sao hôm nay đến giữa trưa ăn cô mới ăn.
Hai người lại đi ăn khuya rồi mới trở về, Ninh Tự Hàn nghĩ đến chuyện Linh Tu và Tôn Cẩn Nặc ở chung, anh cũng là đàn ông trưởng trưởng thành, đương nhiên cũng có nghĩ tới, anh hỏi Linh Vận: "Tiểu Linh, em thật sự không muốn ra bên ngoài ở sao?"
Thực ra Linh Vận cũng có nghĩ, nhưng lại sợ hãi điều gì đó, nguyên nhân là cô luôn cảm thấy bất an tận sâu trong đáy lòng, là gì thì lại không rõ.
Có lẽ đợi cô cao thêm hai centimét thì cô sẽ tự tin nhỉ.
Ninh Tự Hàn thấy cô không nói gì, tiếp tục thương lượng với cô: "Chúng ta có thể tìm nhà có hai phòng, mỗi người một phòng, em không đồng ý anh chắc chắn không động vào em.
Anh cảm thán: "Mỗi sáng thức dậy có thể trông thấy em, ban đêm trước khi ngủ cũng có thể..." Ôm em.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Linh sẽ chọn ra ngoài ở chứ?
Hì hì...
Editor: Năm mới vui vẻ 🥰🐳