Editor: Mèo
Linh Vận không muốn xảy ra đánh nhau ầm ĩ như thế, khi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người vây xem, sẽ rất khó xử, vì vậy kéo Linh Tu trở lại, nói: “Anh, anh đừng đi.”
Linh Tu nhìn cô, trong mắt vẫn còn tia giận dữ: “Tại sao?”
“Anh phải đánh cho hả giận.”
Sắc mặt Linh Vận bối rối nhìn anh, nói: “Thế thì đến lúc đó cả trường đều biết chuyện này mất rồi.”
“Thật là mất mặt!”
Linh Tu lại ngồi xuống, tự đánh chính mình một trận, sau này em gái vẫn còn học chung với bạn học ở đây, bị nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ cũng không nên.
Một lát sau, anh hỏi: “Vậy em muốn làm như thế nào?”
Linh Vận khá lúng túng, bây giờ mới là trọng điểm: “Sau đó, em nói với bọn họ là em có bạn trai, cao một mét tám mươi lăm, bọn họ không tin, nói em mấy ngày nữa tụ họp hãy dẫn đến.”
Nói đến đây, Linh Vận không nói nữa, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn Linh Tu, kéo bàn tay của anh, hỏi: “Này, có được hay không, rốt cuộc có được hay không?”
Anh thông minh như thế, chắc chắn đã biết cô muốn nói gì.
Linh Tu không dám tin, nhìn cô: “Em muốn anh giả làm bạn trai em?”
Linh Vận buông tay anh ra, đi xung quanh anh một vòng,”Anh cao như vậy, dáng dấp cũng đẹp mắt. Khi đứng trước mặt bọn họ, nhất định sẽ vô cùng ngưỡng mộ anh, sẽ được mở mang tầm mắt.
Linh Tu không đồng ý của cô: “Không được, sớm muộn cũng bị phát hiện, khi đó em nói như thế nào?”
Linh Vận thở phì phì nhìn anh: “Em mặc kệ, đến lúc ấy sẽ nghĩ cách sau, không chừng lúc ấy em đã có bạn trai.”
Linh Tu huơ huơ tay, nhất định từ chối: “Không được, không được, giống như em nói, để anh đi đánh bọn họ một trận còn tạm được, việc này không phải làm trò cười sao?”
“Họ mắng em, ức hϊếp em, anh cũng không quan tâm…”
Linh Vận thấy anh không chịu giúp đỡ, giọt lệ trong mắt lách tách lách tách rơi xuống: “Anh mặc kệ em, em trở về tìm mẹ, nói mẹ là anh bắt nạt em, hu hu hu, đợi anh sau này dẫn người yêu về ra mắt bố mẹ, em sẽ nói xấu anh hu hu hu…”
“Ngay cả anh cũng bắt nạt em...”
Linh Tu im lặng nhìn cô, em gái khóc “lê hoa đái vũ”, giống như anh đã làm chuyện gì rất xấu xa vậy, chân tay luống cuống: “Em đừng khóc nữa được không?”
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
“Anh cũng có nói gì đâu, như thể anh đang bắt nạt em vậy.”
Linh Vận lấy mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: ” Nếu anh không giúp em, em sẽ đi trên đường thuê một người…”
Linh Tu:” …”
Giơ hai tay đầu hàng, “Được, được, anh đồng ý được chưa?”
“Thật sao?” Nước mắt đến nhanh đi cũng nhanh, Linh Vận nín khóc, mỉm cười nhìn anh.
Linh Tu dùng sức, chọc lên trán cô: “Không có cách có thể làm khó được em.”
Linh Vận phấn khích, lau khô nước mắt, thở phì phì mắng: “Ai bảo nam sinh đều là đại móng heo.”
Nhìn sắc mặt anh trai không tốt lắm, cô lập tức cười, nói tiếp: “Ý em là, anh hai là người tốt, ngoài anh hai ra thì tất cả nam sinh đều là đại móng heo!”
“Khụ khụ khụ...”
Bỗng nhiên trên đầu truyền đến vài tiếng ho khan, cơ thể Linh Vận cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, có phần mơ hồ nhìn giường của nam sinh phía bên trên.
Cô lắp bắp nói: “Sao, sao, tại sao còn có người ở đây?”
Ninh Tự Hàn khóe miệng khẽ cười, hỏi lại:” Tôi tàng hình sao?”
Linh Vận: “...”
“Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, vì sao anh không lên tiếng?”
Vừa rồi cô vừa gào vừa khóc, chắc chắn đối phương cũng nghe thấy, thật là mất mặt.
Khoan đã, chờ một chút, người này sao lại quen mắt thế, không phải vừa rồi gặp trong siêu thị kia sao?
” —” Linh Vận lấy tay ôm mặt, đau khổ la lên một tiếng, lập tức nắm lấy tay anh trai đẩy một cái: “Tại sao anh không nói sớm, mất mặt quá đi.”
Linh Vận nói xong, chạy ra ngoài, vừa chạy ra khỏi cửa, quay lại lấy chiếc áo lông trên giường, vẫn chưa yên tâm, dặn Linh Tu: “Đừng quên chuyện vừa nãy nhé.”
Giây tiếp theo,cánh cửa đóng lại. Linh Vận giống như con chuột con chuồn đi mất.
Linh Tu đứng dưới giường, chống nạnh nhìn Ninh Tự Hàn: “Đúng, tại sao hồi nãy mày không lên tiếng?”
“Tao thực sự đã quên mất mày luôn.”
Ninh Tự Hàn a một tiếng: “Hai anh em nhà mày đúng là giống nhau thật mà!”
Thật sự là quá mất mặt. Linh Vận xuống lầu, đứng bên ven đường dùng chân đạp mạnh hai lần, vừa nãy tại siêu thị còn cảm thấy nam sinh đẹp trai cao lớn, khí chất nổi bật, rất thích hợp làm bạn trai. Thế mà bây giờ lại có cảm giác anh ta bụng dạ rất đen tối.
Chắc chắn anh ta biết cô đến ký túc xá, vậy mà hết lần này tới lần khác đều không lên tiếng.
Thôi xong. Đừng nói anh ta nghe qua chuyện mình khuyết tật hạng ba rồi chứ?
Hứ. Gì mà khuyết tật hạng ba, cô thấp một tí thì làm sao chứ?
Chim sẻ tuy nhỏ bé, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ nha.
Hơn nữa cô đáng yêu như này chẳng lẽ không thể tìm được bạn trai ư?
“Linh Vận, cậu đang làm gì thế?”
Bả vai Linh Vận bỗng nhiên bị vỗ một cái, cô giật mình, quay đầu nhìn, là bạn cùng phòng Tôn Cẩn Nặc, là bạn tốt của cô, cô vỗ vỗ ngực nói: “Cậu làm tớ sợ muốn chết.”
Tôn Cẩn Nặc tò mò nhìn cô: “Cậu lẩm bẩm một mình cái gì thế? Đây không phải là ký túc xá của nghiên cứu sinh sao?”
“Cậu có bạn bè ở đây à?”
Linh Vận khoát tay: “Tớ đến tìm anh trai.”
“A”, Tôn Cẩn Nặc nghi ngờ nhìn cô, cảm giác Linh Vận thật kỳ quái. Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, nói: “Cùng về ký túc xá đi.”
Tôn Cẩn Nặc là một nữ sinh khá mũm mĩm, cao một mét bảy, cân nặng đại khái khoảng 130 (khoảng 77,5kg)
*1 Cân = 596.8g
Nhưng dáng người rất đẹp, giống như Dương quý phi ngày xưa cũng nở nang lại mượt mà.
Hai người vào đại học liền thông đồng với nhau, một béo một thấp.
Góc tường ở ban công ký túc xá có hai bảo bối, một vật dính trên vách tường, cao một mét. Một vật để dưới đất, là cái cân.
Mỗi ngày Linh Vận đều muốn đi đo chiều cao một lần, Tôn Cẩn Nặc sớm tối cũng muốn cân một lần.
Hai người từ bên ngoài đi vào ký túc xá, lập tức chạy ra ban công.
Linh Vận: “Tớ tới trước, tớ tới trước.”
Tôn Cẩn Nặc kéo cô sang một bên, nhẹ nhàng không cần tốn chút sức lực nào, nói: “Tớ tới trước, chiều cao của cậu một ngày thì thay đổi cái gì, cân nặng của tớ mới quan trọng.”
Linh Vận không tranh nổi Tôn Cẩn Nặc, nhìn cô ấy cởi giày, hận không thể lấy miếng lót ngực ra, đứng trên cân. Linh Vận tiến đến, cúi đầu liếc mắt nhìn, che miệng cười ha ha ha.
“So với buổi sáng còn nặng hơn một cân, ha ha ha …”
Tôn Cẩn Nặc thở phì phò, bước xuống cân: “Được thôi. Cậu đi đo xem.”
Linh Vận đứng ở chân tường, tựa vào vách tường, đứng thẳng, ngay cả mí mắt đều ngước lên hi vọng có thể cao hơn một tẹo.
“Mau nhìn xem, mau nhìn xem, bao nhiêu?”
Tôn Cẩn Nặc suy sụp, không vui nói: “Không có giảm.”
“Không cao lên à?” Linh Vận không cam lòng, hỏi lại lần nữa.
Tôn Cẩn Nặc đả kích: “Cậu cho rằng một ngày dài bằng một năm à?”
Linh Vận từ góc tường, đi vào trong phòng nói: “Cậu nói thử xem, mỗi ngày tớ đều uống sữa tươi, ăn đồ bổ, uống canxi, tại sao lại không cao lên chứ?”
Tôn Cẩn Nặc thở dài, “Đúng vậy, mỗi sáng tớ đều chạy bộ. Ban đêm trước khi đi ngủ còn muốn chạy bộ. Vì sao tớ không gầy đi chút nào vậy?”
Linh Vận ngả người lên giường, nhìn ván giường bên trên nói: “Bố tớ một mét tám, mẹ tớ cũng một mét sáu mươi lăm, thế mà tớ ngay cả một mét sáu cũng không tới!”
“Anh trai tớ cũng rất cao. Tại sao tớ không được di truyền gen tốt như thế chứ!”
Tôn Cẩn Nặc ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng thế. Bố tớ cũng hơn bốn mươi tuổi mới có bụng bia nhưng nhìn kĩ mới thấy. Quần áo mẹ tớ mặc số nhỏ hơn tớ. Cậu nói xem tớ có phải con nuôi không?”
..
Hai người, tớ một câu cậu một câu phân tích tình cảnh trước mắt, cuối cùng Linh Vận thở dài, nói: “Được rồi. Muốn cao lại không cao được nữa, để tớ sống làm gì cơ chứ?”
Tôn Cẩn không giống cô dễ dàng từ bỏ như vậy, nói: “Không được. Tớ nhất định phải gầy hơn 20 cân (12kg).”
Linh Vận khó hiểu: “Vì sao?”
Tôn Cẩn Nặc xích lại gần cô, thần bí nói: “Tớ vừa tia được một anh học trưởng. Tiếc là người ta nhìn thấy tớ béo quá không để ý gì đến tớ hết.”
Linh Vận kinh ngạc, hỏi: “Không phải chứ?”
“Cậu thật sự thích người ta rồi sao?”
Tôn Cẩn Nặc nghiêm túc gật đầu: ” Tất nhiên tớ cũng đi tỏ tình,” Cô kể về khoảnh khắc lúc tỏ tình thì nổi đom đóm mắt, nhưng rất nhanh đã mờ đi, vô cùng thất vọng chống cằm nói: “Ôi, đáng tiếc là người ấy lạnh như băng, từ đầu đến cuối đều không cho tớ một cơ hội.”
Linh Vận vẻ mặt hâm mộ, nói: “Hừ. Dù sao cậu có mũm mĩm còn có thể giảm xuống, vóc dáng của tớ đây mới thật xui xẻo, cậu nói thử xem tớ có thể cao thêm hai xăng ti mét không?”
Tôn Cẩn Nặc lắc đầu: “Không biết.”
Linh Vận nghĩ một lát, đột nhiên phát hiện ra điều không đúng: “Không đúng. Là con trai, hiển nhiên thích con gái thông minh xinh đẹp không phải sao?”
“Bọn họ ghét chúng ta vì chúng ta béo, chúng ta thấp, vậy tại sao chúng ta vì điều gì lại muốn bọn họ thích chứ?”
Tôn Cẩn Nặc lắc đầu: “Tớ mặc kệ, tớ vẫn thích học trưởng, tớ nhất định phải giảm cân mới được.”
Linh Vận đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô: “Chúc cậu may mắn.”
Một lúc sau, mỗi người tự chơi điện thoại. Linh Vận chợt nhớ tới một câu chuyện đã xảy ra, lắc lắc cánh tay cánh tay Tôn Cẩn Nặc, nói: “Kể cho cậu nghe chuyện của anh trai tớ.”
“Chuyện gì?” Tôn Cẩn Nặc tò mò, hỏi.
Linh Vận không nhịn được cười, cười xong mới bắt đầu kể: “Lúc anh tớ đang học năm ba, dẫn một cô gái về nhà, so với cậu còn béo hơn. Lúc ấy mẹ có tớ nói nên giảm cân một chút, kỳ thực mẹ tớ không có ác ý gì đâu. Chỉ là lo lắng nếu béo quá cơ thể dễ mắc bệnh, nhưng có thể nói không phải lúc, cô gái ấy phủi tay rời đi luôn.”
“Anh tớ đuổi theo tìm cô ấy. Hai người chia tay rồi lại tái hợp, ầm ĩ một thời gian dài, cuối cùng vẫn là chia tay.”
Nghỉ một chút, lại nói tiếp: “Anh tớ trở về nổi giận với mẹ tớ. Bố tớ liền cắt tiền sinh hoạt của anh tớ, bây giờ anh ấy đã tự nghĩ ra cách kiếm tiền nuôi bản thân, thỉnh thoảng nhờ vả tớ, về sau bị bố phát hiện, cho tớ một trận, anh tớ mới không nhờ tớ nữa.”
“Ồ.” Tôn Cẩn Nặc hiếu kì hỏi: “Có phải cô gái kia rất đẹp không?”
Linh Vận gật đầu: “Là rất xinh đẹp, da rất trắng, gương mặt còn có lúm đồng tiên nhỏ, cười lên một cái làm người ngất ngây. Hai người đã sớm ở bên nhau.
Tôn Cẩn Nặc vô cùng ngưỡng mộ, nói: “Nếu học trưởng cũng thích nữ sinh béo như tớ thì tốt rồi, tớ không cần phải giảm cân.”
“Đúng rồi, cô ấy rốt cục xinh đẹp đến mức nào thế. Cậu có ảnh chụp không?”
Linh Vận hít sâu một hơi, giọng điệu tiếc nuối: “Không có, nhưng mà không kém cậu bao nhiêu hết. Tớ cảm thấy cậu còn đẹp hơn cô ấy.”
Cô nói như thế làm cho Tôn Cẩn Nặc vui vẻ không thôi, hận không thể ôm lấy Linh Vận hôn một cái: “Cậu cho tớ niềm tin rồi, tối nay tớ mời cậu ăn cơm.”
Nhìn cô ấy vui như thế cô cũng cảm phấn chấn. Có điều trong lòng vẫn còn đau buồn một tẹo, nếu cũng có một người con trai không quan tâm đến chiều cao thì tốt quá rồi.
Lời tác giả:
Một mét năm tám là một câu chuyện có thật, tuy không phải là xảy ra trên chính bản thân tôi, thế nhưng để lại trong tôi rất nhiều hoài niệm suốt mấy năm. Đến mức bây giờ tôi đã viết thành một tiểu thuyết đây nè.
Một người họ hàng xa của tôi hẹn hò được gần hai năm, người yêu mang về nhà ra mắt. Mẹ người con trai ấy nói câu như thế này: Tuyển việc làm không cần một mét sáu trở xuống.
Khi trở về, hai người chia tay.
Sự thật, không có Ninh Tự Hàn, cũng không có nam sinh cao một mét tám chờ cô. Nếu hiện thực không có thì để tiểu thuyết này có một cái kết viên mãn vậy.