Mệt mỏi cùng men say khiến Nghiêm Ngự Đông không khống chế được cảm xúc của mình, sải bước đi tới liền giữ chặt đứa nhỏ đang núp ở trong đống búc bê vải, đem cô vớt ra khỏi đống búp bê vải kia.
Trong lòng của Nghiêm Nhụy Đồng vang lên một hồi chuông báo động nguy hiểm, chân tay nhỏ bé giãy giụa trong không trung, vội vàng quay đầu muốn xin sự giúp đỡ của dì Thường: "Dì Thường! Dì Thường!"
Dì Thường cuối cùng vẫn không đành lòng, muốn mở miệng cầu tình giúp cô, Nghiêm Ngự Đông lại nói: "Dì về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Chủ nhân trong nhà đều đã mở miệng, dì Thường cũng không thể ở lại được nữa, chỉ có thể dùng khẩu hình ám chỉ Nghiêm Nhụy Đồng phải ngoan ngoãn một chút, sau đó đóng cửa rời đi.
Nghiêm Nhụy Đồng trông mong nhìn vị cứu tinh duy nhất rời đi, rốt cuộc bắt đầu khẩn trương lên, liều mạng vỗ tay ba cô để cố gắng giãy giụa trốn thoát.
Nghiêm Ngự Đông ngồi xuống giường, xoay người cô lại, đặt cô ngồi trên đùi mình, sau khi vén váy ngủ của cô lên, bàn tay liền không hề nương tay mà đánh xuống.
Nghiêm Nhụy Đồng sợ tới mức nghẹn lại, một lát sau mới khóc lên: "Đau... Ô ô... Ba ba xấu xa..."
Lời tố cáo của cô khiến Nghiêm Ngự Đông càng thêm tức giận, hắn không rõ vì sao Nghiêm Nhụy Đồng lại không hiểu chuyện như vậy? Cô đã mười lăm tuổi rồi, nhưng vẫn không thể thỏa hiệp và đồng cảm, ngộ nhỡ có một ngày hắn không có ở đây, cô phải làm sao bây giờ? Ai sẽ quen với tính tình của cô đây?
Nghiêm Ngự Đông tức giận nở nụ cười: "Ba ba xấu? Ông đây liền ra ngoài làm việc kiếm tiền từ sáng sớm, vì để nuôi một con sói mắt trắng như con?"
Hắn nói từng câu lại từng cái vỗ về rơi xuống trên mông cô, chỉ cần dùng năm phần sức lực, Nghiêm Nhụy Đồng vẫn đau đến không ngừng co rúm lại, cô không có giãy dụa, bởi vì biết giãy dụa cũng vô ích, sức lực của ba cô quá lớn, cô căn bản chạy không thoát, còn có thể chọc cho ba ba càng thêm tức giận, nếu như an phận một chút, nói không chừng ba ba sẽ đau lòng ít đánh cô vài cái, đây là đạo lý nhiều năm như vậy rốt cuộc cô cũng ngộ ra.
Thấy cô yên tĩnh lại, Nghiêm Ngự Đông quả nhiên đánh vài cái liền thu tay lại, Nghiêm Nhụy Đồng phát hiện nguy cơ đi qua, lấy lòng ôm eo ba cô khóc đến co rút.
Nghiêm Ngự Đông không an ủi cô, mặc cho cô khóc. Hắn nhìn ra cô đã sớm mệt mỏi, chính là cố nén cơn buồn ngủ, càng trấn an sẽ chỉ làm cho cô càng được nước lấn tới.
Nghiêm Nhụy Đồng không được an ủi như mong đợi, ủy khuất bĩu môi, nhịn không được ngáp một cái, một lát sau liền hít mũi nằm sấp trên đùi ba cô mà ngủ thϊếp đi.
Nghiêm Ngự Đông ôm cô trở lại giường đắp chăn lên cho cô, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rơi nước mắt tung hoành, không khỏi có chút bất đắc dĩ, vào phòng tắm vắt khăn mặt giúp cô lau sạch mặt, tức giận mắng: "Tiểu phiền toái."